vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Gái Tìm Của Lạ - Phần 10/10

Vì thế hôm ở Rừng Lá, Hợp không còn cách nào hơn là đánh ván bài thật liều lĩnh, còn ăn hết nhịn. Nhưng việc gì phải sợ chứ. Cứ bày hàng ra. Nếu bà khoái thì nhìn, không thì thôi. Chắng chết thằng Tây nào hết.

Và tuy là một trận du kích tầm thường, nhưng chàng đã đốn ngã được cái đồn to lớn, đã nằm trong ước mơ của chàng tữ hơn một năm nay. Khi nhận chìa khóa từquày quản lý khách sạn, chàng thấy lão quản lý tò mò quan sát bà Vi và chàng. Chắc lão nghĩ lại một bà muốn chơi trống bõi, mang kép trẻ vào giải trí ở phòng ngủ. Lão hoàn toàn không biết gì về sự liên hệ giữa bà Vi và chàng.

Phòng ngủ hạng A nên có máy lạnh. Vừa bước vào cả chàng lẫn bà Vi đếu có cảm giác hơi ngỡ ngàng, lạ lùng vừa thu hút, vừa như có cái gì đó tựa như một hợp đồng thỏa thuận hợp tác của hai bên, tuy không ghi rõ điều khoản và chữ ký.

Hợp rất thú vị khi đưa bà Vi đến quyết định này. Trước đó, ở tiệm ăn, bà Vi không biết vô tình hay cố ý gọi toàn món thượng hạng như cước cá hầm với con chình, vây cá tiềm thuốc Bắc, hào chiên với óc heo, yến hầm hột sen v.v... Bà gắp thức ăn vào chén cho Hợp liên tục, như ép chàng ãn để chàng đủ sức.. "qua" đêm đó.

Thú nhất là lúc cả hai để hành lý xuống, bà quay lại đóng cửa. Rồi sau khi khóa chặt cửa, bà quay người lại dựa lưng vào cửa, nhìn Hợp chăm chăm, không nói. Đáng lẽ nếu bạo gan, Hợp đã lấy được đồn ngay lúc đó, vìbà Vi đã chín mùi. Địch đã buông khí giới, đưa tay lên, bước tới trước mặt chàng mà quy hàng. Hợp đứng cách bà nửa thước. Im lặng Đèn chưa bật lên. ánh sáng ngoài hành lang rọi vào chỉ đủ cho hai người thấy nhau mờ mờ. Nam châm đã tỏa từ trường, cố hút, nhưng hai khối sắc chưa xáp lại gần nhau. Không biết vì lý do gì? Thăm dò? Không? Không phải thăm dò. Còn thăm dò gì nữa khi một nam một nữ đã vào trong phòng ngủ. Cửa đã khóa. Đèn không bật. Hợp nghe bà Vi thở hắt ra một tiếng. Có lẽ bà đang chiến đấu với chính mình. Mà cũng có thể là tiếng thở của những rắp tâm, tính toán gì đó. Nên liền sau đó, bà đưa tay bật đèn, thay đồ vào phòng tắm. Cứa đóng, tiếng nước xòa xòa làm Hợp sung sướng tê người. Chàng nằm sấp, ôm gối, dàn trong trí không biết bao nhiêu là những trận kế tiếp. Nhất định phải hạ, phải diệt gọn bà Vi đêm hôm đó.

Tiếng nước ngưng độ một lúc, cửa phòng tắm mở rộng, bà Vi bước ra với chiếc áo ngủ, không mỏng nhưđêm nay, nhưng cũng đủ cho Hợp thấy vú, thấy lồn của bà bên trong. Bà tới lui, thong thả xức nước hoa, lau khô tóc, tô lại tí son trên môi. Bà cố tình khêu gợi, trình bày ra để làm cho Hợp phải mê mệt. Bà liếc thấy mắt Hợp theo bà thật sát khi bà đi tới đi lui trong phòng. Bà nhắc Hợp:
- Đi tắm đi em.
Hợp nằm sấp, ôm siết cái gối trong khi nhìn bà khiêu khích. Chàng cứ nằm đó ngắm cái thân hình hấp dẫn, mê ly sau chiếc áo ngủ mỏng tanh. Bà Vi vừa tô môi vừa liếc liếc Hợp. Tim bà cũng đang đánh lô tô Không phải vì sợ. Sợ gì nữa mà sợ. Nhưng trống ngực đánh vì bà mừng khấp khởi trước những hứa hẹn vô cùng ngoạn mục, lạ lùng giữa bà và Hợp. Một "bữa ăn" vô tiền khoáng hậu do cả hai cùng nấu, cùng dọn. Bà lại dục Hợp:
- Đi tắm đi em. Mau lên...
Bà kéo dài chữ "lên" thật sâu. Nghĩa là mau lên chị thương. Mà bà không nói hết. Hay là mau lên... mình đụ !!!

Hợp vùng dậy chạy nhanh vào phòng tắm. Dù chạy nhanh qua trước mặt bà, bà Vi vẫn thấy con cặc chàng đội lên một đống thù lù. Tiếng nước xối mạnh trong kia. Ngoài này bà nằm ôm gối, nhìn bâng quơ lên trần nhà mà tủm tỉm cười một mình với bao nỗi sung sướng khó tả...

Bà không thề ngờ cuộc đời của bà lại có những khúc quanh kỳ ảo, lạ lùng nhưthếđược. Đã đành bà là loại dâm nữ, vô cùng lãng mạn. Với tiền bạc, bà đã thực hiện cho bàng được không biết bao nhiêu là trận đụ ly kỳ, không thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng chưa bao giở bà nghĩ là có buổi tối hôm nay, hai chủ tớ của bà đã thỏa thuận mướn phòng ngủ chung. Bà nhắm mắt lâng lâng sung sướng không biết những gì sẽ xảy ra lát nữa đây, sau khi Hợp tắm xong.

Cũng như tài xế Lâm, Hợp là sinh viên nghèo, tuổi lính và là bạn học của Dũng, nên được bà bảo bọc cho tá túc, làm thầy kèm toán và dạy đàn piano cho Phấn và Hồng.

Thỉnh thoảng bà có nhìn Hợp. Nhìn để hãnh diện đã nuôi nấng Hợp trở thành một thân hình tráng kiện như ngày hôm nay. Và cũng đôi lần, bất chợt, một tà ý thoáng qua đầu óc bà, mơ hồ không thành hình. Do cái tính dâm của bà mà tà ý đó hiện lên. Nó bay nhanh qua rồi tan đi như mây khói.

Bà chưa hề dám nghĩ sẽ cùng Hợp mướn khách sạn. Bởi vì khó có cơ hội để thực hiện được như thế. Mà nếu có cơ hội, biết Hợp có chịu đồng lõa với bà không? Khó lắm. Vậy mà trưa nay ở Rừng Lá, chính bà là tòng phạm khi thủ phạm Hợp cố ý phô trương dương vật trước mặt bà. Bà như chiếc thuyền êm đềm trôi trên sông, bỗng gặp cơn bão lớn. Bà không biết phải đối phó thếnào. Bởi vì hành động của Hợp đánh thẳng ngay vào những sợi thần kinh dâm dật của bà, bắt toàn bộ trí óc bà phải thức dậy làm việc. Hoặc quên đi hình ảnh Hợp đứng đái, hoặc bước thêm một bước vào cuộc phiêu lưu.

Quên thì không thể nào quên được. Dâm tính của bà bắt bà tò mò muốn tìm cảm giác lạ, phần vì trên xe Hợp ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn bà như thôi miên. Cái nhìn lộ liễu, tục tỉu, phàm phu của Hợp như ngụ ý: "Chị nghĩ thế nào sau khi thấy cặc em? Có thể nào mình cùng tạo cơ hội để... "

Vừa lái xe, bà cứ thở ra, thao thức mãi vđi những ý nghĩ kỳ quái cứ lởn vởn trong đầu bà. Nếu Hợp vô tình để bà thấy cặc chàng, thì tại sao bây giờ Hợp cứ nhìn bà như trêu chọc, như thách đố. Bà như một con mồi ngon đang bị chàng đuổi theo, bắt cho kỳ được Bà cố chạy chừng nào thì đầu óc và đôi chân cứ muốn đi ngược lại để cho thợ săn Hợp bắt trói cho rồi. Bà biết Hợp đang muốn nói gì, mặc dù chàng vẫn câm như hến. Chỉ biểu lộ bằng cái nhìn. Mà trong đời sống tình ái, cái nhìn đôi khi quan trọng gấp triệu lần lời nói. Hợp nhìn mà bà biết là chàng muốn nói gì hỏi gì. Quãng đường từ Rừng Lá đến Phan Rí, bà đã sống lại cái cảm xúc thời con gái. Muốn mà không dám nói. Chờ lắm mà đằng kia không mở lời.

Bà làm những hành động thừa thải như xê dịch cái bóp để ở đùi đưa xuống sàn xe. Mở cái gạt tàn ra rồi đóng lại. Vuốt vuốt mái tóc, ngắm nhanh vào kiếng chiếu hậu... rồi thở dài vô cớ. Trong khi Hợp đang bắt mạch bà. Chàng hiểu là bà đang chạy trốn, đang muốn làm cái gì đó cho có việc để tay chân không thừa, mà rồi vẫn thừa. Bởi đầu óc bà có yên ổn đâu mà bảo bà phải tỉnh. Một câu hỏi duy nhất lúc bấy giờ làm bà khắc khoải là tại sao Hợp muốn cho bà thấy dương vật của chàng như thế? .

Hợp đã đánh một cú, mà địch thủ choáng váng, ngất ngư gần đo ván. Lúc đến Phan Rí, đỗ xe lại trước một nhà hàng Tàu, Hợp đã táo bạo cầm tay bà bước vào tửu quán, lên lầu. Bà mềm nhủn. Những cảm xúc kỳ lạ của thời xa xưa chạy rần trong da thịt bà: "Trời ơi! Hợp lại nắm tay mình nữa. " Quái lạ. Là một người dày dạn như bà mà vẫn còn cái cảm xúc ban đầu như thế? Tại sao? Bà không biết! Bà sung sướng mới lạ lùng chớ! Giống hệt như cái nắm tay của Vi với bà lần đầu mới quen nhau. Nhưng nếu nghĩ Hợp là bạn của con mình thì bà cứ hồn nhiên mà bước theo. Tại sao bà thắc mắc? Lúc ngồi cũng thế. Bàn có bốn chiếc ghế mà Hợp nhất định ngồi kế bà. Thực tình, bữa đó, bà chẳng biết ngon là gì Thì cũng tại thần trí phân tán theo những ý nghĩ, những đột biến. Và cũng tại bà bận gắp các món ăn ngon bổ vào chén Hợp như đã hầu cho Vi ngày nào. Và cũng vì bận ngắm cậu em ăn ngon lành một cách vô tư Hợp không vô tư đâu. Hợp bình thản ăn bởi vì biết con mồi đã vào rọ của chàng. Việc còn lại là chàng hạ dao.

Trong lòng bà vui sướng nôn nao khó tả. Nó xôn xao lên một niềm hy vọng không tên. Ăn xong bà róthai cốc nước. Hợp không uống cốc của mình. Mà chàng đợi cho bà Vi vừa hớp một hớp để xuống, chàng vồ lấy nuốt ực. Chàng làm một cách tự nhiên nhưng bà Vi thấy chàng cố ý xung kích. Rời khỏi nhà hàng, Hợp lại nắm tay bà bước xuống lầu. Ra đến đường cả hai dừng lại một lúc. Hợp bóp bàn tay bà. Bà nhìn bâng quơ qua bên kia dãy phố, nói một câu lãng xẹt:
- Tỉnh nhỏ mà phố đẹp quá há !

Rồi họ đi bách bộ một quãng. Có lúc chàng bóp tay bà rõ mạnh. Bà la "đau" nhưng không rút tay lại Gió biển thổi mát lạnh. Những chiếc lá bàng khô bay xào xạc, trên hè phố. Đèn đường tỉnh nhô thì có gì hấp dẫn, mà bà vẫn khen. Bà lính quýnh thấy rõ. Bà càng làm như không có gì xảy ra, Hợp càng thấy tim bà đang khiêu vũ. Hai người đến gần chiếc xe đang đậu. Cả hai lên xe. Bà vừa định đưa chìa khóa vào nổ máy xe thì đột nhiên Hợp cầm cứng tay bà:
- Chị định chạy đêm ra Nha Trang?

Bà không nhìn Hợp, mà nhìn bâng quơ ra phía trước không trả lời. Vì Hợp hỏi tữ'c là đã trả lời rồi còn gì. Một lúc lâu, chàng lại bóp bóp tay bà rồi nâng lên hôn nồng say:
- Mình kiếm khách sạn ngủ lại đêm nay đi...

Điều bà muốn nói, Hợp đã nói. Nhưng trong xe có ai nghe đâu mà Hợp phải thấp giọng khi nói câu đó Bà im lặng, cứ để Hợp tiếp tục nắm tay, gối mặt trên tay lái, nhìn chàng không chớp. Càng lúc chân bà càng bước sâu vào cuộc phiêu lưu. Bà cứ để cho Hợp xỏ mũi dắt đi. Hợp chơi ác thả một câu thật vô cùng khó trả lời:
- Hay chị muốn chạy đêm thì tùy...
Bà vẫn nhìn Hợp. Cái nhìn như muốn nói: "Thôimà, tha cho người ta đi mà. " Hợp lại tiếp thêm:
- Hay mình ra biển ngồi hóng gió?

Bà vừa cắn môi cười đầy ý nghĩa, vừa bóp trả lên tay Hợp một cái, rồi mở máy xe chạy. "Ra biển ngồi hóng gió. " Thôi mà Hợp. Đừng chín hấu mại hơi nữa. Bày hàng ra cho người ta thấy rồi bây giờ đòi ra biển ngồi hóng gió.

Xe chạy lanh quanh trong tỉnh lỵ nhỏ xíu rồi ngừng ở khách sạn Đông Hưng, tương đối lớn và sang. Xe vào bãi đậu. Hợp đồng tình ái đã được hai người ký từ lúc đó. Hợp xách hai va li cùng bà vào lấy phòng. Hợp nói với quản lý:
- Cho một phòng có máy lạnh!
- Dạ. Hai giường chiếc hay một giường lớn?
Một giường lớn...

Hợp vừa nói vừa véo tay bà một cái nhè nhẹ. Lão quản lý, qua cặp kiếng cận, liếc thật nhanh nhìn đôi nhân tình không đồng tuổi tác. Lão thản nhiên một cách nghề nghiệp, không cần xem căn cước, không cần hỏi tên tuổi khi Hợp thảy cho gã ba ngàn, trong khi giá phòng ngủ chỉ có bảy trăm đồng.

Hợp và bà Vi bước lên cầu thang, đi dọc hành làng dài với ánh đèn mờ mờ từ trên trần rọi xuống. Hợp sung sướng khấp khởi khi nghĩ đến những gì sắp xảy ra. Hai người dừng lại ở phòng số 26. Chìa khóa tra vào, hai va li vào trủớc. Hợp đưa tay ngang eo ếch bà Vi đẩy nhẹ bà vào rồi theo sau. Chàng cố ý không bật đèn, đưa cái chìa khóa cho bà Vi để bà tự đóng tự khóa... Hợp cố ý kéo bà vào tự nguyện tham gia cuộc phiêu lưu...

Nhưng sướng nhất, tự do nhất và cũng là thần tiên nhất phải nói ià lúc bà với Hợp mướn chiếc tàu nhỏ ra đảo. Trên tàu có bếp, tủ lạnh, giường ngủ, bàn nhỏ. Bà mua. đủ loại thức ăn, trái cây và rượu chát, cognac...

Tàu đến gần hòn Yến, bà bảo Hợp dừng lại thả neo ở một nơi thanh vắng. Đứng trên tàu, bà có thể nhìn những cây cối mọc ở một khu rừng, có những tảng đá đẹp cạnh bờ biển, sóng vỗ trắng xóa. Hai người cởi truồng, sống thoải mái hồn nhiên như người tiền sứ. Bà nấu ăn. Hợp lấy rượu uống, ngồi ngắm bà Vi lõa thể không mảnh vảo che thân đầy khêu gợi, đi tới đi lui. Hợp chẳng bao giờ dám nghĩ giấc mơ của mình đã hiện thành sự thực một cách huyền thoại như thế. Trời, mây, non, nước. Gió biển thổi mát rượi. Tiếng sóng đập nhẹ vào mạn tàu nghe rõ mồn một. Tàu lắc lư êm đềm, im lặng. Bà Vi đứng đó nấu ăn. Hợp cầm ly rượu đứng sau lưng. Một tay Hợp choàng cổ bà, hôn lên tóc, lên gáy.

Cặc Hợp cứng ngắt chỉa thẳng vào mông đít bà. Có lúc Hợp thò tay bóp vú nhè nhẹ. Đôi vú căng tròn. Hợp đưa tay xuống vuốt vuốt chòm lông lồn xum xuê. Bà cười hạnh phúc. Nhất là những khi chàng hôn gáy bà. Bà nổi ốc rần rần lên nơi bả vai, cườm tay. Bà nói:
- Mình đừng chọc em nổi nứng lên, là embỏ không nấu ăn nữa cho mà coi. Hôn em được rồi, đừng bày đặt sờ lông lồn em...
Bà bớt lửa xuống, khi tay Hợp vê vê đầu vú của bà. Hợp muốn hôn bà. Bà quay lại, đưa tay cầm con cặc của Hợp:
- Mình dâm hơn em nữa đó. Để ăn tối xong cái đã Hôn hoài làm lồn người ta ra nước ướt nhẹp à. Đợi chút được không? Ôi! Sao em vẫn mê con cặc của anh quá đi!
- Thì chị cứ nấu ăn tự nhiên đi. Em yêu, em phải sờ mó nó cho thỏa cơn thèm chớ? Em thích vậy.
- Mới đụ hồi tối ở Phan Rí ba bốn cái chưa đã hả?
- Chưa! Chưa đã chút nào hết. Em muốn ăn, muốn nhai hết da thịt của chị. Chị có biết chị đẹp lắm không? Thân hình và gương mặt của chị là ước mơ to lớn và duy nhất của đời em.

Bà nhón chân lên, quàng cổ Hợp, níu xuống. Hai người nút lư('i say đắm trong khi chiếc tàu nhỏ cứ chòng chành, lắc lư theo những gợn sóng nhỏ. ở đây hoàn toàn tự do. Chẩng ai thấy, biết và nghe. Thú vị là như thế Hai tay Hợp xoa nhẹ hai mông đít no tròn của bà. Lưỡi chàng đưa qua là bà ngoạm lấy, nút cho no, cho đã cơn dâm. Con cặc Hợp chỉa thẳng vào chùm lông dày rậm của bà như khiêu khích. Chàng hỏi:
- Chị muốn cái gì không? Em tặng...
Bà cứ níu đầu Hợp xuống mà nút môi, nút lưỡi, rồi gật đầu rất nhẹ. Cũng như lần ở khách sạn, hai bắp vế bà dang rộng ra. Đầu cặc Hợp tự động tìm vào hang đào nguyên. Hợp phải dạng hai chân ra cho người chàng thấp xuống, cặc mới vào thong thả dễ dàng. Mông đít bà Vi nhấn tới. Và trọn con cá lóc của Hợp đã vào trong hang Bắc Bó. Hợp la:
- Đây là thiên đàng phải không chị? Em chẳng muốn đụ ai nữa sau khi đã đụ được chị. Em sung sướng tột cùng khi được bắn khí trong lồn chị đêm hôm qua ở phòng ngủ. Đụ với chị em không biết mệt là gl. Sao lạ lùng quá vậy? Vừa ra xong cặc em
lại cứng như lúc chư đụ. Em muốn khí của em hòa với nước lồn của chị tiết ra từ tử cung. Em không liều thì chẳng bao giờ mới có những trận đụ ly kỳ như vầy Đụ nhau mà không gây khổ cho kẻ khác là được rồi. Sao phải thắc mắc? Vì thế mà em muốn ngủ với chị suốt đời. Sướng quá chị ơi!
- Em cũng hạnh phúc lắm Hợp ơi! Em chẳng có gì thắc mắc hết. Nếu thắc mắc em đã chẳng đồng ý ở lại khách sạn với anh cùng phòng, cùng giường rồi để anh leo lên người em đụ em như đụ một nhân tình. Em ra đến ba bốn lần với cả nhiệt tình chân thật Em chỉ còn biết mình là nhân tình của nhau, có thể yêu nhau, hợp nhau, làm cho nhau đã cơn hạnh phúc, là được rồi. Nếu, nếu thôi nhé, nếu ai có biết thì tùy họ suy nghĩ. Có thể họ ghê tởm anh và em. Hoặc có thể họ tôn thờ mình như thần tượng vì mình đã làm một việc ngoại hạng mà họ đã không dám làm, dù đã có lần họ ước mơ, thèm thuồng. Loạn dâm có đáng ghê tởm không? Nếu đó là hành động mang ý nghĩa nhưhiếp dâm thì đáng ghê tởm. Nghĩa là chỉ đơn phương tấn công một kẻ không đồng ý, không thích. Còn đây, cả hai đã hạ tay ký đồng thuận, dẫn xác tới cho nhau, tình nguyện phục vụ cho nhau để cùng hưởng, thì theo em, là một hành động tình ái yêu thương. Mình ăn vịt Bắc Kinh thế cơm. Kẻ khác ăn rau quả thếcơm. Còn kẻ ăn rau quả chê bao người ăn vịt Bắc Kinh là tội lỗi, thì phải hỏi lại. Nếu giết vật để ăn mà có tội, tại sao chẳng ai ngăn được con người chế tạo những vũ khí tàn độc, kể cả bom nguyên tử để giết nhau. Và nếu giết nhau một cách dã man mà được dung tha, khuyến khích thì loạn dâm cũng phải được công khai, được nhân loại dung tha, khuyến khích. Vì dù gì, cái dâm vẫn nhân ái, vẫn hạnh phúc, mang đầy yêu thương hơn bom nguyên tử. Nghĩ như thế mà em lập cho mình một nhân sinh quan riêng để mà sống.


Đêm ở Phan Rí, anh thấy em ngập ngừng, bước từng bước cẩn thận vào cuộc phiêu lưa, vì em tránh đơn phương tấn công. Em muốn cả hai, ở một lúc nào đó, thật chín mùi, cùng nắm tay xông vào chết, sống, ăn, thua. Cuộc mây mưa chiều nay dưới tàu này là sự kéo dài của bước phiêu lưu lý thú. Lý thú nhấtđời em. Tùy anh. Em đã tận tình trải hết ra những điều em nghĩ. Bao lâu còn yêu nhau, muốn tìm nhau, cho nhau hạnh phúc, anh cứ đến.

Đến thật hồn nhiên như con chim đỗ trên cành, nhưcon ong sà vào hút nhụy hoa, không đắn đo lưỡng lự Vì hồn nhiên cho nhau, gần với thiên nhiên hơn.

Hợp thích quá khi nghe, lần đầu tiên, bà Vi bộc bạch hết tư tưởng của Dà. Nghĩa là bà có ý thức khi thực hiện cơn dâm. Chứ không nhưchàng, vì say mê xác thịt. Chàng chỉ biết khi ân ái với người khác giống mà không gây hậu quả đau khổ cho kẻ thứ ba thì đủ Nên chàng càng yêu bà thêm hơn. Đặt bà lên ngôi cao hơn là nhân tình thuần túy.

Con tàu vẫn chòng chành lắc lư. Cả hai vẫn ôm nhau hôn nồng say và đụ nhau da diết. Trận đụ chiều nay ià để được hạnh phúc chớ không phải tìm tuyệt đỉnh khoái lạc. Họ trong nhau cho thật gần nhau để tâm sự. Bà Vi kẹp hai bắp đùi lại để cặc Hợp nằm cho chật. Cả hai vẫn hôn nhau, đi tới đi lui trong khoang tàu. Nhìn xuống, Hợp thấy nước biển trong xanh, nên chàng có sáng kiến cả hai cùng nhảy xuống đụ nhau dưới nước. Vì ở gần đảo nên nước chỉ lên tới cổ Hợp xuống trước, bà Vi theo sau.

Lông lồn bà dài nên nó vờn lên vờn xuống như chùm rong biển. Hợp lặn xuống nhìn rồi trồi lên ôm bà đụ tiếp. Lần đầu tiên cả hai thử một kiểu đụ lạ lùng nên cả hai sướng quá là sướng. Bà Vi nhắm mắt, ôm cổ Hợp nói:
- Mình đụ dưới nước nhưvầy cho đến khi nào trời tắt hẳn nắng mới lên nhen anh. Anh cố gắng đừng ra, em cũng không ra. Em muốn trời đất, cả nước nữa chứng kiến anh với em đụ nhau. Muông thú và người trên vũ trụ này đều phải đụ. Em vẫn yêu anh, vẫn muốn đụ với anh không rời. Nếu còn cách gì trong nhau thắm thiết hơn, em vẫn cho anh. Đêm đó họ mang nhau lên, sau buổi cơm tối, hai người ôm nhau đụ ngất trời...

Và đêm nay, trong phòng ngủ của bà với sự trợ giúp của chiếc giường tối tân, bà Vi đã ra, trong khi Hợp vẫn còn mạnh khỏe. Liếm đã khô hết nước, mà Hợp vẫn miệt mài hôn lồn bà Vi như hôn một chiếc hoa quý, thơm ngát, chưa từng thấy.

Chàng dúi hết cái mặt vào đó cho mũi, trán, cằm nơi nào cũng phải dính chất nhờn ngọt ngào từ cửa mình của bà Vi. Chàng hôn chòm lông dày rậm, âm u dài quắn tít. Chàng dí đầu mũi vào miệng lồn để hít, hít mạnh mùi thơm tho của lồn bà. Chàng banh nó ra để chiêm ngưỡng. Hai mép lồn đỏ au, ở giữa là một vùng da non có cái lỗ nhỏ sâu hoắm. Và lúc nãy, cặc chàng cũng chui vào đó. Bà Vi nằm sóng soải bình an, cho Hợp muốn khám phá, đào xới, tìm kiếm gì đó mặc kệ. Bà như là cô nhân tình rồi, như bản hợp đồng đã ký, sau khi nhận chìa khóa từ quản
lý để bước lên cầu thang cám dỗ, vào phòng. Bà bình thản chấp nhận vì đã trót phiêu lưu. Cặc Hợp đã vào sâu trong lồn bà đụ chí chóe gần một tiếng đồng hồ. Lao đã phóng, thì phải bay theo lao. Hợp hôn lồn bà khá lâu. Đầu Hợp cứ dúi dúi vào đó, không đi xa hơn.

Đúng ra với một nữ dâm như tôi, thì phải chán lắm khi nhìn cảnh đó. Nhưng không, Hợp làm với hết cả tâm tình, với hết quả tim, với hết chân thành. Hợp quý lồn bà Vi như một kho báu hiếm thấy. Rồi đột nhiên, Hởp đưa chiếc lưỡi dài ra hành động. Lưỡi thì phải hoàn toàn khác với mũi. Cộng thêm sự trợ lực của cặp môi nữa, nên tôi thấy bà Vi giật giật cái mông đít.

Bụng bà nhấp nhô hụp xuống trồi lên. Hai bàn chân thon dài, móng đỏ, trắng ngần, gác lên mông đít Hợp. Mồng đốc của bà đang bị lưỡi Hợp dũa thê thảm. Bà quằn quại như con cá sống nằm trên bờ. Tiếng nhạc chìm đâu mất vì tiếng rên của bà lấn át hết, choán hết diện tích căn phòng:
- Mình ơi! Mình giết em luôn đi chớ em sống làm gì nữa? Mới ra đó, bây giờ nó lại sướng nữa. Mình muốn em chết phải không? Mình muốn em làm vợ mình phải không? Ôi! Cái lưỡi mình lợi hại quá đi Hợp ơi! Nó như lưỡi kiếm vậy mình ơi. Mà không, nó nhám và dài quá ' ối, chết, tôi không muốn sống nữa. Ngày mai không có cái sướng này làm sao tôi sống được hở mình. Mình lấy đầu cặc ngoay cho em như hôm ở Phan Rí đi. Em chịu cái món đó. Đó, đó, mình ơi! úi da! Đã quá, đã quá! Đâm vô một cái thật sâu rồi rút ra ngoáy tiếp! Đó, nhớ nhen. Lâu lâu làm một lần như vậy nhen mình. Mình phải cho em la, chớ ngậm miệng là em đứng tim lập tức!!! Ngoáy đi, mạnh hơn nữa đi!!!

Hợp quỳ, cầm đầu con cặc, tha hồ ngoáy lồn bà Vi chàng ngoáy như người ta chùi chảo hay súc lọ. Bà Vi hết la, chỉ còn âm ư, hẩy hẩy cái lồn mà hưởng. Ngoài kia Hợp ngoáy lồn bà Vi bao nhiêu, hai ngón tay tôi trong này cũng y hệt trong lồn tôi bấy nhiêu.

Rồi bà Vi lật Hợp nằm ngửa ra cho bà bú cặc trong khi lồn bà nhận sâu vô ngón chân cái của Hợp mà đụ. Xong Hợp với tay lấy chai coca cola ở bàn nhỏ gần cạnh giường, đưa cho bà:
- Chị, chị đút chai này vô lồn cho em xem. Em muốn xem chị thủ dâm. Làm mau lên. Em muốn xem!
Bà Vi lắc đầu:
- Nếu anh muốn, để em lấy con cặc giả ra làm cho anh xem. Cặc giả có pin, dài và bự hơn...

Bà mở hộc bàn lấy con cặc bằng cao su. Hình thù giống hệt con cặc, cũng màu đỏ hồng, có gân guốc, nhưng to hơn cặc thường. Bà nằm ngửa ra. Banh hai háng. Bấm pin cho cặc rung. Tay bà đưa con cặc quanh cổ, rà xuống vú, xuống rún và hai bên cạnh háng. Con cu hờ hững nằm trên chòm lông, rung một lát, rồi bà cho nó nằm dọc theo chiều dọc khe lồn. Bà lấy hai ngón tay banh hai mép lồn ra chà chà con cặc đang rung. Và bà cầm nó đâm nhè nhẹ vào miệng lồn. Bà nhắp nhắp cho nước nhờn trào ra để con cặc vào cho dễ. Và nó vô. Nó rung chừng nào bà Vi la to chừng ấy:
- Ối mình ơi! Mình có thấy cặc Mỹ vô lồn em không? Đó. Nó bự, mà còn rung nữa. Mê lắm mình ơi! Mình ngồi lên mặt em trở đầu xuống coi, để em bú cặc mình cho.

Hợp ngồi lên như bà nói. Bà vừa bú cặc thiệt vừa chơi cặc giả. Con cặc to quá chừng mà vô hết trong lồn của bà. Bà thụt, bà đụ. Đụ đã bà buông tay ra, để nó nằm yên trong lồn mà rung. Hợp nhìn khoái quá Thình lình, Hợp rút con cặc giả của bà ném xuống đất. Rồi Hợp banh lồn bà ra cắm cặc vô đụ. Lần này anh đụ thật dã man. Dụ như cái máy:
- Chị ơi! Để em đụ cặc thiệt chứ đừng chơi cặc giả. Em ghen quá. Chị muốn bao lâu em cũng kéo dài được. Đó, đã không?

Đã lắm mình ơi! Tại mình muốn xem thủ dâm nên em phải làm. Chớ em đâu có muốn chơi cặc giả. Đó, mình nắc mạnh đi. Nắc cho bể cái lồn em ra đi. Lấy em làm vợ luôn nghe mình. ối! Sướng gấp mấy lần thủ dâm anh ơi! Em nhìn anh đụ, em ngắm anh, em mê anh quá đi Hợp ơi!

Bà đưa cao hai chân lên không trung và hét gần muốn bể căn phòng. Hợp đụ tàn bạo vì chàng ghen với con cặc giả. Đụ được hơn nữa tiếng, bà Vi co hai chân lại, ngẩng mặt lên, nhắm cứng đôi mắt la:
- Ối! Hợpt Hợpt Gì vậy. Cháy nhà hả? Hay động đất? Trờl ơi! Tử cung của em nó hừng hực như hỏa lò anh ơi! Cặc anh nó dộng vô trong lồn em nghe rõ quá Chuẩn bịra với em. Em sắp ra đó. Hai đứa mình ra cùng một lúc mới tận cùng khoái khoái lạc. Anh sẵn sàng chưa?
- Rồi! Anh cho em đây nè ? Mình ơi! Vợ ơi? Ôm anh cho chặt. Anh nắc dồn dập một chút nữa, mình ra với anh nhen. Đợi.

Hợp chống hai khủyu tay, trân thẳng hai chân. Chàng nắc ầm ầm. Tiếng giường hêu cót két. Đít bà Vi hẩy lên hứng những lần Hợp dộng mạnh cặc xuống. Bà la, bà gào, bà thúc Hợp phải ra. Bà không đợi được nữa, tới tột cùng rồi:
- Ối! Mình ơi! Chồng ơi! Em không đợi được nữa. Ra với em đi! ! ! Ra đi!
- Dạ, một lượt nhen. Đó, khíem bắn ra trong lồn chị đó ! Chị ơi! Sướng quá chừng đi chl ơi? ối, không thể nào tả nổi. Ôi, bắn. Đó, anh bắn tinh trùng vô lồn em đó. Em ra nhiều với anh nhen. ối, ối. Chết, vợ ơi? Anh, anh lên mây rồi rồi mình ơi!!!

Hai thân thể quyện sát nhau, vật nhau. Lồn, cặc, môi, lưỡi tơi bời, rát rạt. Cả hai thở hồng hộc. Dù có máy lạnh, mồ hôi của hai người vẫn vã ra. Họ im lặng tận hưởng cái dư vị của trận đụ dữ dội, hung tàn. Hợp nói:
- Mình ơi! Yêu anh suốt đời nhen?
- Dạ.

Bà Vi "Dạ " một tiếng rất nhỏ nhưgói cả tâm tình rào rạt. Tiếng dạ ưng thuận, tự nguyện tràn ngập yêu thương. Nó ngắn mà diễn đạt cả câu nói dài cả mấy trang. Vì Hợp gọi "Mình ơi! " nên bà phải "dạ. " Bà đã cho hết, hiến tặng hết, có còn giữ gì lại cho mình đâu từ hôin vào khách sạn. Bà tự coi mình đã thuộc về Hợp, với Hợp nhập một. Bà là Hợp, Hợp là bà. Bà đã bảo: "Nếu có cách nào nhập vào nhau thắm thiết hơn cái đụ, em vẫn cho. " Chỉ còn cách nhập vào nhau bằng ý tưởng, bằng tim óc thôi. Dù nó trừu tượng, nhưng bền chặt đến thiên thu.

Hợp không muốn rút cặc ra khỏi lồn bà Vi. Làm như thể rút cặc ra, chàng sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội đút vào được nữa. Cho tới bây giờ, sau nhiều lần ái ân với bà Vi rồi, mà Hợp vẫn miên man nghĩ là chàng đang nằm mơ, hay đã chết rồi, hay đang lạc vào thế giới thần tiên khác.

Và có lần, đang ân ái, chàng nhìn kỹ bà Vi, mà tâm hồn vẫn không tin đó là chủ của chàng. Không tin cái da thịt, thân thể gợi tình mà chàng từng nhìn lén trong phòng tắm, bây giờ đang nằm trong vòng tay của mình. Cho nên trong cuộc mây mưa, có đôi lúc bà Vi chợt hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?" Hay là:
"Anh đang làm tình với em, mà anh lại nghĩ đến người khác hả?" .

Hợp không dám nói ra điều mình nghĩ, chỉ cúi xuống hôn miên man trên khuôn mặt đẹp sầu mộng của bà. Bây giờ cũng thế. Hai người đã cùng ra ào ào và dứt. Như vậy là trận đụ đã kết thúc. Sao Hợp vẫn cứmuốn cắm dùi, ăn vạ trên thân thể trắng ngần hấp dẫn của bà Vi. Chàng chưa thỏa hết nổi đam mê say đắm. Chàng vẫn thường tự thú: "Làm tình với chị, em không bao giờ biết mệt. " Cặc chàng vẫn nằm sâu trong lồn bà Vi, giữa vùng nước ướt nhẹp. Lông dái của chàng, lông lồn của bà Vi, đều như bị ngập chìm trong cơn mưa.

Bà Vi ngạc nhiên. Bắn tinh khí ra rồi mà cặc Hợp vẫn cứng như khúc củi. Hợp vẫn nhắp thật nhẹ. Chàng lập lại điệp khúc ái ân lúc nãy. Chàng nhớ từng tiếng bà Vi gào thét, trong cơn sung sướng. Mới mười tám tuổi, Hợp cũng chưa nhiều chữ nghĩa, đủ để diễn tả hết tấm chân tình yêu thương rào rạt cho bà Vi nghe. Chàng hỏi:
- Hay chị leo lên trên mình em mà nằm?

Bà Vi lắc đầu. Với bà không kiểu làm tình nào lý tưởng như cái kiểu cổ điển do ông bà để lại. Trai nằm trên, gái nầm dưới. Có chơi kiểu gl do loài người chế ra, thì cũng chỉ là thêm mắm, dặm muối. Bữa cơm chính vẫn là Nam thượng, Nữ hạ. Bà Vi vẫn giữ chặt Hợp trên bụng bà, rồi với tay lấy dĩa nho xuống, rí(t t~ng quả bỏ vào mồm, sú cho Hợp ăn. Vì lãng mạn bà Vi tựnhiên cảm thấy khoái. Đầu óc bà trở về sống với chuỗi ngày Hợp mới lên 14, 15. Vậy mà bây giờ... Hợp đã nằm đụ bà trên bụng.

Hợp như một trái cây đang chín tới. Hết chua mà chưa ngọt. Hết măng tơ nhưng cũng chưa mùi rệu. Dù cốbắt chước cho bằng được cái lịch lãm của người lớn, chàng vẫn còn vụng dại thơ ngây. Bà Vi khoái nhất điều này. Trong cuộc mây mưa Hợp muốn làm ông vua, nhưng bà Vi thành hoàng hậu lúc nào không biết. Bà có thua trận trước là bà muốn thế, muốn điễn xuất như vậy cho Hợp có tự tôn mặc cảm. Bà đã tạo cho chàng cái chiến thắng của kẻ nằm trên, cho chàng hãnh diện. Chứ nếu đọ sức ngang tay, mấy khi bà chịu nhường bước cho ai. Mấy chú tài xế đã nghỉ việc ở đây, hễ nghe đến tên bà là dựng tóc gáy.

Thực ra, của lạ là của ngon. Vì ngon mà bà Vi mau dễ thấm cái ngon đó của Hợp rồi ra thật nhanh, để cho Hợp phải chê: "Chị yếu quá. "

Rồi cứ thế, chẳng al chịu rút ra lau cho khô để bắt đầu lại "Đường trơn ướt mưa. " Hợp cứ đi. Bà cứ đi. Trận đụ êm đềm vẫn ngấm ngầm tiếp nối. Hai cái, ba cái... Đến gần sáng, khi cả hai đều mệt lã vì thiếu ngủ, thì sốlượng đã lên đến năm lần. Và, cũng chẳng rời nhau. Hai người nằm nghiêng, ôm nhau như sam, ngủ một giấc dài đến trưa hôm sau.

Tưởng như thế là bà Vi và Hợp sẽ đẹ p đôi nên lứa. Họ sẽ tìm nhau mỗ i đê m, làm nhân tình với nhau, đem khoái lạ c đến cho nhau. Không! Vì ngay chiều hôm sau bà vẫn nhắc lại cho tôi biết là đêm đó "cho bà mượn Thành vài giờ. Tôi phải thầm gọi bà là đồng chí. Tôi cũng chẳng hơn gì. Nhớ hôm về quê ăn Tết. Thành chỉ vắng mặt vào làng trong thãm nội của anh, thì ở nhà tôi đã liên tục đụ hai người khác: Hữu và Báu. Tôi đụ say sưa ngây ngất, tận tình, cho đến có lúc tôi quên mất trong tim tôi có Thành. Đảng tôi là thế đấy. Trong cuộc mây mưa thì da diết với tình nhân. Nhưng rời nhau nửa bước, bất cứ đảng viên nào của chúng tôi cũng sẵn sàng tuột quần ra ngoại tình một cách trắng trợn.

Đêm đó trong khi bà Vi đụ với Thành một cách cuồng nhiệt, tàn khốc, thì Dũng cũng mò đến với tôi xin ân ái.

Riết rồi chúng tôi có thói quen không màng đến sự trung thành của nhau nữa. Cứ hễ trần truồng nằm với nhau, là biết mình bên nhau. " Còn lát nữa đây, ngày mai đây, đêm mai, và có thể chỉ một giờ sau khi đã rời nhau, một trong hai đứa, hoặc cả hai lại ngã vào vòng tay kẻ khác thì cũng là chuyện thường. Nó thường như sáng ăn, trưa ăn, chiều và khuya lại ăn. Và không thể nào còn thú vị nữa nếu cả bốn bữa đều cùng ăn một món.

Có ăn là phước rồi. Có kẻ nước còn không có để mà uống nữa kìa. Như má của ca sĩ Bích Trâm chẳng hạn. Năm mươi bảy tuổi, chồng chết sớm, nhưng xuân tình trong bà vẫn còn phơi phới. Nhưng tiến thêm một bước nữa thì sợ thiên hạ cười là "con mẹ già mất nết. " Mà bà có muốn bồ bịch thì chả ai thèm để ý đến. Vì trong một nước chiến tranh, con trai chết nhiều quá Gái thừa ra cả khối. Ai mà thèm bắt bồ với một con mụ già năm mươi bảy tuổi. Cho nên bà tung tlền mua Mỹ đen hoặc đ đực như Báu để thoả mãn những cơn thèm khát. Bà có trong tủ nhiều loại cu giả mua từ Hồng Kông, Thái Lan, Pháp, Mỹ. Nhưng chung qui chẳng cái gì sướng hơn, tự nhiên hơn là đuợc đụ cặc người ta thật. Cho nên bà thèm chết đi được. May mà bà giàu có, tung tiền ra mua dâm. Còn nghèo mạt rệp thì đành phải chịu làm kiếp sa mạc thiếu mưa.

Nhưng ở đây, trong nhà bà Vi thì trái lại. Đàn ông có thừa. Nào Dũng, Hợp, ông Vi và tài xếLâm. Anh chàng tài xếđẹp trai này đã chiếm được Phấn, Hồng và cả tôi nữa. Lâm là một tài xế trá hình. Ngoài công việc mỗi ngày hai lần đón đưa Phấn và Hồng đến trường, Lâm còn làm đ đực, đi khách không những với bà Vi, mà còn luôn cả mấy bà tai to mặt lớn trong thành phố.

Nhưug từ hôm có Báu tăng cường, công việc của Lâm trở nên bớt bận rộn. Cho nên Lâm thường trở lại đụ Phấn, Hồng và tôi thường hơn. Và cũng chính Lâm là người khai phá Dì Hạnh đều tiên. Rồi sau đó chàng đã quá chán mới chuyền Dì Hạnh qua tay ông Vi.

Do sự sắp xếp của tôi. Một buổi tối bà Vi đã bước vào phòng ông Vi. Bà muốn xưng hết tội với chồng bà như tôi đã làm với Thành. Rồi bà cũng sẽ bắt Vi
xưng lại như thế, xong cả hai sẽ cùng nhau "rước lễ." Bà cho lối sống chân thật như tôi với Thành có lẽ mới đúng và gần với thiên nhiên hơn, và gọi đó là lối sống "lừa dối trong chân thật. " Nghĩa là sau khi quả tim vẫn của nhau, mà thân xác vẫn phụ rẫy nhau. Bà nghĩ rằng lý trí có thể kềm hãm lửa dục vọng, có thể dập tắt những khát khao xác thịt. Nhưng như thế là giết chết mất sự sống tự do, một ân huệ Thượng Đế đã ban cho con người. Tối hôm đó, bà Vi vào phòng ông Vi để làm mới lại cuộc tình như lần đầu bà đã hẹn với ông Vi ở khách sạn. Ông Vi vặn mờ chiếc đèn trong phòng. Bà Vi vẫn mặc chiếc áo đầm hồng nhạt với những đóa hoa màu rượu chát. Ông Vi ôm bà say đắm sau gần sáu năm "ly thân", và nói:
- Gió nào thổi em đến phòng này?
Bà Vi, mắc cở không dám nhìn thẳng ông:
- Chẳng gió nào hết. Tự nhiên em giác ngộ, thấy mình không đúng khi hờn giận anh. Thân thể em đã bao nhiêu lần bước vào phòng ngủ, vào nhà riêng, ngay trên xe hơi, trong rừng... Để nằm dưới những người đàn ông đã từng làm em thổn thức. Kép cải lương, chính trị gia, phi công, sĩ quan, thương gia và ngay cả Hợp, thầy dạy cho Phấn và Hồng. Em đã ích kỷ kéo tấm màn đen phủ hết những lần ngoại tình rùng rợn của chính mình, em khóa kín nó lại, để rọi đèn, vén lưng anh lên tìm những vết thẹo, những tội lỗi mà em cho là tội lỗi ghê gớm không thể tha thứ được!!!

Lần em về nhà mẹ, khi bắt quả tang anh dang ngủ với Dì Thủy Tiên. Lửa ích kỷ, chớ không phải máu ghen, đã thiêu rụi em, khiến em hành động mà người ngoài nhìn vào tưởng em là một người vợ yêu chồng, trung trinh với chồng, đã quá đau khổ vì chồng ngoạitình mà em phải thượng cẳng tay, hạ cẳng chân, làm cả chồng và nhân tình phải chịu nhiều nhục nhã. Thiên hạ hoàn toàn không biết, không tài nào đoán nỗi, trước đó một đêm, em đã vào khách sạn Thái Đạt ở chợ Lớn để làm tình với một tay bơi lội hai mươi mốt tuổi, lai Tây.


Lần thứ nhì, ở Cấp, em đã vào hất đổ cả bàn ãn xuống đất khi bắt gặp anh ngồi với Dì Quỳnh Mai, em ruột của em. Nhưng anh đâu có hay rằng em tình cờ gặp anh. Vì trên khách sạn Palace, phòng số 208, tên nhân tình em đang nằm đợi em đi mua canh chua, cá kho tộ thịt kho dưa giá, lên hầu hắn. Em đã ngủ. với hắn ở đó hai đêm. Hai đêm cuồng loạn mưa bão.. Đó là Hoạch, chủ hảng bột ngọt Vị Phương. Em hẹn hò với hắn chỉ vì hắn to con, chơi dai sức. Lần nào đánh ghen em cũng cố tình cho thiên hạ thấy em là nạn nhân, và anh là người chồng sở khanh, thiếu trách nhiệm, không xứng đáng. Sau khi làm ồn ào ở. quán, em xé được áo quần của Dì Quỳnh Mai, cào tay anh rướm máu, em... đã trở lại phòng 208 một cách kín đáo, tự tay múc thức ăn dâng tận miệng Hoạch, coi như chẳng có gì xảy ra. Và... dĩ nhiên Hoạch và em lại tiếp tục đụ nhau cuồng loạn như mưa bão.

Biết bao lần như thế mà lương tâm em vẫn dững dưng, lý trí em vẫn ngủ quên. Em tự đã lừa dối vớỉ lương tri, cứ cầm thương lên ngựa, tìm mọi dịp bôi xấu anh, trong khi em như con chó đã chết lâu ngày, mùi thối xông lên nực nồng cả thành phố.

Cho đến một buổi tối, em chứng kiến Hóa đụ Thành. Cả hai không còn là bồ bịch trong cuộc mây mưa, mà là một chồng một vợ. Cách xưng hô và giao tình như là chồng vợ thắm thiết. Tử đó họ xưng tội của nhau. Bạch hóa hết. Và ly kỳ hơn nữa là họ càng yêu nhau hơn sau khi đã nói hết những phản bội lớn tày đình. Anh biết vì sao không? Vì tim họ vẫn của nhau?

Anh và em chỉ có một điều giống họ. Đó là tim vẫn của nhau. Xa em rồi mà anh vẫn không muốn em ngoại tình với mấy người tài xế. Và anh phải mướn Hóa làm tài xế. Còn em vẫn lo lắng, săn sóc từng bữa ăn cho anh, dù không trực tiếp, để anh có sức khỏe mà làm việc. Vợ chồng mình hèn quá. Thua xa Hóa với Thành, là những người nhà quê. Mình đã cố tình mang mặt nạ để không nhìn mặt nhau, trong khi quả tim chưa ngừng nghỉ đến nhau. Mình không dám trực diện cho nhau thấy những vết thẹo, những đường nhăn, những kẻ nứt để từ đó xây dựng một chân tình.

Nghe trái cựa quá phải không anh? Xưng những lừa dối của nhau để được sống trong hạnh phúc ! Em muốn anh với em có một hạnh phúc như thế. Mình không thể thiếu tự do, và hồn nhiên. Bóp nghẹt sự ham muốn đam mê là sấy khô đời sống ! Cho nên mình cứ sống nhưđời sống của vạn vật, thiên nhiên, trong khi vẫn cho nhau quả tim trong mối tình rất người.

Lần đầu tiên ông Vi nghe vợ xưng tội. Ông bàng hoàng, ù tai như nghe một loạt đại liên bắn rất gần. Thì cũng giống hệt bà Vi trước đây. Muốn che dấu hết tội lỗi của mình để chỉ soi mói tìm tội lỗi của người phối ngẫu, để hờn, để ghen. Rồi từ từ ông thấm vào những lời thú tội của vợ. Ông chui ra khỏi tấm màn đen, hít thở không khí tự do, chắp cánh bay tung lên với cuộc sống thiên nhiên đã hằng có tự thuở nào. Toàn thể lý trí, toàn thể thần kinh ông được rửa sạch, nhẹ nhàng thảnh thơi.

Ông đưa hai tay qua ôm chặt bà Vi để hôn những nụ hôn cám ơn, để tạ tình cùng bà. Bằng gíọng trầm, ngọt ngào ông cũng kể hết tên những người đàn bà đã đi qua đời ông. Dì Quỳnh Mai, Thủy Tiên, Nguyệt Hạnh, v.v... Dĩ nhiên là có cả tôi.
Gương mặt bà Vi đang thản nhiên, đang vô tư, bỗng đanh lại khi nghe tên Dì Hạnh:
- Dì Hạnh? Dì ấy đi tu, đạo hạnh lắm mà ! ...
- Nhưng Dì ấy cũng là người chứ đâu phải Bồ Tát sống. Dì ấy cũng rất bình thường như anh với em. Và dĩ nhiên dì cũng có những đam mê, tham vọng,
và dục vọng rất người. Anh ngủ với Dì Hạnh không phải là để thỏa mãn dục vọng xác thịt với một người đẹp mà là để trắc nghiệm những huyền thoại thần thánh đã thần thánh hóa về dì ấy. Dì không phải là Phật sống, cũng không là những đấng tái thế như Đức Thích Ca hay Chúa Ky Tô !
- Phục anh thật. Núi nào anh cũng phá vỡ. Sông nào anh cũng lội qua. Đến Dì Hạnh mà còn ân ái được thì...
- Không! Em phải phục Dì Hạnh. Đừng phục anh?
- Tại sao?

Vì dì đã can đảm chiến đấu với dục vọng bao nhiêu năm. Dì đã phải giả điếc, giả đui trước những cám dỗ của xác thịt để cố gắng tạo cho mình một chỗ ngồi, chớ không phải chỗ đứng, trong những vĩ nhân bậc nhất của thiên hạ. Dì hất đổ hết những thần tượng đang được thờ xuống đất, để chỉ còn một mình dì choán ngự hết từ trong nhà, trong tivi, trong sách vở, trên cổ, trong thần trí của đám tín đồ cuồng tín. Anh phải phục Dì Hạnh vì dì đã dùng thông minh biết phịa ra những điều mà tín đồ của dì nghe tới họ cảm thấy như khuôn vàng thước ngọc. Dì bắt tín đồ của dì lúc nào cũng phảl nghĩđến dì, mê dì nhưngiện ma túy. Dì mới là sự thật, là cứu cánh, là vua độc nhất. Ngoài ra là tà giáo, là số không. Nhưng điều anh phục dì nhất phải nói là cái đêm dì đã can đảm tự nhận mình thật sự không phải là Bồ Tát khi ngã vào vòng tay anh... Dì đã thực sự sống rất người, rất tự nhiên, rất đam mê, lãng mạn.
- Nhưng vì dì là em gái của em. Và em biết dì chưa từng lăng nhăng với bất cứ một người đàn ông nào!
- Ừ thì dì ấy là một gái còn trinh. E)iều đó thực sự một trăm phần trăm. Anh không chối. Nhưng dời sống của một cô gái còn trinh với Thượng Đế không thể nằo so sánh với nhau được. Cũng như cây đèn và mặt trời đều có khả năng cho ta ánh sáng. Nhưng ngọn đèn chẳng thể nào là mặt trời cả. Có ai can đảm dám dùng cả cuộc đời mình để chứng minh ngọn có là cây cổ thụ hay vũng nước là biển cả thì chỉ làm việc huyễn hoặc, không tưởng. Và em biết gì không? Đêm đó ngọn đèn Nguyệt Hạnh bỗng tắt ngúm, vỡ tan từng mảnh vụn, lặn ngụp trong khoái lạc trần tục. Dì đã đê mê say đắm những điều mà dì đã lớn tiếng khích bác, chỉ trích, cấm đoán. Dì bảo: "Ai dính dáng đến dâm dục, thì trí tuệ sẽ bị lu mờ. " Vậy ra cả năm tỷ người trên trái đất, trong đó có cha mẹ của dì cũng đã lu mờ trí tuệ? Chắc dì quên là con người hiện đang có trạm không gian. Năm 1997, một phi thuyền sẽ phóng từ đó để thám hiểm Mộc Tinh.

Sau khi đã ăn phải trái cấm do tài xếLâm và anh mang tới, dì tự nhiên lột xác. Sự trở về với tự nhiên đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của dì. Mỗi khi dì bước ra đường, không còn ai nhận biết dì là nhà tu nữa. Dì vứt bỏ luôn những ngôn tữ', cử chỉ mị dân lố bịch để sống thật hài hòa với chính mình. Dì nhận biết, nếu còn tiếp tục làm kẻ nói láo, sống giả dối, thì những điều nguy hiểm sẽ phải đến, không sớm thì muộn. Ví dụ, dì tự bảo là có phép thần thông, biến hóa, vậy mà dì vẫn phải di chuyển bằng xe hơi. Một lần dì bị tai nạn xe cộ đến bất tỉnh, dì vẫn phải điều trị ở nhà thương. Tại tín đồ của dì không để ý hay không chịu quan sát, chớ chỉnhìn mộtngày trong đời sống của dì, ắt họ phải giác ngộ tnlớc khi được dì "giác ngộ. "

Sáng, trưa, chiều, tối dì vẫn phải ăn, phải uống, phải làm vệ sinh, và phải ngủ. Anh chưa thấy Thượng Đế, nên không hiểu Thượng Đế có cần làm những điều đó hay không. Nhưng khi thấy dì cũng có những nhu cầu bình thường của con người bình thường, thì anh khẳng định: Dì không phải là Thượng Đế. Vì ngọn đèn không thể nào là mặt trời.

Ông Vi thao thao như một nhà hiền triết. Ông lý luận sắc bén, làm câu chuyện trở nên hấp dẫn lôi cuốn. Bà Vi là người có học. Bà hiểu ngay những gì ông Vi đang nói. Lâu nay bà tưởng lầm ông là người tầm thường. Ông Vi tiếp:
- Từ đó anh nảy óc tò mò, muốn làm một cuộc thám hiểm. Anh mang lửa thử vàng. Khối vàng Nguyệt Hạnh đã chảy mềm dưới bụng anh. Không những thế, sau khi ăn trái cấm, Dì Hạnh quấn quít bên anh, ràng buộc anh không rời. Bây giờ thì dì như tiên vào tục. Dì đã bằng lòng đầu hàng những gì trước đây đã gọi là cám dỗ, là sa đọa. Và cũng bây giờ, dì hiểu rằng mình đã sai lầm, đánh mất một khoảng trăng tròn của tuổi thanh xuân từ năm 17 đến năm 24 tuổi. Nghĩa là tám năm chẵn. Đó là khoảng thời gian nụ hoa hàm tiếu đang nở rộ. Những chồi non tràn đầy sức sống vừa mới vươn ra. Nhụy hoa mơn mởn phơi dưới nắng, sẵn sàng đón nhận bất cứ cánh bướm nào đáp xuống. Thếmà dì đã tình nguyện khép kín lại, vùi thân vào chỗ im mát thanh tịnh cố chiến đấu tững phút với những phát triển tự nhiên của đời người con gái. Dì chiến đấu gần như kiệt sức, vã hết mồ hôi, mà những cám dỗ vẫn ào ạt dồn tới. Dì đã mang hết nhưng kỹ thuật tu hành để diệt dục, cố hết sức bận tâm, tận sức mỗi ngày 16 tiếng để không còn nghĩ gì nữa.Vậy mà, dì tâm sự: "Em chẩng thể nào kiểm soát được những giấc mơ
trong khi ngủ. "
- Những giấc mơ gì? Anh hỏi.
Dì thành thật thố lộ ra hết với anh:
- Em phải nói dù anh có cười em. Có khi nào anh bị sốt mê man, rồi mơ thấy mình được uống một trái dừa tươi hay không? Hoặc lúc nhỏ, đêm nằm ngủ mắc tiểu quá, mà mơ thấy mình đang đái ở bờ ruộng có gió mát? Lúc tỉnh dậy thấy quần, giường chiếu ướt đẫm nước tiểu mới hay mình vừa đái dầm theo giấc mơ.

Cũng thế, ở em suốt từ tuổi 13 chứ không phải tuổi 17. Nghĩa là từ lúc bắt đầu có kinh, âm hộ em lún phún mọc lông, vú đã tượng hình, đùi đít hơi nở ra, thì tâm lý em hoàn toàn đổi khác. Em thường mơ một một điều gì đó không tên, không nguyên cớ. Em thích đọc tiểu thuyết tmi tình, xem phim tình cảm, hay nhìn hoa, nhìn bướm, nhìn lá cây bay rung rinh trong gió... Em thích ôm gối nằm một mình khi trời có mưa. Nhiều lắm. Kể không hết. Cho đến suốt những năm "tu hành". Những giấc mơ mà lúc bấy giờ em thường gọi là ma quỷ, đến với em gần như hằng đêm.

Em thấy mình đi chơi với một thanh niên trong vùng rừng núi. Em thấy mình lỏa thể tắm và đụng chạm thân thể một người đàn ông lớn tuổi. Em thấy mình bị một toán thanh niên đè ra hiếp ở một quãng đường vắng. Em thấy chính em mò vào giường một thanh niên đẹp trai, tự hiến thân cho hắn làm tình. Bú, đụ, chơi đủ thứ kiểu. Lúc thức dậy mới biết nước lồn ra dầy ắp, làm quần em ướt hết. Nỗi khoái lạc vẫn còn vương vấn trong em suốt cả tuần lễ. Bây giờ thì em hiểu đó không phải là ma quỷ, không phải là cám dỗ. Đó chỉ là sự phát triển tự nhiên của sự sống, như cây bông đến mùa thì nở hoa. Em đã ngu si nghĩ đó là ma quỷ nên muốn dùng hai tay để chận đứng một ngọn thác. Và em đã không ngăn được dòng nước mà toàn thân lại ướt sủng như một con mèo mắc mưa.

Bà Vi nghịch ngợm hỏi chồng:
- Em hỏi thiệt. Dì Hạnh có dâm không anh?
- Anh đã bảo. Dì Hạnh là ngọn thác thì em cũng hiểu. Bây giờ dì xuất thế, để tóc dài, ăn diện như một tiểu thư đài các, giàu sang. Tuy anh không có hoàn cảnh để chung sống với dì. Nhưng hầu như ngày nào cả hai cũng gặp nhau. Và những đêm mưa vẫn cứ "trút nước. " Dì giống em ở cái cao ráo, trắng trẻo, nhất là lúc vào trận. Không khác chút nào. Gần với dì, anh đỡ nhớ em...
- Nhớ em? Thật không?
- Bây giờ chẳng còn gì để phải dấu em. Em bảo anh phải thật; em phải thật, để khai hết những lừa dối nhau, sau đó mình mới hưởng chân hạnh phúc. Đúng quá!!! Không ngờ hai đứa mình phải học cách sống của Hóa và Thành. Không dễ gì tìm được một người để mình yêu, mình nhớ suốt đời. Tối nay , ôm lại em, dù anh đã đụ, đã bú lồn không biết bao nhiêu là đàn bà con gái, nhưng anh vẫn cảm thấy hạnh phúc như ngày mình mới lấy nhau. Hay quá ! Bà Vi bỗng hứng tình, cầm tay ông Vi đưa vào lồn bà:
- Yêu em đi mình! Em không ghen nữa mà hãnh diện đã có một người tình, người chồng như anh. Quỳnh Mai, Nguyệt Hạnh, Thủy Tiên. Ba cô em gái đầy kiêu ngạo, chanh chua, hách dịch mà anh đã đụ hết rồi... Thì em phải chắp tay khâm phục anh sát đất Cả ba cô đều là gái đẹp, con nhà giàu... Em nể anh thật!
Bà yêu ông Vi thật tình. Và bà càng yêu ông tha thiết hơn sau khi nghe ông xưng tội. Bà ngồi dậy tuột cái quần ngủ của chồng. Con cặc ông Vi thù lù một đống. Bà cởi xì líp của mình, để nguyên áo đầm, ngồi lên đụ trên mình ông Vi, và hỏi:
- Mình nhớ lần đầu đụ em ở khách sạn không? Lúc đó, em vẫn mặc áo vén lên đụ anh vội vàng. Tối nay, cũng lần đầu, sau sáu năm ly thân. Chiếc áo đầm ngày trước em đang mặc đây. Mình ơi? Đụ em đi! Đụthật mạnh, đụ sao cho lồn em chảy máu, càng tết. ối! Sướng quá trời đất ơi! Sướng như em đang đụ Hợp, thầy dạy toán của các con.

Ông Vi thích thú khi nghe bà nhắc đến tên Hợp. Ông bảo:
- Em nói tiếp đi. Em đụ Hợp ở đâu? Hồi nào? Mấy cái?
Bà Vi sà xuống ôm ông Vi thủ thỉ bên tai:
- Em xưng tội nghe. Hồi tháng Tưkhi lái xe ra dự đám cưới con chị Xuân ở Nha Trang. Giữa đường, ở Rừng Lá, Hợp bảo em dửng xe cho Hợp xuống đi tiểu. Không ngờ Hợp cố tình cho em thấy con cặc của Hợp. Con cặc của Hợp to lắm mình ơi! Không thua gì của mình đâu. Cho nên ra tới Phan Rí em và Hợp mướn phòng ngủ. Đêm đó, mình ơi, em với Hợp đụ với nhau năm lần. Đang đụ mình mà em nhớ đến con cặc của Hợp vì nó giống của mình quá, cũng như em giống Dì Hạnh vậy đó. Mình ơi? Em cũng nằm lên người Hợp như đang nằm trên người mình bây giờ nè. Hợp bắn khí trong lồn em. Em bắn nước lồn trong miệng Hợp. Chưa đã, khi ra Nha Trang, em và Hợp lại mướn một chiếc tàu nhỏ. Rồi em và Hợp lái ra gần hòn Yến, neo lại, cởi trần truồng đụ nhau suốt hai ngày. Lúc vào bờ, giọng em khàn nói không ra tiếng...

Ông Vi nhắm mắt hưởng lạc, tâm trí vẫn theo đuổi câu chuyện bà Vi đang kể. Đâu có khác gì chuyện ông đụ dì Hạnh, Quỳnh Mai... Nhưng ông vẫn muốn nghe. Những chi tiết trong câu chuyện bà Vi đang kể khiến ông'tăng thêm phần khoái lạc. Ông tò mò hỏi tiếp:
- Rồi bây giờ, em có còn đụ Hợp không?
- Còn. Gần như hằng đêm. Em giao cho Hợp một chìa khóa phòng. Nên chẳng cần phải hẹn hò. Hễ thích là Hợp mò vào. Anh biết em dâm mà. Một ngày thiếu đụ là em trở nên cộc cằn, nóng nảy. Một phần nữa, khi đụ Hợp em cũng nhớ anh. Cho nên, có đôi lúc khi đạt tuyệt đỉnh khoái lạc, dù là đang giao hoan với ai, em thường họi thầm: "Vi ơi! "

Bà nói giống hệt những điều ông Vi nghĩ trong đầu Ông cũng thế. Dù đang đụ Thủy Tiên, hay Nguyệt Hạnh v.v... Ông cũng, chẳng những gọi thầm, mà tâm trí vẫn nghĩ rằng mình đang đụ vợ.

Ông vùng chồm dậy xé toạt cái áo đầm bà Vi ra. Cả thân ngưới bà trần truồng, trắng bóc. Ông Vi đè bà nằm ngửa ra, cho miệng vào cắn nhẹ nơi miệng lồn của bà. Ông dùng bộ ria, chìa ra như bàn chải, quét nhè nhẹ nơi hột le của bà. Bà Vi chu miệng hít hà. Khi ông dùng bộ râu cằm cà lên cà xuống cái mồng đốc, thì bà Vi ểnh người lên, hai tay níu chặt đầu ông Vi mà la:
- Ối! Hợp ơi! Chị ngoại tình nè. Đêm qua em không đụ, bữa nay chị vác lồn qua đụ chồng chị nè. Ôi! Anh Vi ơi? Lâu lắm, sáu năm rồi, em mới được hưởng hàm râu đẹp trai của anh cà lồn. Trời ơi! Cha mẹ ơi! Hợp ơi? Vi ơi! Anh làm em không sống nổi đâu Hàm râu dưới của anh lợi hại quá anh ơi! Em cảm thấy sướng hơn đụ nữa, anh ơi! Anh bú nghề như thế này thì làm sao mấy dì chịu nổi. Hàm râu kinh khiếp quá. Em mở mắt không lên nữa đây nè. Môi em khô rang rồi. Bóp vú em đi mình. Đó. Mạnh lên. Tối mai em đụ Hợp đó. Anh có muốn xem thì qua phòng em nhen.

Ông Vi trườn người lên. Có một điều gì khó nói lắm đã làm người ông sung sướng đến tê tái, mỗi khi bà Vi nhắc đến tên Hợp. Ông banh rộng hai bắp đùi bà ra, nhét con cặc cứng và to kinh hồn vào lồn bà và đụ dã man. Có lúc ông gọi tên Dì Hạnh. Ông hứa là nếu bà Vi muốn, ông sẽ mang Dì Hạnh về đây đụ một bữa cho bà chứng kiến. Bà Vi gật đầu. Vì lúc nãy bà có mời Vi qua phòng bà để xem bà đụ với Hợp. Ông Vi rút con cặc ra, đứng lên. Ông ôm chặt hai chân của bà để bà Vi thả người ngược xuống đưa sát mặt vào bú cặc ông. Và trên kia ông cũng say sưa bú lồn bà.

Tôi chưa từng thấy ai chơi kiểu kỳ cục như vậy. Bà Vi quay đầu ngược xuống đất bú cặc ông mê mệt. Một lúc lâu hai người mới hạ xuống đè nhau đụ trên nền thảm hoa mãi cho đến gần sáng. Tôi trở về phòng tôi, lay Thành dậy, bắt Thành cầm hai chân tôi để tôi chổng đầu xuống đất để tôi bú cặc Thành và Thành thì bú lồn tôi, nhưông bà Vi đã làm...

Hết