vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Ngựa Hồng - Phần 2/2


Thế là chị Liễu đỡ tôi lên mình ngựa, chị ngồi phía sau lưng, vòng tay ra phía trước bụng tôi, cầm lấy dây cương khẽ giật. Con ngựa từ từ chạy bước một, rồi phi nước đại.
Tôi ngồ? phía trước, nên nguyên cả cái bướu của con ngựa hồng như áp sát vào trước bụng dưới của tôi, đúng hơn, áp sát vào phía trước mu lồn tôi. Nên chỉ cần mấy chục bước nhảy của con ngựa, tôi đã thấy khoái cảm lan truyền toàn thân. Ngựa càng chạy, tôi càng rên lên vì sướng, đến lúc ngựa phi nhanh, tôi phải vòng tay ra sau ôm lấy lưng chị Liễu, ưỡn người ra phái trước cho mu lồn của tôi sát vào cái bướu của con ngựa hơn.
Tôi không thể nào tả hết cơn sướng khoái đang rần rật từ phái mu lồn tôi chạy lan cùng khắp cơ thể. Chỉ biết nói rằng khi hai người đàn ông, đàn bà nằm gần nhau, mình được người đàn ông dùng mấy ngón tay gõ nhịp trên mu lồn như gõ trống, mình thấy sướng một thì cái bướu ngựa thúc vào lồn tôi lúc ấy khiến tôi sung sướng ngất ngây đến ngàn vạn lần hơn. Đấy là tôi đang mặc chiếc quần tây vải dầy, mà còn được như vậy. Nếu như tôi chỉ mặc xì líp loại mỏng, hay không mặc quần lót như chị Jeane, chắc tôi phải ngất xỉu trên mình ngựa mất.
Cái bướu của con ngựa hồng của bà chủ đồn điền Dầu Tiếng tạo cho người cưỡi những cơn sướng khoái kéo dài, hơn hẳn con Danois của chị Liễu rất nhiều. Cái hay của nó, nếu khi mình lên đến cơn cực kkhoái, nhưng chưa muốn ngừng hẳn, mình chỉ việc điều khiển cho con ngựa chạy lên mặt lộ tráng nhựa, thì cơn sướng khoái dịu đi ngay. Vì, đường nhựa bằng phẳng không có những cú sóc mạnh, nên cái bướu của con ngựa hồng chỉ dập nhè nhẹ vào mu lồn của mình mà thôi. Còn muốn những cơn sướng ngất, thì cho ngựa chạy trên những thửa đất trồng cây cao su. Mặt đất có nhiều đoạn gồ ghề, có nhiều khe rãnh thoát nước, có những bụi cây nhỏ, ngựa càng phi nhanh, càng sóc mạnh, cái bướu càng thúc dồn dập vào mu lồn mình, thật hết xẩy.
Cuối cùng, chịu hết nổi, tôi năn nỉ chi Liễu quay ngựa trở về. Chị cười :
- Yếu quá vậy, chưa được nửa tiếng đồng hồ đã đầu hàng rồi.
Tôi lắp bắp :
- Thôi, thôi chị ơi. Em chịu hết nổi rồi. Nước ra ướt xũng quần lót của em. Mà không chừng mu lồn em dập nát ra rồi cũng nên.
Chị Liễu nghe tôi nói, phát cười sằng sặc. Và, quay ngựa trở về đồn điền
Những gì không ngờ tới nhất lại thường xẩy ra. Tôi cũng như chị Hà, không bao giờ nghĩ đến việc người Pháp phải rời Việt Nam ra đi. Vậy mà nó đã xẩy đến. Nê cho chúng tôi biết người Pháp phải bỏ lại tất cả để về nước. Nê quyết định mang tôi và chị Hà theo. Nhưng chị Hà từ chối, nhất định ở lại. Chị nói chị sẽ không hợp với cuộc sống nơi xứ người. Nê thuyết phục mãi không được, đành phải chiều theo ý chị. Tuy nhiên, anh cho biết tòa đại sứ Pháp vẫn còn được duy trì ở đây, nếu cần, chị Hà cứ đến nhờ họ giúp đỡ. Vì, chị có quốc tịch Pháp, đương nhiên họ không thể bỏ rơi chị được. Nê cũng khuyên chị cứ giữ nguyên quốc tịch Pháp, chị sẽ đỡ bị phiền hơn.
Sau khi làm thủ tục để lại căn nhà đang ở cho chị, cùng với một số tài sản khá lớn, Nê xúc tiến làm thủ tục ly dị với chị Hà. Bắt buộc phải như vậy. Vì, có thủ tục ly dị với người vợ trước, Nê mới có thể làm hôn thú với tôi để đưa tôi đi. Thú thực tôi cũng muốn ở lại, nhưng chị Hà hết lời khuyên. Chị bảo tôi còn trẻ, đi có lợi hơn. Còn chị đã lớn tuổi, đến đất lạ, quê người khó theo kịp đà sống văn minh của họ.
Về sau, qua thư từ với chị Hà, tôi mới rõ lý do thầm kín khiến chị Hà quyết định ở lại, là chị hy vọng có sự thay đổi lớn trong việc cai trị, chồng chị không còn phải trốn tránh vì án buôn lậu và cố sát, trong một lần giành mối tiêu thụ thuốc phiện trước đây, chồng chị sẽ trở về. Vợ chồng chị sẽ lại đồn tụ, cộng với số tiền của Nê mới cho, người chồng cũ của chị sẽ không phải làm ăn như trước nữa.
Nhưng, chị Hà đã lầm. Chị hoài công chờ đợi. Người chồng chị tuy có trở về, nhưng không phải để sống với chị, mà để thiết lập một đường dây buôn lậu lớn đã bị ngưng từ ngày ông ta phải thay tên đổi họ trốn qua Thái. Ông ta có tới thăm chị, nhưng với tính cách xã giao hơn là với tư cách tình cũ nghĩa xưa. Mặc cho chị Hà khóc lóc, năn nỉ, ông ta vẫn một mực từ chối. Ông cho biết đất nước từ nay do người mình lèo lái, cai trị, càng dễ cho ông tung hoành. Hơn nữa, ông nói thẳng người vợ trẻ hiện nay của ông giúp đỡ ông rất nhiều trong việc làm ăn. Ông không thể bỏ được. Ông chỉ cần trái ý, bố vợ ông sẽ không để ông yên, vì ông ta cũng là một trùm buôn lậu cỡ gộc, có tay chân đệ tử khắp nơi, ông không thể trốn tránh đi đâu cho thoát. Mà vợ ông lại là con gái cưng của ông trùm người Thái gốc Việt này.
Hy vọng, tính toán không thành, về sau chị Hà đâm chán đời, rồi theo chúng bạn rủ rê vào nghề đồng bóng. Chị bán căn nhà Nê để lại, kiếm một miếng đất xây một ngôi đền, thờ thánh, thờ mẫu gì đó. Và, tôi nghe nói chị rất nổi tiếng và giàu có trong giới đồng cốt ở Sài Gòn.
Về phần tôi, Nê cũng cho tôi một số tiền, tôi về quê mua thêm cho mẹ tôi mấy mẫu ruộng. Mẹ tôi tuy rất buồn khi tôi phải đi xa, nhưng vốn quê mùa chất phác, mẹ tôi cũng giống như hầu hết những người đàn bà Á Đông khác, có quan niệm con gái lấy chồng thì phải theo chồng. Nên bà không giữ chân tôi.
Vợ chồng tôi đặt chân lên đất Pháp vào đúng mùa hè, nên tôi cũng thích hợp ngay với khí hậu ở đây. Nê còn phải chờ sắp xếp bổ nhiệm, nên anh được rảnh. Chúng tôi lợi dụng dịp này đi chơi thăm viếng nhiều nơi. Những ngày rảnh rỗi này, vợ chồng chị Liễu ở cùng quận nơi vợ chồng tôi cư ngụ, nên cũng đỡ buồn. Thế là chúng tôi thành hai cặp không rời nhau. Bây giờ thì Xoa phải tạm dẹp bàn đèn thuốc phiện. Vì món đó ở quê hương anh rất khó kiếm, và không thích hợp. Xoa phải chuyển qua dùng bạch phiến.
Ở trên đất nước tôn thờ tự do cá nhân tuyệt đối này, nên có nhiều cái rất lạ mà ở nước ta phải dấu diếm che đậy. Trước hết, tôi thấy rất nhiều những cặp đàn ông hay đàn bà ngồi ôm nhau hôn hít trên ghế đá nơi công viên giữa thanh thiên bạch nhật. Nhiều cặp còn táo bạo luồn tay vào trong quần, trong áo của nhau như trong phòng kín. Nê cho tôi biết đó là những cặp đồng tính luyến ái. Lúc đầu thực tình tôi không hiểu được tại sao hai người đàn ông hay hai người đàn bà lại có thể tìm thấy sướng khoái như những cặp đàn ông đàn bà bình thường. Trước kia cũng có đôi lần chúng tôi đụ nhau tay ba, hoặc thấy hai người đàn bà bú liếm lồn của nhau, tôi cho đó chẳng qua vì họ muốn chơi kiểu lạ, trong một lúc nứng tình mà thôi. Chứ tôi không thể nghĩ được là họ lại lấy nhau. Chung sống với nhau ngày này qua ngày khác.
Về sau tôi biết thêm, những người đồng tính luyến ái chỉ tìm thấy thỏa mãn ham muốn tình dục với người cùng phái. Nếu là hai người đàn ông thì ngoài việc bú lẫn nhau, họ còn đụ nhau bằng lỗ đít. Lúc đầu hơi khó, nhưng càng ngày người này thúc cặc vào lỗ đít người kia, riết rồi những bắp thịt nơi đó dãn ra, nên họ dễ dàng cho cặc vào. Họ nói đụ bằng hậu môn cũng sướng khoái như đụ vào lồn người đàn bà vậy.
Trong cơ thể con người, lỗ đit hay hậu môn, là bộ phận duy nhất được trời sinh ra gần giống như âm hộ của người đàn bà. Mặc dù nó được sinh ra không phải để đụ nhau, nhưng cố dùng nó thì cũng đạt được như điều mong muốn. Còn nếu là hai người đàn bà cả thì ngoài việc bú liếm nhau, họ có những con cặc giả để thủ dâm lẫn cho nhau. Cũng còn có người chế thêm hai sợi dây để đeo vào người giả làm đàn ông, thay phiên mà đụ lẫn nhau.
Giới đồng tính ngoài những cặp tự tìm đến với nhau, cũng có những người kiếm tiền bằng nghề "đi khách", như mấy cô gái mãi dâm. Thường những người này sống quanh quẩn tại các trạm xe buýt, xe điện ngầm, các bãi tắm hay hồ bơi công cộng. Một tay đồng tính kể lại việc họ cần tìm một người cùng sở thích để thỏa mãn cơn thèm khát tình dục của họ như sau :
- Khi nào tôi cảm thấy nứng cặc, tôi tìm đến một bãi tắm, vào dãy phòng vệ sinh dành cho đàn ông, tìm một phòng vệ sinh trống, bước vào cởi sẵn quần và ngồi trên bồn cầu chờ. Chỉ một lúc sau, một người đàn ông khác vào ngoài trong cầu vệ sinh kế cận. Nếu là đừa đồng tính luyến ái sống bằng nghề "đi khách" thì nó đưa chân sang khều khều chân tôi. Thấy dấu hiệu đó, tôi khều lại. Sau khi nói giá tiền, nếu tôi chịu, hắn đi sang phía phòng vệ sinh của tôi. Lúc đó tôi đứng lên, nhường bồn cầu cho hắn ngồi, hắn ôm sát tôi vào người hắn và bú cặc của tôi. Một đôi khi nó bú tôi rồi mà tôi còn nứng cặc, tôi bú lại nó. Nhưng nếu như có mục tôi bú cặc tên chuyên nghiệp, thì hắn không phải mất tiền cho tôi. Gặp tên nào lịch sự, thì tôi được lời cám ơn, hoặc được mời một điếu thuốc lá. Rồi đường ai nấy đi.
Phần đông những người đồng tính luyến ái mỗi khi nứng lên, không thích làm ăn kiểu chớp nhoáng nơi cầu tiêu công cộng, mà họ thích đưa người tình của họ về nhà hay một căn phòng khách sạn. Những người này thay vì vào cầu tiêu chờ, thì họ đến một nơi nào đó, như bến ô tô buýt chẳng hạn, rồi viết số điện thoại của mình vào nơi dễ thấy. Dĩ nhiên khi làm điều đó, họ phải tạo ra một vài cử chỉ, dấu hiệu đặc biệt để cho những tay đồng tính khác biết họ muốn gì.
Sau khi viết số điên thoại rồi, họ về nhà chờ. Chỉ khoảng năm mười phút sau, họ đã nhận được cú điện thoại họ muốn, người đồng tính chuyên nghiệp sẽ đến với họ. Hai người có thể vừa cùng nhau nhâm nhi vài ly rượu, vừa ve vuốt, nâng niu cặc của nhau, cho đến lúc nhập cuộc hẳn. Cũng có khi người gọi điện thoại đến cho người cùng sở thích, không phải là tên đi khách chuyên nghiệp. Mà là một người cùng sở thích, đến với nhau để cùng đạt được thỏa mãn mà không nói chuyện tiền bạc.
Nhưng một người đồng tính hẹn một người đồng tính đến nhà đôi khi cũng gặp những chuyện rắc rối. Có tên đến làm cho người chủ nhà mê mệt sau màn bú liếm kéo dài, rồi thừa lúc người chủ này ngủ say, tóm gọn hết đồ đạc quý giá rồi chuồn êm. Khi người chủ nhà tỉnh dậy, thì người "bạn tình" đã xa chạy, cao bay.
Có những tên bạo dâm lần theo địa chỉ đến với người đồng tính luyến ái, sau khi thỏa mãn thì giết chết hay thiến rồi trốn đi. Những tên bạo dâm cũng là những tên đồng tính luyến ái, hắn thường đến nhà những tay đồng tính khác, hay nhử họ về phòng của nó, rồi hành hạ đánh đập nạn nhân trước khi bắt nạn nhân bú nó hoặc nó bú nạn nhân. Cũng có những tên bạo dâm chỉ chuyên đánh đập những đối tượng đàn bà. Đàn bà cũng có người mắc chứng bạo dâm, nhưng số này rất ít. Và, thường chỉ thấy trong các nước Tây phương mà thôi.
Trong giới đồng tính luyến ái cũng còn nhiều chuyện lạ. Như có những tên có gia đình vợ con đàng hoàng, nhưng thỉnh thoảng cũng đi kiếm những tên cùng sở thích làm ăn riêng. Đặc biệt trong giới đồng tính luyến ái, có những người thích ăn mặc giả như đàn bà. Họ đội tóc giả, đánh phấn thoa son, cạo sạch râu và lông chân. Họ cũng dùng quần áo của các bà, kể cả quần áo lót. Một điều lạ là những người đồng tính luyến ái đều dùng quần áo thật đẹp, kiểu mới nhất và đắt tiền. Họ cũng độn ngực cho căng phồng. Duy có phần dưới, để tránh một cục nổi cộm giữa hai đùi, họ mặc phía trong quần lót thường một quần loại thung dày, để ém cho con cặc nằm im.
Tôi đã từng thấy nhiều người đã lầm theo đuổi tán tỉnh gã đực rựa giả gái mà chúng tôi quen mặt ở rừng Boulonge, với rất nhiều công phu, thường những người này là những du khách, hay du học sinh mới đến Pháp.
Một số người giả gái này cũng đón khách, thường là khách phương xa, đưa vào hang ổ hay khách sạn. Trước khi người khách đặt tay vào giữa hai đùi gã giả gái này, thì đã bị xuất tinh. Và như thế là xong, khách không còn hơi sức đâu mà đòi hỏi tiếp. Sở dĩ có chuyện đó, vì gã đàn ông giả gái khi lừa khách vào phòng, hắn đã dùng tay mân mê, kích thích, hoặc dùng miệng bú của khách rồi. Dù không được đụ như ý muốn, nhưng khách cũng được thỏa mãn, thì dù có biết người tình một giờ của mình là gã đực rựa, khách cũng đành ngậm miệng, vì sợ quê, hay sợ mang tiếng.
Gần một năm trời ăn ở không, hết đi chơi nơi này đến nơi khác, rồi lại đụ nhau, chúng tôi buồn vô cùng. Một đôi khi vợ chồng chị Liễu sang chơi, thì chỉ có chị ấy phấn khởi, vì được Nê đụ, còn Xoa thì hết trông nhờ. Ông ta chẳng còn gì ngoài cái lưỡi, nhưng cái lưỡi của ông ta bây giờ cũng lười hoạt động.
Sang tới đây, mỗi người ở một phương, nên không còn tụ tập tổ chức tuần lễ hoan lạc như hồi còn ở quê nhà. Cũng có một lần tôi theo chị Liễu sang một tỉnh kế cận, thăm một người bà con xa của chị qua ở bên Pháp đã lâu. Người này tổ chức tiếp tân, giới thiệu chị với phía bên chồng và bà con lối xóm, nhưng ngay từ phút đầu tôi đã thấy không thích hợp với bầu không khí ấy, vì ngôn ngữ bất đồng. Tôi không nói được một câu tiếng Pháp nào. Mà họ thì cũng không nói được tiếng Việt. Chị Liễu đỡ hơn, vì hồi nhỏ chị được ăn học đàng hoàng, nên cũng nói được, dù không lưu loát.
Dù vậy, đến giữa buổi tiếp tân, tôi cũng được một người bằng trạc tuổi Nê, xoắn xuýt bên cạnh. Chị chủ nhà giới thiệu hắn là cháu. Hắn ta bập bẹ được vài câu tiếng Việt, đại khái : "Cô đẹp lắm. Cô uống nước không. Ra sân mát". Rồi tôi cũng theo hắn vào nhà kho nơi cuối vườn. Nhưng thật là chán ngắt, trông hắn to cao, ngon cơm như thế, con cặc chần dần một đống như vậy mà hắn vừa leo lên bụng tôi, nhắp nhắp mấy cái đã xuất tinh rồi lăn xuống nằm thở dốc, làm tôi nổi sùng muốn đạp cho hắn vài cái. Không sùng sao được khi mình bắt đầu háo hức, bắt đầu tưởng sắp được vào cơn sướng khoái, thì vỡ mộng, như người đói bị hụt ăn. Tôi định đứng lên mặc áo quần, nhưng nghĩ lại không thể ngu xuẩn mà bỏ đi tay không như vậy. Nên tôi nghiêng mình ôm lấy hắn. Sau một lúc được tôi vuốt ve con gà chết lại tính leo lên bụng tôi một lần nữa. Nhưng, tôi đã kịp ngăn hắn lại. Tôi không đụ hắn, mà leo lên ngồi gần mặt hắn, đưa lồn vào miệng hắn, bắt hắn bú. Với cách này, tôi gỡ gạc được một chút.
Xem ra tên này đụ thì không ra gì nhưng bú liếm thì có vẻ thiện nghệ. Hắn ta có ngón độc đáo, là hắn để tôi nằm ngửa ra, hai tay vòng xuống dưới mông, khiến cho lồn của tôi nẩy lên, rồi đưa lưỡi vào sâu phía trong xoáy. Đầu lưỡi hắn xoáy tròn trong lồn tôi làm tôi ngây ngất. Hắn còn biệt tài là cuốn hai bên lưỡi vào giữa, thành ra lưỡi hắn khum khum nên lúc hắn đẩy vào rút ra cũng giống như con cặc đang hoạt động vậy. Nhiều lúc tôi có cảm giác một con cặc hơi nhỏ đang đụ tôi chứ không phải hắn dùng lưỡi liếm lồn tôi. Để tăng khoái cảm, tôi cũng vặn vẹo, uốn éo thân mình để phụ vào cái lưỡi đang xoay tròn của hắn. Lưỡi con chó Danois của chị Liễu dài như thế mà cũng không điều khiển được tài tình như lưỡi hắn.
Nê nhận quyết định bổ nhiệm sang làm việc bên An Giê Ri, một thuộc địa của Pháp. Như vậy vợ chồng tôi lại phải ra đi một lần nữa. Lần đi này không còn một ai trong đám bạn bè cũ ở Việt Nam ở gần. Không nói ra, nhưng Nê cũng buồn như tôi. Chỉ cần nhìn vẻ mặt anh ta là thấy ngay.
Khi vợ chồng tôi ra khỏi máy bay, nơi Nê làm việc có cử người ra đón. Trong đám người này, tôi nhận ra một vài khuôn mặt quen ở Sài Gòn trước đây. Họ có đến dự tuần lễ hoan lạc ở Gò Dầu và tại đồn điền cao su Dầu Tiếng. Tuy không phải chỗ thân tình, nhưng ở nơi xa lạ gặp được họ cũng là điều đáng mừng.
Thật không ngoa, khi mọi người gọi An Giê Ri là nước Pháp thứ hai - Từ lối kiến trúc cho đến nếp sinh hoạt, làm cho nhiều người tưởng như đang ở giữa nước Pháp. Dĩ nhiên rõ nét nhất là tại những khu vực có đông người Pháp cư ngụ, hoặc tầng lớp người địa phương có liên hệ mật thiết với người Pháp ở. Còn đi sâu vào tầng lớp dân chúng bình dân địa phương thì không kể. Cộng đồng người Pháp ở đây rất đông. Trong những nơi này mọi thứ đều như rập khuôn chính quốc.
Ở An Giê Ri cũng như ở tất cả các nước trên thế giới, cũng thấy xuất hiện một khu của người Tàu như Chợ Lớn Việt Nam. Họ cũng quây quần riêng với nhau, nhưng không quên tham dự vào mọi sinh hoạt của người địa phương. Đúng như người ta thường nói, ở đâu có lửa thì ở đấy có người Tàu. Như thế cũng an ủi một phần cho những người như tôi, vì có thể tìm thấy những món ăn, nhất là tìm thấy không khí và những nét gần giống người Việt nơi khu vực những người Tàu này. Và, những ông ba Tàu này cũng phát triển mọi thứ đặc thù của xứ sở ông ta, nhưng vẫn lôi cuốn được người nước ngoài tham dự. Chỉ cần nhìn vào hai thứ là tiệm ăn và những ổ chơi bời là thấy ngay.
Không cần giống như người địa phương chính thống mở những tiệm cơm tây để thu nút thực khách người Pháp hay mở những tiệm nhảy có dàn nhạc, có những điệu nhảyÂu Tây. Mấy ông ba Tàù cứ mở những tiệm bán toàn các thức ăn của nước các ông như vịt quay Tứ Xuyên, bồ câu nhồi yến, cơm Dương Châu, mì, tức là những món ăn hoàn toàn ba Tàu, vậy mà cũng lôi kéo những ông mũi lõ mắt xanh hay những thực khách có làn da nâu đến thưởng thức. Để ý quan sát thử, thấy đa số những thực khách ấy là người Âu đã từng ở Đông Dương hay chính ngay tại lục địa Trung Hoa đổi về đây.
Đấy là ăn. Còn chơi thì có mục gọi là "Nhất Dạ Đế Vương". Một mục ăn chơi mới lạ mà cho đến ngày rời Việt Nam, tôi chưa thấy có ở nước mình. Như tên gọi, một đêm của vua, người nào đến với "Nhất Dạ Đế Vương" thì được hầu hạ, chiều chuộng như một ông vua thời xưa vậy. Trước hết, người khách khi bước vào "Cung" để hưởng thú "Nhất Dạ Đế Vương" được những người đẹp đủ quốc tịch mặc loại y phục, gần như không mặc gì cả, đón tiếp. Khách được dọn ăn tại một phòng riêng với những món ăn đắt tiền và ngon nhất. Đặc biệt, từ nơi bàn ăn, khách có thể vừa ăn, vừa nhìn qua bốn bức tường kiếng để xem những cảnh làm tình độc đáo - đó là phim X sống, mà hồi đó gọi là phim con heo.
Đã là vua, nên khách có toàn quyền muốn làm gì cũng được, muốn đòi hỏi gì cũng được chiều theo, vì tất cả sẽ được tính thành tiền. Thí dụ khách nhìn quanh quất thấy các cô hầu hay những cô đang biểu diễn những màn đụ nhau cho khách coi, thấy cô nào hạp nhãn, khách có thể ra lệnh gọi cô ấy đến để "đóng phim" với khách, cô gái sẽ đáp ứng ngay. Khi chơi xong, khách không phải cất nhắc chân tay lau rửa cho sạch khí nhớt dính ra lúc xuất tinh, mà một trong những cô gái hầu, lúc nào cũng túc trực chung quanh, sẽ quì xuống dùng lưỡi liếm mút cho sạch.
Trong lúc ăn đụ, khách mỏi mệt, được đưa qua phòng tắm hơi, được các người đẹp trần truồng đấm bóp. Một kiểu đấm bóp khác người, là cô gái không dùng tay, mà dùng cặp vú đồ sộ và mu lồn day tới day lui trên khắp cơ thể khách. Không hiểu rằng với lối đấm bóp lạ như vậy khách có thấy khỏe chút nào không, nhưng khách lại bị nứng cặc, đè cô gái đấp bóp cho mình xuống "Long sàng" đụ thì không thể nào tránh khỏi.
Nê dẫn tôi dự một đêm "Nhất Dạ Đế Vương". Vì có tôi, nên chỉ có mấy cô gái hầu hạ chung quanh, mà không có cô trẻ nhất, đẹp nhất rất rành nghề chơi đóng vai hoàng hậu cận kề vua. Để bù lại, chúng tôi không phải xem phim X sống qua những bức tường kiếng, mà có ba cặp vào hẳn bên cạnh chúng tôi biểu diễn.
Trên một chiếc giường hình tròn, xoay quanh giữa phòng, một cô gái trần truồng leo lên ngồi trên đó. Và, cô gái được giới thiệu là sẽ biểu diễn những màn ảo thuật độc đáo, hấp dẫn. Màn biểu diễn đầu tiên, cô gái cắm một điếu xì gà to, dài, đang cháy dở vào âm hộ Cô ta vận dụng những cơ bắp quanh âm hộ ra sao mà người xem thấy điếu thuốc cháy đỏ và khói từ lỗ lồn cô ta phun ra phì phì, giống như chiếc miệng một người đang hút thuốc vậy.
Màn biểu diễn thứ hai, cô gái lấy một trái chuối, lột vỏ, đưa lên cho chúng tôi coi, rồi cô ta từ từ nhét trái chuối vào trong âm đạo. Sau một vài cử động của phần bụng và nơi mu lồn, từng mẩu chuối được cắt ngắn, dần dần được đẩy từ trong lồn cô gái ra ngoài. Người đàn ông đóng cặp với cô ghé miệng ngoạm lấy những mẩu chuối rơi ra đó, ăn một cách ngon lành.
Màn biểu diễn thứ ba là cô gái nằm ngửa, một ly rượu lớn được người đàn ông rót vào trong lồn cô gái qua một cái giống như cái quặng. Ly rượu không được giơ lên cho chúng tôi coi, xong đâu đấy, cô gái vụt ngoài dậy, nhường chỗ cho người đàn ông nằm ngửa ra. Cô gái leo lên ngồi chồm hổm trên mặt người đàn ông, đưa lồn vào miệng anh ta, nhưng khác ở tư thế áp sát lồn vào miệng người đàn ông, bắt bú, thì cô gái lại ngồi hơi cao, lồn cô ta cách miệng người đàn ông khoảng một tấc. Cũng do tài vận dụng những cơ bắp nơi âm đạo, dòng rượu từ phía trong lồn cô ta bắn vọt vào miệng người đàn ông như người đái.
Trước khi biểu diễn những thế đụ để gợi hứng cho "Đức Vua", một màn biểu diễn chót của cô gái "ảo thuật" được tiến hành. Đang ngồi, chúng tôi nghe thấy phía trên đầu có tiếng rẹt rẹt nhỏ vang lên. Tò mò, tôi ngửa mặt lên coi. Từ phía trên trần nhà đang từ từ hạ xuống một thanh sắt hình tròn sơn trắng, thanh sắt được máng hai đầu vào hai sơi xích. Khi thanh sắt hạ xuống vừa ngang mặt cô gái thì ngừng lại. Cô gái "ảo thuật" chợt lộn đầu trồng cây chuối. Hai chân móc vào thanh sắt ngang, móc chặt rồi, cô gái di chuyển hai chân cho dang rộng ra, người đàn ông đứng lên áp miệng vào lồn cô gái bú, trong khi cô gái cũng ngậm lấy cặc người đàn ông mút. Hai sợi xích được từ từ rút lên cao. Cô gái bắt đầu nhún lấy đà cho mình bay bổng lên, như người làm xiếc đu bay, mang theo người đàn ông bám cứng lấy mình cô ta. Hai người cùng bú nhau, vừa cùng tung mình đu bay rất lạ mắt.
Rồi không hiểu vào lúc nào, khi tôi thấy mình cũng vừa rướn cong người lên, chợt nhớ lại, thì tôi và "Đức Vua" Nê cũng đang ghì lấy nhau bú liếm không ngừng. Chúng tôi cũng nằm lộn đầu đuôi bú lồn, bú cặc nhau, nhưng nằm ở trên giường, chứ không ở trên dây đu như cặp đang làm xiếc lơ lửng giữa nhà.
Chỉ một đêm "Nhất Dạ Đế Vương" mà cơ thể tôi bải hoải, cơ hồ đứng không vững. "Đức Vua" của tôi mặt mũi cũng xanh lè, tính ra tôi và "Đức Vua" vì xem phim X sống, nghe những tiếng rên, tiếng thở, nhìn những cảnh quằn quại, nhìn cô gái quá nứng, dù nằm dưới, nhưng cũng ráng cong người nẩy mu lồn liên tục để con cặc của người đàn ông vào sát trong lồn, nên đã đụ nhau đủ kiểu suốt đêm, có lẽ đến bốn năm lần, mà lần nào cũng kéo dài cả tiếng. Riêng "Đức Vua" của tôi lại còn tham, triệu hai cô vào mần ăn thêm vì không chịu nổi khi thấy tài nghệ cũng như thân hình ngon lành của các cô. Mà theo "Đức Vua" thì dù đã no nê, nhưng nhìn vẫn thấy nứng cặc. Cũng may là trong đêm đó chúng tôi đã ăn uống toàn đồ bổ, uống nước sâm, do "Hồng Cung" Nhất Dạ Đế Vương cung đốn, nếu không, ham vui như thế chắc là về bên kia thế giới luôn.
Rời "Nhất Dạ Đế Vương" ra về, tôi và Nê thi nhau ngủ vùi từ sáng cho đến xế chiều mới dậy. Hai đứa nhìn nhau nhoẻn miệng cười, phục anh ba Tàu ăn chơi không thua gì các nước Âu Mỹ. Hèn chi các vua chúa ngày xưa không ông nào sống lâu.
Càng ngày con người ta càng tiến bộ về mọi mặt, thì những sáng kiến nhằm phục vụ vấn đề tình dục cũng được phát triển. Người Pháp đã bắt đầu có những xí nghiệp chế tạo các vật dụng mà họ gọi là "vật an ủi ". Vật này làm bằng mủ cao su nguyên chất, theo hình một con cặc dài, cứng, nhưng dễ uốn, giống như thật, chứ không sơ sài như thứ của chị Jeane, vợ ông chủ đồn điền cao su Dầu Tiếng xưa. Vật an ủi này có kèm theo một cái bầu chứa nước giống hệt bìu dái của người đàn ông. Bầu này được đổ đầy nước nóng có thể chạy khắp vật an ủi, tạo cho các bà cái cảm tưởng hơi nóng của thân nhiệt. Một loại cặc giả khác tân tiến hơn được trang bị một vòi phun nước vào lồn đúng lúc người đàn bà sướng ngất.
Các loại cặc giả được bày bán với đủ các cỡ, cùng với lời chú thích loại nào dùng cho các bà, loại nào dùng cho các cô gái còn trinh. Cũng có loại lớn, bằng cánh tay đàn ông dài tới hơn 30cm. Loại này chắc dành riêng cho những người đàn bà siêu dâm như chị Jeane, như Từ Hi Thái Hậu, người đàn bà theo ngoại sử Trung Hoa được mô tả là dâm nhất thế giới, đã từng cho ngựa đụ.
Qua sách báo, Nê còn kể cho tôi hay tại Mỹ, một loại máy rung điện đã được sản xuất. Thực ra, loại máy này người ta sản xuất để cho các tay thể dục, thể thao sử dụng. Nhưng, với đầu óc thông minh, các bà đã dùng nó vào việc khác.
Máy rung điện này là một mô tơ điện nhỏ, có dây thung để đeo vào tay. Khi mô tơ hoạt động, máy phát ra những nhịp rung mạnh. Các bà khi cho máy rung, rồi để hai ngón trỏ và ngón cái đụng nhẹ vào lồn hay nắm lấy hột le, nhịp rung chuyển tạo nên các cơn cực khoái liên tục. Các bà cho biết những cơn rung đã tạo ra cảm giác hệt như đang giao hợp thật. Các bà không ngớt lời khen tặng máy rung điện này.
Các ông cũng áp dụng máy rung cho mình. Một tay nắm lấy con cặc đang cương cứng, rồi mở máy, con cặc cũng rung lên. Với các ông, khi dùng máy, tuy không có cảm giác như đang đụ, nhưng họ cho biết nó kích thích và tạo khoái cảm hơn nhiều so với thủ dâm thường. Nhờ máy rung, có nhiều ông đã tự dỗ dành con cặc đang xìu xìu ển ển, vùng lên.
Một loại máy rung khác, gồm một mô tơ nhỏ đặt trong một chiếc hộp bằng nhựa được các bà ưa thích hơn cả. Khi mô tơ hoạt động làm cho cái cần thép chao đi chao lại, trên đầu cần thép này có những mũi cao su cùng loại, giống như cái chén hút nhỏ úp vừa khít trên mu lồn. Khi máy cử động, những cái chén giống như những ngón tay thúc nhẹ vào âm đạo. Bạn cứ thử tưởng tượng, mỗi máy loại này có chừng hai mươi bốn ngón tay cùng thúc nhịp nhàng vào mu lồn, với tốc độ mỗi phút khoảng một nghìn lần, thì sẽ thấy ngay tại sao các bà ưa thích nó, mặc dù khi mới được tung ra ngoài thị trường, một cái máy như vậy không phải rẻ gì.
Thấm thoát tôi và Nê ở An Giê Ri đã được hơn ba năm. Ở đây tuy không có những tuần lễ hoan lạc, nhưng tôi và Nê thường xuyên mất những khoản tiền cho những đêm " Nhất Dạ Đế Vương ". Nhờ những đêm này, vợ chồng tôi luôn có những cơn khoái cảm đặc biệt, khiến cho đời sống vợ chồng có ý nghĩa hơn, chứ chỉ lủi thủi có hai người đụ nhau cũng chán.
Nê nói với tôi, anh đang có ý định khởi xướng thành lập lại tuần lễ hoan lạc, nhưng, mãi không xúc tiến được. Vì giữa chúng tôi và những người ở đây từ trước chưa có độ thân để mà cùng hưởng ứng, thì bất chợt Nê bị thiệt mạng trong khi đang cùng một phái đoàn đi dự một buổi họp về an ninh.

Tôi đang ngủ trưa, thì bị điện thoại réo vang dựng dậy, để nghe một tin dữ, mà suốt đời tôi có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến. Nê chết thảm. Cả một đoàn xe bị bọn khủng bố phục kích giết hết. Tôi như người mất hồn, không còn biết xoay trở ra sao. Cuối cùng tôi chợt nhớ đến chị Liễu, tôi đánh điện khẩn cho chị
Nơi xa xôi này, ngoài Nê và mấy người em họ của Nê hiện ở Pháp, tôi đâu còn ai thân thích.
Chị Liễu nhận được điện đã cùng chồng đến với tôi trong chuyến bay sớm nhất. Gặp chị, tôi nhảy bổ vào lòng chị khóc ngất. Tất cả với tôi là một biến cố lớn, kinh khủng, khi tôi vừa ở tuổi hai mươi bốn. Một tuổi đời còn quá trẻ cho một đời người.
Sau khi chôn cất Nê xong, vợ chồng chị Liễu đưa tôi về Pháp. Chồng chị Liễu khuyên tôi ở lại với hai người. Xoa thật tội, mới có mấy năm xài bạch phiến mà trông khác hẳn đi. Anh ta không còn ham muốn chuyện xác thịt nữa. Chị Liễu cũng rất ngán ngẩm về cuộc sống chồng vợ giữa hai người, nhưng tôi nhất định đòi về Việt Nam. Vì, dù sao về bên ấy tôi còn mẹ và các em. Ít nhất, tôi cũng còn những người cùng chung một ngôn ngữ, tập tục, sẽ dễ sống hơn.
Không giữ tôi ở lại được, vợ chồng chị Liễu hết lòng lo mọi thủ tục cho tôi hồi hương. Cũng nhờ quen biết nhiều, chồng chị Liễu đã nhờ được bạn bè lo cho tôi đầy đủ quyền thừa kế với thời gian nhanh nhất.
Tôi chia cho các em Nê một phần gia tài. Còn bao nhiêu tôi gửi vợ chồng chị Liễu lo chuyển dần về cho tôi. Thực ra, nếu chỉ trông mong vào đồng lương thì gia sản của vợ chồng tôi chẳng có là bao. Chúng tôi có một sản nghiệp khá là nhờ Xoa giúp cho Nê có phần trong những dịch vụ buôn lậu bạch phiến từ trước. Mặc dù vậy, phần ăn xài, phần chia cho các em của Nê, tôi cũng không còn lại là bao.
Về đến nơi, tôi thuê bao nguyên một chuyến xe về quê thăm mẹ và mấy đứa em. Mẹ tôi nhờ mấy mẫu ruộng, giờ đã có của ăn của để. Ba đứa em tôi, đứa lớn đã có gia đình, đứa em gái kế thì phụ với mẹ trong việc ruộng rẫy. Chỉ còn thằng út may mắn được ăn học nên.
Tôi về thăm mẹ được nửa tháng, đã lại tính chuyện ra đi. Hơn mười năm sống tại thành thị, con người tôi đã đổi khác. Tôi không còn chịu nổi những cảnh thiếu thốn nơi thơn quê, mà thực ra với mẹ và mấy đứa em tôi thì quá đầy đủ, quá mãn nguyện. Nhất là tôi không thể nào chịu nổi cảnh tối thui, cả nhà quây quần bên ngọn đèn nhỏ, xung quanh ếch nhái kêu đến sốt ruột. Phần khác tôi nhớ Nê. Tôi nhớ Nê theo đúng nghĩa đứng đắn của một người vợ nhớ một người chồng đã quen hơi bén tiếng. Và, phải thú thật rằng tôi cũng nhớ đến những cơn thôi thúc đòi hỏi xác thịt của một người đàn bà mới ngoài hai mươi còn rất sung sức, mà từ mấy tháng nay tôi đã lãng quên.
Mười năm, lúc nào tôi cũng có Nê ở bên. Đêm ngủ có chồng ở bên cạnh. Mở mắt ra có những cái ve vuốt âu yếm. Chúng tôi không những thuộc hơi hướng, mà còn thuộc cả những cử chỉ của nhau suốt mười năm ân ái.
Tôi đã biết nhiều người đàn ông khác qua những tuần lễ hoan lạc, nhưng cho đến lúc này, chưa một người đàn ông nào, ngoài Nê, có thể làm cho tôi thỏa mãn xác thịt. Tôi đang nứng lồn, chỉ cần Nê ôm tôi ve vuốt nhè nhẹ là tôi đã cảm thấy cơn thèm khát dịu đi một phần. Như vậy làm sao tôi có thể chịu được những gã trai quê mùa như Bảy Xệ, Cu Mít, như Hai Phòng. Những gã trai tuy có thân thể cường tráng nhờ cầy sâu cuốc bẫm từ bé, nhưng lại không biết những kiểu làm tình của dân thành thị, một thứ rất cần thiết, một thứ không thể thiếu trong đời một người từng được nếm những mùi vị ấy như tôi.
Đối với bọn họ, những gã trai làng ấy, không thể có gì khác lạ là leo lên bụng vợ, nhấn cặc vào lồn vợ nhấp nhấp vài cái là xong. Để rồi lại chờ đợi đến lần sau.
Đối với họ, miễn họ được thỏa mãn cơn thèm khát là đủ, họ không bao giờ để ý, hoặc không bao giờ lại có ý nghĩ tìm hiểu xem người đàn bà nằm dưới bụng họ đã thỏa mãn chưa. Mà, nếu như người đàn bà vì quyền lợi của mình mà nhắc nhở, mà đòi hỏi, chắc chắn trăm phần trăm là họ sẽ nghĩ người đàn bà đó đã hư hỏng, đĩ thõa, mới thốt lên những lời ngoài dự tưởng của họ Với họ, với nếp suy nghĩ, với nếp sống in hằn trong tim óc, thấm trong xương tủy, thì trong gia đình người đàn ông là trên hết, là chồng chúa vợ tôi. Chỉ có người đàn ông được quyền đòi hỏi, được quyền đụ, còn người đàn bà, người vợ, thì không.
Mẹ tôi cũng muốn giữ tôi ở lại với bà, muốn tôi yên phận với làng quê, kiếm một tấm chồng biết đi sau con trâu, hoặc một gã giáo làng, một ông chủ tiệm tạp hóa nào đó. Mọi việc với bà giản dị như buổi sáng thì phải có mặt trời, buổi tối phải có trăng sao.
Một lẽ nữa khiến mẹ tôi muốn giữ chân tôi ở lại bên bà, là bà vẫn sợ tai tiếng, vẫn mang mặc cảm con gái lấy Tây. Mặc dù có nhờ vậy, bà và mấy đứa em tôi mới thoát cảnh nghèo túng năm này qua năm khác. Và, không bao giờ còn cảnh phải mang thân đi ở đợ kiếm miếng cơm thừa nuôi thân. Và, cũng nhờ tôi lấy Tây, thằng con út của bà mới được ăn học. Chứ không như những đứa trẻ khác trong làng, suốt đời chăn vịt, chăn trâu. Mười sáu, mười bảy tuổi đã ngất ngưởng bên ly rượu đế, với đôi mắt đờ đẫn, với khuôn mặt và nụ cười ngờ nghệch. Để rồi lớn lên lại chỉ cơm nhà lồn vợ, đầu óc lại chỉ mưu mơ làm sao được đội khăn đóng áo dài ngoài mâm trên, bàn trước, trong những kỳ lễ hội của làng xã.
Không, nhất định tôi không thể nào lại lộn đầu đi xuống, úp mặt lật cỏ kiếm miếng ăn. Tôi phải kéo mẹ và mấy đứa em tôi, nhất là thằng Út ra khỏi cảnh tối tăm mà bố mẹ, và trước nữa ông bà tôi đã chịu đựng.
Bởi vậy, sang đến tuần lễ thứ ba là tôi đã lại ra đi. Mẹ tôi không dám giữ, nhưng nước mắt ngắn, nước mắt dài đưa tôi ra tận bến xe. Đi bên mẹ, tôi nhớ lại cảnh mười mấy năm trước, tay tôi ôm bọc quần áo,
đi như chạy ra ngoài ngã ba làng, để chờ mấy bà buôn chuyến mà mẹ tôi gửi gấm đưa giúp tôi lên nhà chị Hà. Tôi còn nhớ như mới ngày hôm qua, lúc đi ngang qua nghĩa địa, nghe tiếng cú kêu trên cây so đũa gần đó, tôi sợ đến muốn té xỉu. Tôi sợ muốn hét lên, nhưng miệng há ra mà không thốt thành tiếng. Đứa bé khốn khổ là tôi lúc ấy, cần có mẹ an ủi, thì mẹ lại vì cậu ấm con ông Chủ Điền, vì miếng cơm mà không đưa tiễn tôi được. Bây giờ tôi đã lớn, đã có nanh có vuốt để lăn vào đời thì lại có mẹ đi tiễn một bên.
Lên Sài Gòn lần này tôi đành thuê một phòng trong khách sạn ở đỡ. Căn nhà cũ chị Hà đã bán. Tôi cũng không thể ở với chị được, vì nơi chị ở bây giờ là một ngôi đền thờ phượng, suốt ngày đàn trống cho mấy bà đồng bóng nhảy nhót.
Gần ba bốn tháng trời ăn ở không, tôi không biết làm gì cho hết ngày giờ. Nên suốt ngày nằm dài trong khách sạn đọc tiểu thuyết, hoặc chui đầu vào các rạp xem phim.
Suốt mấy tháng ăn ở không, tôi thèm đàn ông kỳ lạ. Nhưng thèm thì thèm, tôi không thể đi kiếm mấy tên lạ hoắc về ăn nằm với họ được. Tôi đành thủ dâm để bớt cơn đòi hỏi tình dục. Đến lúc này tôi mới thấy hai quả bóng có đổ thủy ngân bên trong, vật thủ dâm của đàn bà Nhật mà chị Liễu cho hồi nọ, có công dụng tuyệt vời. Nhưng rồi xài mãi cũng thấy chán. Mà, cơn đòi hỏi của một người đàn bà đã biết đàn ông không thể nào nguôi trong tôi, khiến tôi phải nghĩ ra những kiểu thỏa mãn mới. Thế là tôi ra phố mua một chiếc gương soi lớn, loại gương vẫn dùng trong nhà tắm hoặc gắn trên tủ áo, mang về phòng. Tôi phải nói dối người quản lý khách sạn là mua để gửi về quê. Tôi cũng âm thầm đi mua thêm mấy ngọn đèn làm dụng cụ trang bị cho trò chơi của tôi. Sau khi buông kín rèm các cửa sổ, cài chặt cửa ra vào, tôi bật điện tất cả những ngọn đèn có sẵn trong phòng và mấy ngọn đèn tôi mới mua về. Căn phòng ngủ của tôi sáng rực như sân khấu cải lương. Rồi tôi cởi quần áo, ngồi dạng hai chân soi lồn vào gương, tôi dùng chuối nhét vào lồn thủ dâm.
Với ánh điện và tấm gương lớn, tôi có thể nhìn rõ từng sợi lông mọc nơi kín. Dĩ nhiên tôi có thể vừa thủ dâm, vừa say sưa nhìn mình đang tự thỏa mãn. Với cách ấy, tôi cũng thỏa mãn được cơn nứng của tôi.
Một hôm, vừa đi coi phim về thì được người quản lý khách sạn báo cho biết chị Hà đến tìm. Tôi lật đật quay ra kêu xe đến gặp chị. Chị Hà cho biết khoảng một tuần nữa, chị Liễu về tới. Xoa mới chết hồi đầu năm. Lo mọi chuyện xong chị cũng rời Pháp về nước. Nghe tin chị Liễu sắp về tới, tôi mừng rỡ vô cùng. Chẳng hiểu sao tôi và chị đều thấy quí mến nhau, nếu không muốn nói là chúng tôi coi nhau như ruột thịt.
Tới ngày hẹn, tôi và chị Hà thuê một chiếc xe ra phi trường đón chị Liễu. Thấy chị từ trên máy bay bước xuống mặt mày tươi rói, không ai bảo là chị vừa góa chồng. Chị Liễu hỏi tôi :
- Em ở đâu ?
Tôi nói tên khách sạn nơi đang cư ngụ, rồi tiếp :
- Ở như vậy đỡ phiền mọi người, thủng thẳng rồi tính.
Chị Liễu đồng ý :
- Em tính vậy cũng phải. Ở trường hợp chị, chị cũng làm như em thôi.
Tôi đưa chị Liễu về ở chung với tôi. Vừa bước vào phòng nhìn quanh một vòng, chị Liễu đã nheo mắt cười :
- Bộ "ăn chay" hả ?
Tôi cũng cười đáp :
- Tu gần năm nay rồi chị ơi.
Chị hỏi :
- Sao vậy ?
- Em đâu quen ai, mà mấy người lạ, em không hứng. Gặp mấy tên gà chết soọc soọc vài bái đã đầu hàng, thì thà không có còn hơn. Giá ở Sài Gòn cũng có bọn đĩ đực như ở Pháp cũng đỡ. Xong là xong. Đằng này tự đi kiếm, mấy ổng tưởng mình có giá hoặc đeo cứng lấy mình thì phiền.
Chị Liễu cười :
- Con nhỏ thật là khó tính, thà nhịn thèm, còn hơn mang bực vào mình. Kể cũng khá.
- Thì cũng đâu có nhịn hẳn. Không ăn mặn, thì cũng xài đồ chay qua ngày chứ có cai hẳn đâu.
Chị Hà và chị Liễu cùng phì cười. Chị Hà còn trợn mắt dọa tôi :
- Mi ăn nói bậy bạ có ngày?thượng mã phong cho coi. Ai lại đồ chay dành cho những kẻ tu hành, mà mi dám ví với chuyện bậy ba
Tôi cũng trợn mắt, làm bộ bắt bẻ lại chị Hà :
- Có chị đầu óc đen tối, nghĩ bậy bạ thì có. Em cũng "tu đạo", nên cũng xài đồ chay chứ có khác gì ai đâu.
Nghe tôi nói, chị Liễu cười sằng sặc. Còn chị Hà thì vừa nhăn mặt vừa ký đầu tôi :
- Thôi thôi, chịu thua bà rồi. Bây giờ bà thành tinh rồi.
Chị Liễu tiếp :
- Chị Hà coi, tối ngày nó ăn ở không, vùi đầu vào ba thứ sách truyện ăn đụ, không bậy bạ sao được.
Tôi nháy mắt :
- Mấy chị độc gieo tiếng ác cho người ta không hà. Em tu hành hẳn hoi. Các tín đồ đều kêu em là bà đạo dụ và đạo ù ù cả đó.
Chị em lâu ngày mới gặp lại, ngồi tán láo với nhau một lúc rồi chị Hà lật đật ra về. Chị Liễu cố nài giữ :
- Làm chi mà lật đật giữ vậy. Mấy năm nay ba chị em mình mới gặp lại nhau đủ mặt, chị ở chơi với tụi này vài bữa.
Chị Hà lắc đầu :
- Ý, đâu được. Tôi đi lâu, không ai trông nom nhang đèn, mấy bả tới coi sao được. Vả lại?vả lại?
Thấy chị Hà ngập ngừng mãi không dám nói hết ý, chị Liễu hỏi tới :
- Vả lại?làm sao. Chị kẹt công chuyện gì à ?
Tôi chọc chị Hà :
- Chị kẹt?với thằng nhỏ. Không về sao được.
Chị Hà thật thà :
- Làm gì có thằng nhỏ nào đâu mà kẹt.
Tôi nhìn chị Liễu :
- Chị tính không kẹt thằng nhỏ là gì?mà chị ấy còn chối. Hôm nay cuối tuần, kép của chị ấy trốn vợ đến với chị ấy. Mà khi ổng đến, không mang theo thằng nhỏ?lấy gì xài.
Nói xong, tôi phá lên cười. Chị Liễu cũng ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt. Làm chị Hà đỏ bừng mặt, rượt đánh tôi. Tôi chạy tới núp sau lưng chị Liễu :
- Chị đánh thầy?tu đạo, tội nặng lắm à nghe. Rước kép về du hí nơi đền thờ đã là một tội rồi, giờ lại đánh thầy "tu đạo" bị mắc tội lãnh cảm à nghe. Lúc đó là chim teo, hết đụ luôn.
Đến nước này thì chị Hà chịu thua tôi. Chị vừa lắc đầu, vừa mở cửa phòng bước ra. Khi cửa đóng lại rồi, chị Liễu mới quay qua nhỏ giọng hỏi tôi :
- Bộ chị ấy có chồng mới à ?
Tôi lắc đầu :
- Chồng con gì đâu. Dựa qua dựa lại ấy mà. Ông kép của chị ấy hiện đang làm lớn, nghe đâu tới chức bộ trưởng lận, nhưng chị ấy dấu, không nói ổng ở bộ sở nào, sợ ổng mang tiếng, nhưng mê bói toán và đồng bóng hết xẩy. Tuy bề ngoài ổng ra vẻ theo thời để được chức lớn, nhưng ổng vẫn không bỏ đồng cốt được. Mà cả hai thứ bói bài và đồng cốt thì chị Hà đều có đủ bộ. Ổng đã mê, mà bà vợ của ổng còn nặng cân hơn ổng gấp bội. Qua chị Hà kể lại thì sở dĩ ổng tin bói toán đồng cốt cũng là do ảnh hưởng nơi bà vợ già.
Chị Liễu ngắt lời :
- Sao lại vợ già, vợ trẻ. Bộ ổng nhiều vợ lắm sao ?
- Không, ổng chỉ có một bà. Nhưng vì bà ấy già hơn ông ấy gần hai chục tuổi, nên em gọi là vợ già.
Chị Liễu trợn mắt :
- Thiệt không bà ? Hay bà lại đía đi !
Tôi gật đầu :
- Em nói thiệt mà. Chị Hà kể em nghe. Bà vợ ông kép của chị Hà, trước kia là mẹ một người bạn học của ổng. Một hôm, ông kép của chị ấy đến nhà tìm bạn tính rủ đi chơi, nhưng ông bạn đi đâu đó. Bà mẹ ông bạn giữ ông ta lại hỏi han việc học hành thi cử. Rồi không hiểu bằng cách nào mà bà ta dụ thằng bạn của con mình bằng lòng cho bả đụ. Chị tính coi, con trai mới lớn, còn trinh, giờ tự dưng được biết cái lồn ra sao, đụ là thế nào, cu cậu sướng rơn. Thế là từ hôm đó, ăn quen, nhịn không quen, cu cậu bị đến thăm bạn hoài?mà lần nào như lần nấy, thằng bạn đều đi mất tiêu. Thì ra bà mẹ tên bạn của ổng cứ đến kỳ hạn lại tìm cách đẩy con ra khỏi nhà. Lúc thì đi thu hụi, lúc thì thay mẹ đi chồng hụi cho người ta. Đứa con hiếu thảo tưởng đâu giúp mẹ đỡ vất vả, để trả ơn mẹ nuôi nấng mình lớn khôn, trong khi cha mê lồn khác, bỏ bê mẹ con không đoái hoài tới.
Nhưng ăn vụng hoài cũng có lúc bị bể. Bả ham đụ, còn ông kép thì đâu biết trời trăng mây nước gì, nên cứ húc đều đều, chẳng biết đâu mà kiêng cữ. Thế là dính trấu. Bụng bả càng ngày càng lớn. Thằng con biết chuyện, hắn đã không giận mẹ thì chớ lại kiếm tên bạn chơi cha mình dộng cho thằng bạn một trận, rồi khăn nói bỏ đi. Vắng kỳ đà cản mũi, cặp đào kép "má con" này càng lộng. Ông kép gần như đến ở hẳn nhà đào để?dưỡng thai.
Cái dòng nhịn ăn lâu ngày, lại có thai càng đòi hỏi dữ. Cậu kép ngày càng xanh xao, lờ đờ. Thế là gia đình cậu biết, làm tan hoang một trận, bắt cậu kép về dùng xích, xích lại ở một góc nhà.
Khổ nỗi, không gì mạnh bằng hơi lồn. Các cụ đã chẳng từng bảo : "Văn chương chữ nghĩa bề hề, thần lồn ám ảnh làm mê mẩn người" là gì. Bị cùm một tuần, cậu kép muốn cuồng lên, cậu bèn phá xiềng, bẻ xích, xách quần áo đến ở luôn nhà đào. Bố mẹ cậu tính bắt về, cậu một hai đòi tự vận, thế là ông bà phải thua cậu con trai độc nhất. Vì, sợ làm găng, cậu chết thật, thì hết người nối dòng.
Rồi, câu chuyện cũng êm, khi mợ đào già liền ba năm sản xuất được bốn tên con trai.
Chị Liễu hỏi :
- Cái gì mà ba năm bốn đứa ?
Tôi cười :
- Có gì đâu mà chị cho là lạ. Hai năm hai đứa, còn một năm sanh đôi là được chứ lạ ở chỗ nào.
- Ừ hén. Mình chẳng để đái gì, nên quên hết trơn à. Thế rồi câu chuyện ra sao nữa.
- Rồi bố mẹ "ông thần" cũng công nhận nàng dâu. Vì dù già, nhưng máy tốt, đẻ toàn con trai. Hai ông bà đâu còn sợ mai này chết đi không có đứa chống gậy, không có đứa cúng kiếng nữa.
- Còn cha bạn của ổng ?
- Thì cũng huề tiền. Tuy hắn không ở chung, nhưng vẫn liên lạc. Nghe đâu sau hắn vô ngành ngoại giao, đi ngoại quốc rồi. Bây giờ bà vợ già ngoài bảy mươi, chỉ còn mê đồng bóng, chứ không còn mê "chim" nữa. Thả cho ông chồng được tự do. Cũng vì tò mò theo vợ đi hết đền kia, chùa nọ, nên cũng mới mê đồng bóng, gặp và cặp kè với chị Hà.
- Mà hai người có lấy nhau luôn không ?
- Không lấy nhau, nhưng cũng gần như thế. Ông ta thỉnh thoảng bỏ nhà đến ở với chị Hà dăm ba ngày, một tuần lễ, rồi lại về.
- Bà lớn không ghen hả ?
- Ghen gì nổi nữa mà ghen. Bả?biết thân bả già, hưởng đủ rồi. Nên mặc ổng. Miễn là hàng tháng ổng vẫn chu cấp đầy đủ. Đấy là chưa kể bả dựa hơi ổng làm ăn áp phe hà rầm. Và, nhờ thế của ổng mà anh em họ hàng nhà bả ai cũng khá giả. Cũng làm ông kia, bà nọ do ổng cất nhắc, nâng đỡ.
- Vậy thì cũng được.
- Được quá đi chứ. Nói nào ngay, hồi đầu bả cũng tính bầy đặt ghen tuông, nhưng ổng hăm làm mất mặt ổng là ổng bỏ, mới chịu thôi đấy chứ. Bù lại ổng mua một miếng đất, xây cả chục căn nhà lầu, để bả cho thuê kiếm bạc, thế là xong.
Chị Liễu đứng lên cắt ngang câu chuyện :
- Thôi, để chị tắm rửa, thay quần áo, rồi hai đứa mình đi ăn một bụng đã, mọi chuyện tính sau.
Tuy nói vậy, nhưng, khi tắm rửa xong trở ra, tôi không thấy chị mặc quần áo, mà trên mình chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn. Rồi, chị tới nằm bên tôi, vừa kéo tôi lại gần, vừa giựt cuốn truyện ra khỏi tay tôi, quăng xuống sàn nhà, thì thầm :
- Thèm quá. Đừng đi ăn nữa. Lát sai tụi bồi nó mua về phòng ăn.

Nói xong, chị ngồi dậy, từ từ cởi quần áo tôi ra, rồi chị nằm quay đầu lại, banh rộng hai chân tôi ra, bắt đầu bú lồn tôi. Tôi cũng thấy nứng, bú lại chị. Miệng tôi vừa ngậm vào lồn chị Liễu, nước trong âm đạo của chị đã tuôn ra xối xả. Bị kích thích, chị không ngớt chà sát mu lồn trên miệng, trên mặt tôi. Để chị được hoàn toàn thỏa mãn, tôi ngậm chặt hột le của chị, mút mạnh. Chị oằn người, sàng lồn qua lại trên mặt tôi, thiếu điều tôi muốn xỉu vì ngộp thở. Tôi cứ ngậm, mút mạnh, rồi lại nhả ra, làm chị sướng quá rên hụ hụ Có lúc chị như mê đi, thay vì bú liếm, chị ngoạm lấy lồn tôi cắn mạnh, khiến tôi muốn hét lên vì đau.
Khi tàn cuộc, thân thể tôi rã rời. Chị Liễu cũng vậy. Nhưng thật là thỏa mãn. cũng giống như tôi, từ ngày chồng chết, chị bận rộn công chuyện, nên không còn nhớ đến những cơn đòi hỏi của xác thịt. Nay gặp tôi, toàn thân chị rần rần cơn thèm khát, mà chị nói như có lửa đốt trong lòng, như có hàng vạn, hàng triệu con kiến bị râm ran trong từng vùng da thịt.
Chúng tôi cùng thiếp ngủ, chừng thức giấc đã hơn chín giờ tối, hai đứa đều đói mèm. Thay vì gọi bồi của khách sạn đi mua thức ăn mang lên phòng, thì chị Liễu lại đổi ý, chị rủ tôi xuống đường kiếm hàng ăn.
Ăn vận sơ sài, hai chị em tôi ngoắc một chiếc xích lô, bảo chạy lên phía rạp hát Nam Việt, ăn phở đêm.
Thành phố Sài Gòn về đêm, sau cơn mưa, thật đẹp. Chị Liễu bảo bác phu xe, đạp chầm chậm để chị có dịp ngắm cảnh. Mặc dù không đẹp, không được rộng như những thành phố Âu Châu, nhưng, Sài Gòn có vẻ đẹp riêng. Mà, phải là những người từng sống nhiều năm, từng sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn mới cảm nhận được.
Xe vừa đậu trước con hẻm bên cạnh rạp ciné Nam Việt, chị Liễu đã hối tôi trả tiền lè lẹ, chị như một đứa trẻ háu ăn, khiến bác phu xe cũng phải bật cười trước vẻ cuống quýt của chị. Kể ra chị Liễu cũng có lý, đang đói mà ngửi mùi phỏ thơm lừng, cơn đói lại càng như cồn cào trong ruột. Trong lúc chờ nhà hàng làm tiếp tô thứ hai, chị Liễu mới thủng thẳng hỏi tôi :
- Sao, em đã có dự tính gì cho cuộc sống sắp tới chưa ? Hay suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn, đụ ?
Tôi thật thà trả lời :
- Em cũng chưa biết tính sao.
Chị Liễu hơi cau mặt :
- Phải tính chớ. Không lẽ ăn ở không hoài, bao nhiêu tiền của cho đủ.
Tôi bảo chị :
- Thôi, chị tính làm gì, cho em theo. Chị dư biết em có biết ất giáp gì đâu mà tính với tốn.
Chị Liễu nguýt tôi :
- Lỡ chị còn ở bển, thì rồi em ra sao ?
- Hồi đầu em cũng tính gặp chị Hà xem chị có giúp gì được không, nhưng thấy chị ấy đi theo đồng cô, bóng cậu, nên em lại thôi.
Chị Liễu gật gù :
- Nói là nói vậy thôi. Chứ, khi anh Xoa chết là chị đã phải tính tới công chuyện của đời mình rồi. Chị tính cả cho em. Do đó chị quyết định về. Chứ nói thiệt, chị muốn ở lại bên đó, kiếm một người bao bọc cho mình suốt đời cũng không phải là chuyện khó đối với chị.
Tôi công nhận chị Liễu nói đúng. Một người từng trải như chị, thì lo cho đời mình không mấy khó khăn. Nhất là chị lại có một số vốn lớn trong tay. Im lặng một lát, chị Liễu tiếp :
- Ở bển tuy mình không thiếu một thứ gì, vậy mà không hiểu sao lúc nào chị cũng ngơ ngơ, ngáo ngáo như gà con thấy quạ. Đúng với câu vui là vui gượng. Có lẽ mình sống mà không có cái tình hàng xóm, không có cái thắm thiết của những người xung quanh. Mặc dù, ở đây mình vẫn xa lạ với mọi người. Và, có khi mình còn bị bọn đạo đức giả lên mặt khinh khi nữa. Mà, mình vẫn thấy thích.
Tôi ngắt lời chị Liễu :
- Vậy chị định làm gì ?
Chị Liễu nói không đắn đo, hình như mọi chuyện chị đã sắp đặt, đã quyết định sẵn :
- Mở bar. Mở quán rượu. Bọn lính Mỹ ngày càng có mặt nhiều ở đây. Mở bar chắc chắn hốt được.
- Em nghe nói, lo được tấm giấy phép, không dễ.
- Không có gì khó hết. Chị tin chị Hà giúp mình được.
Ngày hôm sau, tôi và chị Liễu đến gặp chị Hà tại ngôi đền gần Phú Thọ. Mới sáng sớm mà đám người lên đồng, hầu bóng đã có mặt khá đông. Thì ra hôm nay có vợ một ông lớn ra đồng, đội bát nhang. Nghĩa là bà này bắt đầu bước những bước thứ nhất vào giới đồng bóng. Nhìn lối ăn mặc kiểu đàn ông, tôi biết bà ta nhận một hồng năm, hồng bảy nào đó làm căn cốt cho mình.
Thấy hai đứa tôi, dù đang bận, chị Hà cũng lật đật chạy ra đón chúng tôi vào căn nhà riêng của chị ở khu vườn phía sau đền. Chị Liễu nói vắn tắt cho chị Hà hiểu việc chúng tôi định nhờ và đưa chị hai cây vàng :
- Chị cầm lo việc dùm. Nếu thiếu, sẽ đưa thêm.
Chị Hà gạt đi :
- Đâu cần tiền bạc gì, anh ấy nói một tiếng là xong mà.
- Chị cứ giữ lấy, xem có cần phải quà cáp cho ai không.
Nói rồi, chị Liễu kéo tôi đứng lên :
- Thôi, chúng tôi về, để chị còn lo công việc cho người ta. Bữa khác sẽ ở chơi lâu.
Một tuần sau, chị Liễu đã nhận được giấy phép mở bar. Có giấy phép trong tay, chúng tôi đi kiếm địa điểm.
Bar mở vào gần dịp Giáng Sinh, và nhờ mấy cô gái được tuyển lựa kỹ, trẻ đẹp, nói thạo tiếng Anh, nên dù mới nhưng cũng khá đông khách.
Chị Liễu phân công cho tôi ngoài giữ két, thu tiền. Còn chị chịu trách nhiệm chung. Trong khi tôi chỉ phải làm có mỗi việc thu tiền, thối lại tiền mà còn làm sai lung tung, thì chị Liễu điều hành đâu ra đấy. Tiếng Anh của chị nói cũng rất lưu lốt, rõ ràng như là một bà chủ đã từng lâu năm trong nghề. Thấy tôi lúng túng khổ sở, có khi thối lộn tiền, thay vì chỉ phải thối lại mười đồng, không hiểu loay hoay làm sao, tôi trả lại cả trăm, chị Liễu lại phải nhảy vào phụ giúp tôi. Với ba tháng học tiếng Anh khóa cấp tốc, chẳng mang lại bổ ích cho tôi một chút nào. Thế mới biết, có học hành cũng có hơn. Như chị Liễu, hồi nhỏ được học tiếng Pháp, và mấy năm tiếng Anh rồi, nên giờ chị học thêm tiếng Anh nữa rất nhanh, chứ không như tôi. Cuối cùng, chị phải chọn một cô trong đám gái chạy bàn, một người lanh lẹ nói thạo tiếng Anh phụ với tôi.
Công việc làm ăn tưởng như vậy là ê? xuôi, nhưng thực ra không phải vậy. Quán bắt đầu đông vui là chúng tôi bị nhòm ngó. Những tay anh chị bắt đầu xuất hiện đòi đóng hụi, nghĩa là phải nộp cho chúng một khoản tiền, chúng mới để yên cho làm ăn.
Các anh chàng lính Mỹ tuy to con lớn xác, nhưng rất ngại những chuyện lộn xộn làm phiền đến họ, do dân dao búa cố tình tạo ra, nếu như chủ tiệm không biết điều, chịu nộp tiền do chúng đòi hỏi. Riêng quán của tôi và chị Liễu mới mở, nên được đặc cách nộp một khoản tiền nhỏ, và theo họ, để bù vào chỗ thiệt thòi do khoản tiền thu vào không đúng ý, họ đòi đóng thuế người.
Như tên gọi, đóng thuế người là khi tên trùm muốn ngủ với một em nào làm việc trong quán, thì ngày đó chị chủ phải cho em nghỉ việc, nhưng vẫn phải trả lương để em đi với hắn. Cũng may là hắn chỉ đòi mấy em thuộc loại nhân viên, còn lên hạng chủ như tôi và chị Liễu, hắn không đòi tới. Chứ nếu không, tôi cũng không biết phải tính sao. Vì thú thực trông bề ngoài hắn cũng không có vẻ dân dao búa đứng bến mà tôi vẫn thường thấy hồi nhỏ nơi bến xe ở thị xã quê tôi, nhưng tôi không làm sao có cảm tình với hắn được.
Quán hoạt động được mấy năm, thì một buổi chiều vừa dứt cơn mưa, tôi thấy một người Mỹ đen đẩy cửa bước vào. Hắn cao lớn, và khá đẹp trai. Phải công nhận là hắn đẹp trai. Hơn hẳn mấy người cùng một màu da với hắn. Và, cũng còn hơn nhiều anh chàng da trắng vẫn thường tới lui quán này.
Hắn vào, kiếm một cái bàn trống ngoài xuống, gọi thức uống. Theo thói quen, một hai em trong quán đến ngồi với hắn để gạ uống Sài Gòn tea. Hắn cũng mời họ uống, nhưng chỉ thế thôi. Hắn rất ít nói. Đặc biệt hắn không tìm cách ôm ấp, hơn hít mấy em, như hầu hết những anh chàng G.O. vẫn vào đây.
Hắn nhìn chị Liễu :
- Không sao. Nếu chị Liễu có nói, tôi cũng coi như không nghe thấy.
Một cô gái chen vào hỏi :
- Anh không phải là Mỹ lai Việt, sao nói tiếng Việt rành quá vậy ?
Hắn cười :
- Tôi còn phân biệt được giọng nói của ba miền Bắc, Trung, Nam nữa cơ.
Cô gái buột miệng :
- Đù mẹ, lại còn thế nữa.
Hắn vẫn cười, tát nhẹ vào má cô gái :
- Chửi bậy. Con gái chửi bậy xấu lắm. Đù mẹ là tiếng chửi của miền Nam đấy nhé.
Thế là cả đám chúng tôi cười phá lên.
Lúc ra đến ngoài đường, tôi tưởng hắn sẽ gọi taxi đưa tôi đi. Nhưng không, hắn thản nhiên khoác tay tôi băng qua phía bên kia đường, đến bên một chiếc Peugeot 404 đậu dưới một tàng cây. Tôi hỏi :
- Mới mua xe hả ?
Nghe tôi hỏi, hắn chỉ cười. Khi đã ngồi yên trong xe, tôi mới nói :
- Chúng mình quen nhau. Vậy mà chưa biết tên của nhau, thiệt là kỳ.
Hắn nhìn tôi :
- Tê? cô, tôi biết từ lâu rồi, cô Lan ạ Còn tôi là John.
Thì ra hắn đã nghe, đã biết nhiều điều, nhưng không nói ra nên tất cả mọi người trong quán đều nghĩ rằng hắn cũng như những người lính khác đến quán uống, bốc hốt, có khi rủ gái đi làm tình, nhưng cả hai bên đều không biết gì về nhau. Hoặc nhiều lắm là một tên gọi. John vừa lái xe, vừa bảo tôi :
- Tôi đưa cô về nhà thay áo. Chứ ai lại mặc áo Pull quần Jean mà đi nhảy, phải không ?
Tôi cười :
- Anh cẩn thận nhỉ.
- Đấy là theo phong tục của nước cô. Chứ còn ở bên Mỹ ăn mặc như thế, đi nhảy cũng được. Nước cô ảnh hưởng văn hóa và nếp sống của người Pháp mà.
Tôi hỏi John :
- Sao tôi nghe nói bên nước anh vào tiệm mặc đồ lớn mà không có cà vạt, họ cũng không cho vào.
- Đúng. Đó là những tiệm lớn. Còn những tiệm thường, ai muốn mặc sao cũng được, không bắt buộc.
Tôi hỏi đùa :
- Thế hôm nay anh mời tôi đi tiệm lớn hay tiệm thường ở Sài Gòn đây ?
- Tùy cô. Cô muốn đi nhảy ở đâu ?
Tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi của John, mà bảo anh ta :
- Anh đợi Lan thay quần áo xong rồi tính.
Khi vào tới nhà, tôi bảo John :
- Trong tủ lạnh có bia đấy. Rượu mạnh trong tủ rượu.
- OK !
Tôi lấy quần áo vào phòng tắm. Từ ngày chung vốn với chị Liễu mở Bar, chúng tôi đã mua được căn nhà ở đường Yên Đổ, phía gần ngã tư Yên Đổ - Trương Minh Giảng. Nhà có sân quần vợt và bể bơi. Bể bơi thì tôi và chị Liễu thỉnh thoảng còn dùng đến. Chứ sân quần vợt chỉ để cho đẹp. Vì, khi mua căn nhà, nó đã có sẵn.
John có vẻ thích cái sân quần vợt này lắm. Anh ta cứ tiếc là nhà có sân mà bỏ hoang uổng vô cùng.
Lúc tôi tắm gần xong, tôi chợt có một ý nghĩ. Và, tôi quyết định thực hiện ý nghĩ ấy. Do đó, ở phòng tắm ra, tôi theo lối đi phía gần buồng ngủ xuống nhà dưới. Tôi bảo bà giúp việc cho bà về thăm nhà, đầu tuần sau hãy trở lại. Tự dưng được nghỉ thêm một ngày, lại được phát lương sớm, bà giúp việc cám ơn rối rít, rồi tất tả ra về ngay. Bà ta sợ trễ chuyến xe lam chót về Khánh Hội. Dù rằng tôi đã cho bà thêm tiền để bà có thể đi xích lô.
Đóng cửa cho bà giúp việc xong, tôi lại dùng lối đi phía bên hông nhà trở lên nhà trên. Lúc đi qua phòng khách, tôi mở nhạc, rồi tiến lại phía John. John vẫn đang ngồi trên salon mải mê xem một tờ báo thể thao. Nghe tiếng động, John ngửng lên. Khi thấy tôi dù đã thay bộ đồ Jean áo Pull bằng một chiếc váy mini, nhưng không trang điểm, anh nhướng mắt như muốn hỏi tôi.
Khẽ nghiêng mình trước mặt John, tôi nói :
- Tôi đã xong, xin mời anh bản này.
John thật thông minh, anh hiểu ngay ý muốn của tôi. John bỏ tờ bó đứng lên ôm tôi nhảy.
Đã lâu mới lại được một người đàn ông mà mình có cảm tình ôm trong tay, toàn thân tôi run lên vì cảm động. John dường như đón nhận được đợt rung cảm từ thân mình tôi phát ra, nên anh ôm xiết tôi chặt hơn. John cầm tay tôi đưa vòng ra sau lưng anh, như muốn hai tay tôi đánh đai lấy thân mình lực lưỡng của John.
Thú thực, tôi không muốn nhảy một chút nào, mà tôi muốn được làm tình ngay. John ôm sát tôi, như muốn thân thể tôi và thân thể anh dán chặt vào nhau, càng khiến tôi thèm muốn tột độ. Tôi nhắm mắt, bước theo bước chân của John mà đầu óc chỉ nghĩ đến con cặc của chàng đã bắt đầu cộm lên sau lớp vải quần. Nước trong lồn tôi bắt đầu rịn ra thấm ướt chiếc xì líp. Tôi thèm được đụ ngay tức khắc. Phải chi tôi và John quen nhau lâu, chắc chắn tôi đã lột quần chàng ra bắt đụ rồi. Nhưng đây mới là lần đầu tôi ở riêng với John, nên tôi cứ phải cắn răng nhịn thèm. Có lẽ vì mặc cảm của một cô gái bán bar làm tình với một G.O. là một chuyện thường.
Rồi phút cuối cùng mà tôi chờ mong cũng tới, John dìu tôi tiến dần về phía phòng ngủ, và nhẹ nhàng đẩy tôi nằm xuống giường. John bắt đầu ôm ấp, bắt đầu luồn tay vào trong áo xoa nhẹ bàn tay trên cặp vú cương cứng không mặc xú chiêng của tôi. Rồi bàn tay John lần xuống, lần xuống phía dưới gấu chiếc váy mini của tôi, rồi lại tiếp tục đi ngược lên. Khi bàn tay John đụng vào đáy chiếc xì líp của tôi, thấy ướt sũng, John rên lên. Tiếng rên sung sướng, khoái cảm. Tiếng rên rất khẽ trong cổ họng chàng, nhưng tôi nghe rất rõ. Bàn tay John xoa một vòng rất nhanh phía ngoài chiếc xì líp, chỉ mới vậy thôi mà nước nhờn trong lồn tôi đã lại túa ra ướt cả bàn tay John, ướt cả hai bên háng tôi. John lột nhanh chiếc xì líp. Tôi nương nhẹ hai đùi, rồi đến mông đít mong giúp cho John lột chiếc xì líp của tôi ra được dễ dàng. Rồi đến chiếc mini jupe. Rồi đến chiếc sơ mi.
Tôi không còn nằm im được nữa, cơn thèm khát bùng dậy trong tôi mãnh liệt. Tôi ngồi nhỏm dậy, leo lên ngồi chàng hảng trên người John, hấp tấp cởi áo, rồi cởi quần cho chàng. Khi chiếc xì líp của John vừa được hai bàn tay tôi từ từ lột ra, chiếc cạp quần vừa xuống khỏi phần thân của con cặc John, tôi suýt la hoảng vì kinh ngạc. Con cặc của John vừa to, vừa dài kinh khủng.
Thường những người trong hội hoan lạc trước kia, mỗi khi thấy ai có con cặc to hay gọi đùa là khẩu cà nông (Đại Bác). Con cặc của John không thể gọi là đại bác thường, mà phải gọi là loại đại bác phòng không.
John là người da đen, nhưng nhìn toàn diện, John rất đẹp trai, vẻ trí thức hiện rõ trên khuôn mặt, chứ không khó nhìn như phần đông những người cùng màu da của anh. Thân mình John lại rất cân đối, bắp thịt rắn chắc và nổi cuộn như một pho tượng đồng đen, chứng tỏ John rất chăm luyện tập. Vậy mà tôi dám nói rằng toàn bộ con người ưa nhìn của John, thua xa con cặc của chính chàng. Dài, to, đen bóng.
Phía đầu con cặc, từ vết ngấn lên đến đầu cặc, nơi có đường chẽ đôi để nước tiểu và tinh khí bắn ra, đỏ hồng, trông hấp dẫn vô cùng.
Con cặc đó hấp dẫn, lôi cuốn đến độ thôi thúc tôi phải ve vuốt, nâng niu. Tôi dùng hai tay áp sát con cặc của John vào bụng chàng. Chiều dài của nó từ gốc lên đến đỉnh chóp, vượt trên thắt lưng quần nhiều. So với con cặc của Nê, chồng cũ của tôi, mà xưa kia đã nổi tiếng một thời, thì con cặc của Nê không thấm vào đâu.
John nằm im, hai mắt nhắm lại thưởng thức cơn khoái cảm do hai bàn tay tôi đem lại cho chàng. Rồi, tôi cúi xuống, bú cặc John. Tôi mút nhè nhẹ, tôi dùng lưỡi liếm quanh thân cặc chàng, dùng đầu lưỡi cọ nhẹ lên đầu cặc khiến John rướn cong người lên. Tôi không hấp tấp, không bú mạnh, mà miệng tôi mút nhẹ cặc John, như thể đứa bé mút nhẹ cây kem ăn dè, sợ kem mau hết. John bắt đầu rên lớn, hai tay cuống quýt vò xoắn mái tóc tôi, ghì mạnh đầu tôi vào sát người chàng, cho con cặc của chàng ngập sâu trong miệng tôi. Tôi bú liếm cặc John thêm một lúc, chợt John hấp tấp đẩy đầu tôi ra, ngồi nhỏm dậy, đẩy tôi nằm ngửa ra giường, chàng banh rộng hai chân tôi ra, đẩy nhanh cặc vào nắc lia lịa. Tôi nằm dưới cũng không chịu thua. Tôi cũng uốn éo người qua lại, tôi cũng hất mông đít, nắc, sàng để cho lồn tôi ngoáy tròn, ngoáy tròn khiến con cặc John đảo bốn phía trong lồn tôi. Mỗi lần John dập mạnh cặc vào lồn tôi, tôi lại muốn hét lên, gào lên biểu tỏ mức khoái cảm tột cùng.
Rồi tôi ngồi dậy, bắt John nằm xuống, để tôi đụ chàng. Ở tư thế phía trên, tôi dễ dàng điều khiển cho con cặc của John ngập sâu, hay ngập ít trong lồn tôi. Tôi càng đụ càng thấy hứng khởi, tôi dập lồn vào sát mu cặc John, càng lúc càng nhanh. Mỗi lần đầu cặc của John thúc vào tận tử cung, tôi không thấy thốn như trước mà cảm thấy sung sướng tê mê. Tôi và John đụ nhau mê man, hết đứa này leo lên trên lại đến đứa kia. Nước nhờn trong lồn tôi tiết ra mỗi lúc một nhiều, thì tiếng kêu óc ách gợi cảm do sự cọ sát của hai bộ phận sinh dục càng lớn.
Không biết thời gian kéo dài bao lâu. Một giờ, hai giờ hay mấy giờ, tôi mới cảm thấy mệt. Và, lúc này John đang nằm trên bụng tôi, nhịp dập xuống của chàng cũng không còn cuống quýt nữa. Rồi John ngừng như để lấy đà, và lại tiếp tục thúc cặc vào lồn tôi nhanh hơn. Đoạn chàng luồn tay xuống dưới hai nách, hai bàn tay ghì chặt lấy vai tôi như muốn cho con cặc chàng vào sâu hơn chút nữa. Vào sâu đến tận cùng, trước khi John trân mình bắn khí ra. Một cảm giác ấm áp, một cơn mưa tinh khí nóng ấm phả vào đầy lồn tôi. Tôi rướn cong người lên tận hưởng cơn mưa tinh dịch ấy.
Tôi và John rời nhau nằm nghỉ một lúc đã thấy nứng trở lại. Không biết John nhịn thèm bao lâu. Còn tôi mấy năm nay ít được làm tình thật thỏa thích, mà phần nhiều chỉ thủ dâm mỗi khi thèm khát dục tình, do đó, mới không đầy mười phút sau, hai mép lồn của tôi đã bắt đầu ngứa ngáy. Và, con cặc của John cũng cứng ngắc trở lại. Hai đứa không hẹn, mà cùng chợt ôm lấy nhau, lộn ngược đầu bú nhau thỏa thuê.
John cũng thuộc tay thiện nghệ, chiếc lưỡi của chàng cũng biết luồn lách vào tận trong khe lồn của tôi mà môn trớn. Vì vừa đụ nhau xong, nên hai đứa bú nhau thật lâu mới ngừng. Sau lần này, tôi mệt quá, ngủ thiếp đi.

Tôi giật mình thức giấc vì cảm thấy nhột nhột phía giữa hai đùi. Nhưng dù thức dậy, hai mắt vẫn nặng chĩu vì thèm ngủ, nên tôi vẫn lười biếng, nằm im. Nhưng, cũng không được bao lâu, vì con cặc của John đã lại đang nhấn từ từ vào trong lồn tôi. Anh chàng tưởng tôi vẫn còn ngủ, nên nhẹ nhàng đụ lén. Chừng thấy tôi vòng tay ôm lấy mông đít chàng xiết mạnh cho cặc chàng vào nhanh hơn, John mới thì thào :
- Anh xấu hổ, đã làm em mất giấc ngủ.
Đêm ấy tôi và John đã đụ nhau đến bốn lần. Khi John từ phòng tắm phóng ra, mặc vội quần áo, thì đã gần trễ hẹn. Lúc ấy chị Liễu mới mở cửa phòng bước qua phòng tôi. Chị lắc đầu :
- Khiếp, hai người quần nhau quá trời, làm người ta suốt đêm không ngủ được.
Tôi cười, chọc chị :
- Vợ chồng người ta đụ nhau trong phòng kín, chứ có đụ nhau giữa đường, giữa lối đâu, mắc gì mà chị mất ngủ. Bộ thức để rình coi trộm cho đỡ ghiền hả ?
Chị Liễu ngồi xuống bên cạnh giường, phát mạnh vào mông đít chưa kịp mặc quần của tôi :
- Con ranh, ai thèm coi lén. Tao mà muốn coi, tao qua tận nơi coi cho đã mắt, chứ mắc gì phải coi lén. Nhưng khốn nỗi hai đứa bay rên quá. Lại đổi kiểu rầm rầm tưởng sập giường luôn. Bố ai mà ngủ cho nổi.
- Thế sao chị không bắt một tên nào về đụ cho khỏe, tội gì mà nhịn thèm.
- Ai biết đâu tụi bay lại ở nhà. Tao nghĩ hai đứa dắt nhau đi nhảy, nếu có kéo về đây thì tao cũng đã ngủ rồi.
Tôi chợt nói :
- Em thấy Jimmy có vẻ khoái chị, sao chị không cặp với hắn ?
Chị Liễu lắc đầu :
- Cặp với mấy cha già khó chịu lắm. Đông bạc thật, nhưng nhiều cái phiền. Hình như mỗi ngày một lớn tuổi, một già, mình đâm khó tính hơn hay sao ấy. Với lại bây giờ muốn cặp với tên nào, thì phải lựa tên biết chơi, biết đụ để nó thỏa mãn thèm khát xác thịt của mình mới bỏ công. Chứ gặp mấy tên gà chết như lão Xoa về già thì chán mớ đời.
Tôi nhìn chị Liễu la lên :
- Chị mà già. Mới chưa tới năm mươi.Ở tuổi ấy đụ mới long giường, rách nệm đấy bà.
Chị Liễu phì cười :
- Bởi vậy mà mi xui tao cặp với lão khọm Jimmy.
Ngập ngừng một chút, chị Liễu hỏi tôi :
- Em có mệt không ?
Nghe chị hỏi, và nhìn ánh mắt chị, tôi biết chị muốn gì. Nhưng tôi vờ làm bộ không hiểu, đưa tay che miệng ngáp một tiếng lớn, cố nói bằng giọng mệt mỏi :
- Mệt ngất ngư. Lâu không quần nhau, nay gặp thứ dữ, muốn xụm bà chè luôn.
Chị Liễu nghe tôi nói, vẻ mặt chị thất vọng thấy rõ, trông thật tội nghiệp. Nhưng rồi chị chợt hiểu là tôi muốn phá chị khi chị bắt gặp ánh mắt và nụ cười tinh nghịch của tôi.
- Con ranh. Vậy mà tao tưởng mi nói thật chớ.
Tôi vẫn còn chưa chịu buông tha chị :
- Thật với giả cái gì. Ai thèm nói dối chị. Bộ cả đêm chị không nghe thấy người ta đụ nhau rầm rầm hay sao !
Chị Liễu ôm chầm lấy tôi thọc lét :
- Mi lại muốn chết vì cười đó hả, tao thọc lét cho mi chết luôn.
Tôi ré lên cười sằng sặc. Tôi có máu nhột, chỉ cần có ai đụng nhẹ vào bẹ sườn là tôi phát cười không thôi. Bởi vậy chị Liễu mới ngọ nguậy mấy ngón tay nơi bẹ sườn là tôi đã hét lên và rối rít lạy xin chị buông tha. Tuy không thọc lét, nhưng chị Liễu dang thẳng tay phát vào mông đít tôi :
- Đi tắm lẹ. Rồi ra đây tao cho xem cái này hay lắm.
Tôi vừa chạy, vừa nói với lại :
- Chị làm gì có đồ lạ mà cho xem. Đồ của chị, em xem thuộc nằm lòng. To bao nhiêu, đen hay hồng. Thậm chí có bao nhiêu sợi lông, em cũng nói đúng nữa.
Chị Liễu rượt tôi đến tận cửa phòng tắm :
- Có tắm lẹ lên không. Mi bắt ta chờ lâu, cơn nứng tao lên tột độ, tao bắt mi bú lồn tao đến mòn lưỡi mới cho thôi à nghe.
Tôi cười sằng sặc, đóng vội cửa phòng tắm lại.
Lúc tôi từ phòng tắm trở ra, thì trên người chị Liễu chỉ còn độc chiếc xì líp bằng lưới nhỏ xíu. Nhưng, vật khiến tôi chú ý nhìn là một chiếc hộp giấy hình chữ nhật, giống như hộp đựng giầy, để cạnh chị. Tôi hỏi :
- Chị bày vẽ, mua quà tặng em làm gì cho thêm tốn. Cần gì chị cứ nói, em làm chùa mà.
Chị Liễu đưa tay dọa đánh tôi :
- Ở đó mà cho mi. Của quí đấy em ạ
Vừa nói, chị vừa mở nắp hộp, thấy vật đó, tôi la lên, nhào lại vồ lấy xem. Đó là con cặc giả bằng chất nhựa dẻo, màu giống như màu da người, có ngấn khấc, và cũng dài và to như con cặc John. Nhưng đặc biệt, hai bên con cặc có hai sơi dây, giống như chiếc thắt lưng. Tôi hỏi :
- Ở đâu chị có thứ này ?
- Con Thơ sàng nó mới gửi cho chị đấy. Mới nhận được hồi chiều qua. Mi còn nhớ con Thơ sàng không ?
- Nhớ chứ gì mà không nhớ. Bà Thơ ca ve, lúc nào nhảy cũng ôm sát khách vào người, còn đít thì sàng lấy sàng để, khiến mấy tay mơ nhảy với bả, muốn phọt khí ra ngoài. Thấy mà ghê. Mà, sao bả có mà cho chị ?
- Thì nó lấy một tay Mỹ, làm cố vấn cho một đơn vị đóng đâu miệt Năm Căn gì đó. Một lần hành quân, chồng nó bị thương, phải đưa về Mỹ chữa, nó được đi theo. Tới bển, mới yên ổn nơi ăn chốn ở là nó đã mua gửi về cho chị
Nói rồi chị Liễu kéo tôi lại gần, chị bắt tôi đeo con cặc giả, cài thắt lưng cẩn thận. Tôi nghiễm nhiên như một người đàn ông.
Chị Liễu đeo con cặc giả cho tôi xong, chị thử lại một lần nữa, để biết chắc nó không bị sút ra, dù cử động mạnh, rồi chị hấp tấp nằm ngửa ra gần mép giường, hai chân dang rộng cho lồn chị mở thật lớn, để tôi có thể đứng dưới đất đút con cặc giả vào đụ chị. Tôi không phải khó khăn gì, vì bằng hai tay, chị tự banh rộng lồn mình ra, cộng với nước lồn túa ra ướt nhẹp, tôi đưa con cặc giả vào lồn chị dễ dàng. Tôi cũng có thể dập, nắc, như Nê, như John vẫn đụ tôi.
Sau cả tiếng đồng hồ được đụ như vậy, chị Liễu đã thỏa mãn, chị ra hiệu cho tôi ngừng lại, chị với tay kéo tôi lên nằm bên chị, thì thầm :
- Cám ơn cưng. Giờ để chị bú, hay dùng cặc giả đụ em nghe.
Tôi nói :
- Đừng chị, để lần khác. Hình như em có kinh. Lúc nãy tắm rửa, em thấy có một chút máu.
Chị Liễu hôn tôi :
- Uổng quá hả. John cũng gặp xui nữa. Mới cặp bồ đây mà bồ đã bị đắp mô rồi, còn sơ múi gì nữa.
Tôi hỏi chị Liễu :
- Ở Mỹ họ làm tiện nghi nhỉ, con cặc giả mà cũng mang vào người, giống y hệt cặc thật.
Đâu có, nó cũng chỉ là con cặc giả như mọi cái em vẫn thấy. Con Thơ sàng nó mới chế thêm sợi dây để cho tiện đấy chứ.
- Vậy hả chị. Bà nội đó cũng hết xẩy.
- Nó cũng là kiện tướng đó chớ bộ
Nằm nói chuyện với chị Liễu một lúc, tôi ngồi dậy rủ chị đi làm đầu, làm móng tay, rồi chuẩn bị lên cửa tiệm.
Sài Gòn mới mười một giờ mà đã nắng gắt. Lâu lắm rồi, tôi với chị Liễu mới lại có dịp đi dạo. Nhiều thứ đồ lót, son phấn, nước hoa, áo quần của đàn bà vừa mới được nhập cảng, đã lôi cuốn được túi tiền của chị Liễu và tôi.
Tôi theo chân chị Liễu vào hết cửa tiệm này, đến cửa tiệm khác. Người đàn bà muôn thuở trong chúng tôi đã thức dậy, nhất là người đàn bà ấy lúc nào trong túi cũng dư giả tiền bạc. Nhưng tuy xem nhiều và hỏi giá nhiều thứ, hai đứa chỉ mua đồ lót và nước hoa, son phấn. Đặc biệt, hai đứa không bảo nhau mà cùng mua cho mỗi đứa một chiếc áo mỏng, chỉ đủ dài phủ kín mông. Chi Liễu ghé tai tôi nói nhỏ :
- Mi ăn mặc thế này, cha John chắc khó thọ lâu.
Tôi vừa cười, vừa lắc đầu :
- Còn lâu, cha khỏe vô cùng đó. Trai ba mươi mà.
Chị Liễu tinh nghịch :
- Bữa nào cho mượn một ngày, coi thử ra sao. Mà, khỏi cần một ngày, một đêm cũng đủ.
Tôi cũng nói :
- Được. Với điều kiện John chịu.
- Để chị quyến rũ hắn. Em đừng quên thầy tu mà còn bị chị khuất phục nữa là.
Nghe chị Liễu nhắc tới chuyện cũ, tôi phì cười. Nhớ lại câu chuyện trong thời gian còn ở Pháp. Dạo đó là dịp nghỉ hè, nên Nê đưa tôi qua nghỉ thường niên tại nhà chị Liễu. Trong một buổi tiếp tân, chúng tôi gặp một nhà tu người Việt vừa mới được phong chức. Theo mọi người biết ông ta, thì ông ta sang Pháp để chuẩn bị lấy bằng tiến sĩ thần học.
Ngay phút đầu, chị Liễu đã tỏ vẻ khó chịu, vì lối nói chuyện của ông ta. Luôn luôn tự đề cao mình là người đạo đức, biết nhiều hiểu rộng. Và, cứ nói một câu lại tự xưng ta thế này, ta thế nọ. Nhưng, nếu tất cả chỉ có vậy, thì chắc mọi chuyện cũng không đến nỗi trở thành trò cười, và chị Liễu cũng không đến nỗi quyết hạ nhục ông ta cho bõ ghét. Đằng này khi câu chuyện chuyển sang đề tài xã hội, ông ta cao giọng xỉ vả giới vũ nữ và các chị em phải bán thân kiếm miếng ăn. Thế là chị Liễu nổi cơn, chị xen vào làm quen với ông ta không khó. Đến cuối buổi tiếp tân, chị Liễu đã mời được ông ta đến nhà mình ăn tối vào ngày hôm sau nữa.
Đã cố tâm cho ông thầy tu trẻ này một vố nhớ đời, nên chị Liễu đã dặn tôi đòi Nê và Xoa đưa đi chơi và đi ăn nhà hàng. Chị kiếm cớ mệt vào phút chót, không cùng đi với chúng tôi. Canh đến gần giờ hẹn, chị vào phòng tắm xối nước cho tóc và người ướt nhem, để rồi khi nghe tiếng gọi cửa chị cứ thế phóng ra mở cửa, trên vai chỉ khoác hờ chiếc khăn tắm. Và, thật khéo, chị đã giả vờ e thẹn, lúng túng xin lỗi vì nghĩ là cô bạn đến chơi như đã hẹn.
Đến khi ngồi vào bàn ăn, chị Liễu trổ mòi kích thích. Cuối cùng, ông thầy tu trẻ, quên hết mọi thứ xung quanh, quên cả mình là ai. Mà, chỉ còn thấy thiên đường ở ngay trước mặt.
Không biết khi nghĩ lại, ông ta có cảm nghĩ gì, nhưng từ lúc thức dậy, cho đến lúc ra về, ông ta không nói một lời. Mà, cũng không dám nhìn chị Liễu. Câu chuyện đến đó vẫn chưa hết, ba ngày sau, chị Liễu còn gửi tặng ông ta một bản phụ cuộn phim mà chị đã để máy quay tự động, thu những cảnh cuồng nhiệt nhất. Và, nửa năm sau cái lần ông đến ăn tối tại nhà chị Liễu, chúng tôi được tin ông ta đã trả áo hoàn tục lấy vợ. Không phải vì lương tâm ông bị dày vò, mà vì ăn quen, nhịn không quen.
Hai ngày sau, vào buổi chiều, khi đi làm về, tắm rửa xong, John định kéo tôi vào giường. Tôi nói cho John biết tôi có kinh nguyệt. John vừa phải đi xa về, nghe tôi nói vậy mặt anh buồn xo, John hỏi tôi để biết xem tôi có kinh nguyệt từ lúc nào. Tôi nói cho John rõ, John ngần ngừ. Nhưng, rồi tôi thấy John vùng dậy mặc quần áo, lái xe đi. Khoảng mười lăm phút sau, John về, ném vào lòng tôi một túi giấy. Tôi mở ra, bên trong là một hộp Ca Pốt (Condom). John cười :
- Có thứ này, kinh nguyệt của em không đáng sợ nữa. Chúng ta lại có thể làm tình sáng đêm, Lan ạ
Tôi cười :
- John dâm kinh khủng. Thế trước khi có em, anh làm sao ?
John thản nhiên :
- Thì anh kiếm mấy cô điếm. Nhưng chơi mấy cô ấy chán ngắt, như đụ người máy. Em biết không, có lần người bồi khách sạn giới thiệu cho anh một cô, trông cũng khá xinh. Nhưng, trong lúc anh chơi cô ta, thì cô ta nằm ca cải lương dưới bụng anh. Thật là kỳ. Một cô khác thì thản nhiên mặc cho mình chơi, cô ta nằm dưới, với tay lên chiếc bàn nhỏ kế đầu giường, lấy bánh ngọt ăn. Vì thế, cuối tuần nào anh cũng qua Thái Lan kiếm mấy cô bên ấy.
Tôi đùa :
- Mấy cô Thái Lan có ca cải lương không ?
- Number One ! Mấy cô Thái Lan Number One. Mấy cô Thái trẻ đẹp, chiều đàn ông bằng đủ kiểu chơi mà không khó chịu. Cũng không bao giờ đòi thêm tiền để bỏ túi riêng.
- Thế tuần này anh có qua Thái Lan nữa không, John ?
John hấp tấp :
- Ồ không. Em yêu. Có em anh sẽ không đi đâu hết. Anh không thích mấy cô Thái Lan mấy, vì cứ phải dùng condom, mất thú đi. Yêu nhau mà xài condom đã mất đi hơn nữa khoái lạc rồi.
Tôi chọc John :
- Thế lỡ em cũng giống mấy cô ca cải lương hay mấy cô Thái Lan thì sao ?
John chỉ vào mắt, rồi chỉ lên đầu mình :
- Anh có mắt và có cái đầu để thấy, để suy nghĩ. Em đừng quên trước khi làm quen với em, anh đã tới quán của em nhiều lần rồi sao. Nếu em muốn, anh sẽ đọc lý lịch của em cho em nghe.
Thấy tôi cười, im lặng. John tiếp :
- Sao, bà René có muốn anh đọc lý lịch của em không ?
Tôi tròn mắt nhìn John, trong khi anh mỉm cười hóm hỉnh.
Hết thời hạn làm việc tại Việt Nam, John quyết định về nước mà không trở lại nữa. John mang tôi theo. Chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng với tiệc cưới linh đình tổ chức tại nhà hàng Đồng Khánh trong Chợ Lớn. John nhất định bắt tôi về đón mẹ và mấy đứa em của tôi lên Sài Gòn chơi và dự đám cưới của chúng tôi luôn thể.
Tội nghiệp mẹ già, và mấy đứa em của tôi, từ khi sinh ra đến giờ, chưa biết Sài Gòn là gì. Nhất là chưa bao giờ được xỏ tay vào chiếc áo mới may đắt tiền, nên trông họ như những người gỗ biết đi. Phần khác, hai bàn chân suốt ngày dẫm đất, hoặc cùng lắm xỏ vào đôi dép quai chéo mỗi lần cúng giỗ, lễ Tết, nay phải mang giầy, trông họ ngượng nghịu làm sao. Nhất là hai đứa em gái mang giầy cao gót trông lại càng kỳ cục hơn. Tôi có cảm tưởng họ không dám cử động mạnh chân tay, sợ mấy nếp áo quần bị hư hay sao ấy. Dù tôi và chị Liễu đã căn dặn họ cứ tự nhiên như mặc quần áo thường, rất nhiều lần.
Với mẹ tôi còn đỡ, vì dù sao bà cũng giữ sĩ diện, nên bà cố gắng ít đi lại và nhìn thấy những cái lạ mắt nhưng vẫn làm thinh. Còn lũ em tôi thì chúng hỏi lu bù.
Hôm đám cưới tôi, chị Liễu đóng cửa quán rượu, để tất cả các cô chiêu đãi viên có thể đến dự
Phần tôi là chủ, phần mọi người quý mến tôi thực sự, nên các cô tự chia nhau ra ngoài tại các bàn để có thể tiếp khách dùm tôi. Một cô, cô Huệ, tình nguyện ngồi với mấy đứa em tôi và sẵn sàng giải thích cho chúng tất cả những điều chúng tò mò muốn biết.
Cuộc đời đưa đẩy tôi thật kỳ la.?Hết sống ở Pháp, ở An Giê Ri, bây giờ lại chuẩn bị sang Hoa Kỳ. Và, số mệnh tôi cũng có nhiều cái bất ngờ mà không một người thầy bói nào có thể tiên đoán được.
Đáng lẽ mọi chuẩn bị cho việc hồi hương của John xong xuôi, chúng tôi sắp dự một tiệc chia tay do bạn bè của John và của chị Liễu tổ chức, và ngày chính thức lên máy bay, sau tiệc tiễn hành khoảng một tuần, thì phải hoãn lại. Lý do hôm John đến cơ quan nhận giấy tờ trở ra, anh bị tai nạn gẫy chân.
Trời Sài Gòn hôm ấy mưa phùn, John đang trên đường về nhà thì một bà cụ già vì sợ mưa ướt đã bất thần băng qua đường mà không để ý thấy chiếc Jeep của John đang lao tới. Để khỏi tông vào bà cụ, John lật đật bẻ mạnh tay lái, xe anh lao lên lề đường đâm vào một gốc cây, lật nghiêng. John bị văng ra ngoài, và chân bên trái bị gẫy hai nơi. John được đưa vào điều trị tại bệnh viện. Hai tháng sau, anh mới được xuất viện với một bên chân còn bó bột khi lên máy bay. Cũng nhờ tai nạn đó, về đến Hoa Kỳ, John được giải ngũ.

Tôi đặt chân lên đất Mỹ vào tháng ba năm 1970. John đưa tôi về Chicago, bố mẹ anh sống tại đây. Và, đó cũng là nơi John sinh ra, lớn lên. Anh chỉ rời Chicago có một lần duy nhất và cũng dài nhất là bốn năm hai tháng khi anh sang phục vụ trong phái đoàn cố vấn Hoa Kỳ tại Việt Nam.
Trái với những điều lo sợ của tôi, bố mẹ John ra tận phi trường đón chúng tôi, mặc dù thời tiết rất lạnh. Và, dù ngôn ngữ bất đồng, hai ông bà không nói được tiếng Việt, và khả năng tiếng Mỹ của tôi cũng chỉ bập bẹ vài câu thăm hỏi xã giao mà tôi đã học và được John chỉ vẽ thêm, ông bà cũng tỏ ra quý mến tôi vô cùng. Nhất là bà mẹ, luôn luôn hỏi tôi đi đường có mệt không, thời tiết lạnh như vậy tôi có chịu nổi không.
Đã chuẩn bị áo ấm, mà tôi vẫn lạnh run, răng đánh vào nhau lập cập, thấy thế mẹ John vội cởi chiếc áo lông đang mặc khoác cho tôi. Tôi từ chối, nhưng bà không nghe. Đúng lúc ấy, may sao mấy người bạn cùng làm việc với John ở Việt Nam trước đây, nghe tin John về ra đón, cũng vừa đến nơi, và có mang theo tặng tôi một cái áo lạnh bằng lông chồn, bà mẹ John mới chịu nhận lại áo khoác của mình.
Một anh bạn John, tôi đã từng gặp ở Việt Nam, nói với tôi rằng bọn anh biết trước tôi không chịu nổi cái lạnh của Chicago vì chưa quen, nên trên đường ra phi trường ghé mua tặng tôi chiếc áo, do đó họ mới đến chậm.
John được đặt ngồi trên xe lăn. Mẹ anh đích thân đẩy xe cho con. Chúng tôi được đưa về căn nhà riêng của chúng tôi, cách căn nhà của bố mẹ John khoảng 15 phút xe chạy. Căn nhà thật đẹp, rộng 7.000 thước vuông, gồm bốn buồng ngủ. Buồng ngủ nào cũng có một phòng tắm kế bên. Ngoài sân, ngoài khoảng vườn trồng bông và một vài cây ăn trái, còn một bể bơi rộng và một sân quần vợt.
Cũng giống như căn nhà tôi mua chung với chị Liễu ở Việt Nam, tôi chỉ để ý đến hồ bơi mà thôi. Nhưng, với John đều đúng với sở thích của anh. Bố mẹ John thật biết chiều theo ý thích của con, khi chọn cho anh căn nhà này.
Sau khi đưa John và tôi đi xem khắp nhà, bố mẹ John từ giã chúng tôi ra về. Tôi cũng quên nói bố mẹ John đều là người có danh vọng tại địa phương. Ông bố là một bác sĩ, ông vừa có phòng mạch riêng, lại còn làm việc cho bệnh viện nơi cư ngụ nên thân chủ rất đông. Bà mẹ John là một nữ thẩm phán. Cả hai vẫn còn đang làm việc. Có lẽ do ảnh hưởng nghề nghiệp và ảnh hưởng cha mẹ là nhà truyền giáo, nên dù bà luôn tỏ ra âu yếm săn sóc chúng tôi, nhưng ở bà vẫn tốt ra vẻ nghiêm nghị, xa cách, khác hẳn với ông bố hồn nhiên, xuề xòa.
Ngay hôm mới tới, sau khi tắm rửa xong, John bảo tôi thay quần áo đưa tôi đi ăn và đi chợ mua sắm một ít thực phẩm. John đưa tôi vào một tiệm gọi là fast food. Những món Hotdog, Hamburger, Chili fries, Chili burger, hoàn toàn xa lạ với tôi. Cố gắng lắm tôi mới nuốt được nửa cái Hamburger và một ít khoai chiên. John thấy thế bảo tôi sẽ đưa tôi đi chợ để tôi tự lựa những thứ mà tôi có thể chế biến theo món ăn Việt Nam. John còn hứa hẹn sẽ đưa tôi đi ăn cơm Tàu hay cơm Tây vào những ngày hôm sau. Nghe John nói, tôi được an ủi phần nào, chứ ngày nào cũng chỉ Hamburger, chắc tôi đầu hàng.
Đi ăn, đi mua sắm xong, về đến nhà đã khuya. Lúc hai đứa nằm trên giường, John nói :
- Anh sẽ gọi thợ đến sửa lại một vài nơi, theo ý mình.
Tôi bảo :
- Căn nhà quá đẹp, quá đầy đủ tiện nghi, anh còn sửa làm chi cho tốn.
John cười :
- Căn nhà rất được, đồng ý. Nhưng, có những cái mình muốn thì nó lại không có, nên mình phải sửa cho hợp ý mình.
Tôi bảo John :
- Em nghĩ mình nên từ từ rồi hãy sửa nhà anh ạ. Anh và em phải có việc làm đã. Rồi muốn sửa gì hãy hay.
John cười :
- Mình có tiền mà.
Tôi vẫn muốn giữ ý mình :
- Em vẫn nghĩ là mình nên để dành, đừng tiêu những cái chưa cần thiết.
John nháy mắt :
- Em yên tâm, anh lo được. Sau khi sửa xong, em sẽ thấy anh nói là đúng.
Và, đúng như John nói, sau một tuần sửa chữa, căn nhà đã đổi khác. Trước hết, chỗ cửa đi ra vườn sau, John cho làm một mái che, để những hôm trời ấm áp, có thể ngồi chơi ở đấy nhìn ngắm vườn hoa phía sân sau.
Bên trong nhà, John cho biến một căn phòng ngủ thành phòng đọc sách và làm việc của anh. Cuối cùng, quan trọng nhất, đó là căn phòng ngủ của vợ chồng tôi. Thay vì dùng giường, John cho xây một cái bệ gạch bên dưới, trên đặt nệm mút. Nghiễm nhiên, chúng tôi có một cái giường đặc biệt rộng, lớn, nằm ngay giữa phòng. Bốn bức tường xung quanh ráp kiếng. Với kiểu giường đặc biệt như thế, mỗi lần làm tình, chúng tôi tha hồ lăn lộn. Và, nhất là thấy rõ mình đang đụ nhau khắp bốn chung quanh, cũng giống như căn phòng ngủ của chị Liễu tại Bảo Lộc xưa kia.
John nói :
- Có như thế, lúc mình yêu nhau mới đã.
Tôi lắc đầu :
- Đồng ý với anh. Nhưng lỡ bố mẹ anh qua chơi, ông bà thấy căn buồng ngủ kỳ quái như vậy, thì thật kỳ.
Lại nói, nếu như John phạt tôi, chàng lẳng lặng tắt đèn và nằm quay mặt đi mặc tôi năn nỉ kích thích. John chỉ chịu quay mặt lại khi tôi đã nhớ ra câu tiếng Mỹ, tôi đã học nhưng quên, hoặc dùng sai. Cũng có lần thấy tôi bí quá, trong khi John cũng thèm đụ, thì John giả vờ ngủ mơ, rồi nói lên câu tôi quên để giúp tôi. Dĩ nhiên, mỗi lần như thế, tôi lại phải đền John, tùy theo chàng đòi hỏi, như mình tôi phải bú chàng mà chàng không phải bú lại tôi. Hay là đụ nhau xong rồi, tôi phải đi lấy rượu, cho John uống để John có thời giờ nghỉ ngơi mà đụ tôi tiếp lần thứ hai, hoặc thứ ba trong đêm.
Tuy vậy đụ nhau nhiều lần trong một đêm ít khi xẩy ra, vì đã là vợ chồng, chúng tôi cũng biết giữ sức khỏe. Chỉ những ngày nghỉ cả hai có dịp xem một phim sex, hứng lắm chúng tôi mới đụ nhau hai ba lần trong một đêm mà thôi.
Sau hai năm học tiếng Mỹ theo cách đó, bây giờ tôi đã khá rất nhiều, nếu như không muốn nói là đã giỏi. Và, tôi quyết định theo học một khóa Nail và làm tóc. Hồi đó, nhất là ở Chicago, mọi người học nghề đều phải nói và viết thạo tiếng Mỹ, chứ không như sau này, cộng đồng người Việt có nhiều, những người học nghề được mang theo thông dịch viên vào phòng thi, để giúp người học nghề làm được bài thi. Điều ngạc nhiên lớn đối với tôi, là khi tốt nghiệp, tôi đã đậu hạng nhì.
Một tiệm Nail, nhận tôi vào làm ngay. Thế là hàng ngày, John và tôi xa nhau để đi làm. Chúng tôi chỉ còn gặp nhau vào buổi tối.
Cuộc sống của vợ chồng tôi đã ổn định, tôi quyết định phải có một đứa con. Dù trai hay gái cũng được. Tâm lý người đàn bà nào cũng thế, nhất là người đàn bà Á Đông, luôn luôn muốn có một đứa con để được làm mẹ và mặt khác, đó là điều thầm kín hơn, muốn có một ràng buộc chặt chẽ với người chồng. Thực ra ở bên Mỹ này, vợ chồng bỏ nhau là một chuyện rất thường, nhưng, với John là một ngoại lệ. Vì ông bà ngoại John là một nhà truyền giáo, cha mẹ đỡ đầu của John cũng vậy, do đó John ảnh hưởng rất nặng tư tưởng của họ về đạo đức cũng như lối sống. Hơn nữa tôi và John rất hạp nhau trong vấn đề sinh lý, nên tôi cũng yên tâm phần nào. Nhưng biết đâu.
Khi đã quyết định phải có một đứa con, tôi bỏ không dùng thuốc ngừa thai nữa. Ba tháng sau, tôi tắt kinh. Sau khi đi khám bác sĩ và biết chắc mình có bầu, tôi báo tin này với John. Nghe tôi nói xong, John tròn mắt ngạc nhiên, rồi như một đứa trẻ, như một thằng điên, John vừa hét, vừa nhảy nhót quanh tôi. John hét đến nỗi tôi phải nhào lại dùng một chiếc gối bịt miệng chàng, lúc đó John mới thôi.
Tuy không còn la hét, nhưng John vẫn nhảy nhót quanh tôi, rồi bất thần quỳ xuống hôn lên bụng, rồi tốc váy tôi lên, kéo tuột xì líp của tôi ra, hôn lên lồn tôi rất say sưa, miệng không ngớt nói cám ơn em, cám ơn em. Như thế là anh sắp được làm bố rồi. Rồi John nhắc điện thoại báo tin cho bố mẹ ruột, cho ông bà mục sư, cha mẹ đỡ đầu, và mấy người bạn thân của chàng.
Tôi không ngờ sự kiện tôi mang bầu đối với gia đình John lại trọng đại đến thế. Ngay sau khi John báo tin một lúc, cả bố mẹ, lẫn cha mẹ đỡ đầu của John cùng ùa đến nhà tôi với nét vui mừng hiện rõ trên mặt họ. Bà mẹ John còn ôm theo một bó hồng lớn. Còn bà mục sư thì mang cho tôi một lô sách nói về vấn đề người đàn bà có thai và cách nuôi dạy trẻ. Ông bố John thì bắt John phải đưa tôi đến ngay một bác sĩ phụ sản, bạn thân của ông để ông này theo dõi thai nhi, và đỡ đẻ cho tôi khi tôi đến ngày sinh.
Cha mẹ đỡ đầu của John còn mời bố mẹ ruột của chàng và vợ chồng tôi ngày hôm sau đến ăn cơm tối ở nhà ông bà nhân tin mừng của tôi.
Thời gian tôi sống với Nê, Nê không thể có con, vì tuy dương vật Nê bình thường, mỗi lần đụ nhau cũng vẫn có tinh khí xuất ra, nhưng số lượng tinh trùng trong tinh dịch của Nê không đủ số cần thiết, dù rằng mỗi lần muốn thụ thai, chỉ cần một con tinh trùng khỏe mạnh là đủ. Ngoài số lượng tinh trùng quá ít, tinh trùng của Nê lại quá yếu. Theo bác sĩ điều trị cho Nê, thì những con tinh trùng của Nê yếu đến nỗi chúng bị rất uể oải và chết sớm hơn thời gian cần thiết để có thể thụ tinh.
Tuy được khuyến cáo là phải kiên tâm chữa trị mới hy vọng có con, nhưng, Nê không hề quan tâm. Với Nê, có con hay không, không quan trọng với chàng. Nê chỉ muốn thỏa mãn tình dục không bao giờ giảm. Với Nê là đụ, đụ liên tục như một người mắc bệnh ghiền nặng.
Nhớ lại hồi tôi mới lấy Nê, những ngày đầu tôi và chị Hà chỉ làm tình với Nê một hai lần là nhiều. Sau này chị Hà gần như là ít ân ái với Nê, vì đã có tôi thay thế. Về sau, càng ngày số lần Nê đòi hỏi càng tăng. Cho đến ngày tôi và Nê ở An Giê Ri thì một đêm, Nê đòi đụ tôi không dưới ba lần. Còn những ngày cuối tuần thì Nê không bao giờ cho tôi yên. Hễ cứ hứng lên, Nê kéo tôi lại gần, chẳng kịp cởi áo váy, mà cứ tốc váy tôi lên là xong.
Hồi đó tôi mới 20, 23 tuổi, đang sung sức, đã thế Nê luôn luôn mua đủ loại thuốc bổ, mua bạch sâm cho tôi uống, nên dù Nê có đòi hỏi ngày mấy bận, tôi cũng kham chịu được. Không những thế, bản thân tôi cũng thuộc loại dâm, được Nê cuốn hút, tôi cũng mải mê trong những trận đụ ngày đêm. Và, lấy thế làm vui, làm thỏa mãn.
Rồi khi Nê chết, có lẽ bị sốc, bị xáo trộn phần nào nếp sống, vật chất cũng như tinh thần, nên dù có bị ham muốn xác thịt thôi thúc, tôi chỉ tự thỏa mãn bằng cách thủ dâm, chứ không đi kiếm người lạ. Dần dần những cơn đòi hỏi xác thịt không còn bùng lên dữ dội trong tôi nữa.
Khi tôi chung sống với chị Liễu, mở bar rượu, tính chị càng ngày càng khó trong việc chung đụng xác thịt với người không quen biết nên hai chị em chỉ thỏa mãn lẫn nhau, hay thỉnh thoảng tôi cặp với một người trong một thời gian ngắn, nên tôi cũng thuần đi một phần. Và, bây giờ là vợ John, tuy John cũng ham mê xác thịt, nhưng không quá đáng như Nê. Hơn nữa, mỗi lần ân ái, sức John thật dẻo dai, mỗi lần làm tình kéo dài cả giờ, hơn một giờ mới dứt, vì thế những cơn đòi hỏi của tôi được đáp ứng thỏa mãn, do đó nếu hai ba ngày vợ chồng tôi mới đụ nhau, tôi cũng không thèm khát, khó chịu như trước.
John rất kỹ đối với việc tôi có thai. Anh kiếm mua những cuốn sách chỉ dẫn về việc giữ gìn vệ sinh của người đàn bà khi thai nghén. Kể cả các cuốn sách hướng dẫn cách vợ chồng ân ái với nhau sao cho không hại đến cái thai.
Theo như chị Hà nói với tôi trước kia, hồi chúng tôi còn ở gần nhau, thì các cụ xưa thường cấm vợ chồng không được đụ nhau khi người đàn bà có thai được ba tháng. Và, sau khi đẻ xong, phải kiêng cữ cả năm trời mới được gần nhau. Vì các cụ sợ trong lúc có thai, vợ chồng không giữ được mà đụ mạnh, cái thai bị động dễ bị hư. Nhưng, với thời giờ lại khác. Vợ chồng có thể đụ nhau cho đến tháng cuối cùng. Kể cả những ngày sắp sanh mà không bị ảnh hưởng gì đến thai nhi.
John và tôi triệt để theo sự hướng dẫn của sách, do một bác sĩ viết. Không những thế, John còn kỹ hơn lời chỉ dẫn, nên anh luôn luôn áp dụng hai kiểu mỗi khi chúng tôi đụ nhau. Kiểu thứ nhất là John ngồi tựa lưng vào tường, tôi ngồi quay lưng lại mặt John, và kiểu thứ hai tôi nằm ngửa, sát mép giường và John đụ đứng.
Tôi hạ sanh một bé trai. Tôi lại thêm một ngạc nhiên khi cha mẹ đỡ đầu của John, ông bà mục sư, đã tổ chức lễ đầy tháng cho Ted theo tục lệ Việt Nam. Chỉ khác là ở Việt Nam sau khi bầy bánh trí thắp nhang cúng vái, thì ở đây chỉ thắp đèn cầy. Và, dĩ nhiên không có xơi chè, vì ở đây không có thực phẩm Việt Nam. Còn tôi thì hoàn toàn bất ngờ nên không chuẩn bị gì hết. Nếu biết trước, tôi cũng có thể làm một vài món ăn Việt Nam bằng vật liệu mua ở chợ Mỹ.
Bà mục sư nói với tôi thời gian hai ông bà truyền giáo ở Trung Hoa và Việt Nam, ông bà rất am hiểu những phong tục tập quán của người Á Đông. Có nhiều cái, ông bà cũng rất thích, nên khi thấy tôi là người Việt, lại sinh con, nên ông bà quyết định tổ chức lễ đầy tháng giống như các gia đình Việt Nam vẫn tổ chức cho tôi vui.
Đầu năm 1975, một hôm tôi đang ở cửa tiệm, thì John gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi thu xếp công việc về sớm, anh có chuyện quan trọng cần nói với tôi.
Sau mấy năm làm công, tôi được bà chủ tín nhiệm, nên giao cho tôi quản lý một tiệm mới. Nghe John gọi, tôi biết hẳn là phải có chuyện quan trọng, nên tôi giao cửa tiệm lại cho mấy người thợ, lật đật ra về.
Jonh đã đợi tôi ở nhà. Anh cho biết, mấy người bạn thân am hiểu tình hình, mới cho anh biết, miền Nam Việt Nam sắp mất vào tay cộng sản, anh bảo tôi phải thu xếp để cùng anh qua Việt Nam đón mẹ và mấy đứa em tôi.
Nghe John nói, tôi cảm động vô cùng. Không ngờ John lại tốt với tôi như vậy. Thế là tôi quyết định nghỉ phép dài hạn, để đi cùng John. Tôi mang Ted đến gửi ông bà mục sư trông nom hộ. Vì dù sao ông bà cũng không đến nỗi quá bận như bố mẹ ruột của John.
Khi vô chồng tôi trở lại Việt Nam, tình hình chiến sự đang ở vào giai đoạn cam go nhất. Sài Gòn tuy vẫn buôn bán, ăn chơi, nhưng không khí nhộn nhạo thấy rõ. Đường phố đông nghẹt người và xe cộ đủ loại, dường như không ai ở yên trong nhà, mà đổ hết cả ra đường. Hỏi ra tôi mới biết đó là những người từ miền Trung, miền Cao Nguyên di tản đổ về, Sài Gòn mới đông đúc như vậy.
Rồi chúng tôi nghe tin miền Cao Nguyên đã mất. Miền Trung đang trong cảnh hỗn loạn. Và, đi đến đâu chúng tôi cũng nghe thấy mọi người bàn tán đến chuyện phải ra đi. Trong tiệm ăn của phi trường, nơi tôi và John vào ăn, mọi người hình như cũng không nói chuyện gì khác.
Ngay khi vợ chồng tôi ra khỏi phi trường Tân Sơn Nhất, là John đã vội thuê bao ngay một chuyến xe về quê tôi. Mẹ và mấy đứa em tôi mắt trợn tròn, miệng há hốc khi thấy tôi và John từ trong xe chui ra. Vì đã bàn bạc trước. Nên không kịp nói rõ lý do, tôi hối thúc mọi người thu xếp gấp ít bộ đồ và tiền bạc nữ trang, để đi liền ngay trong đêm về Sài Gòn. Mặc dù mọi người thắc mắc, tôi cũng chỉ nói vắn tắt là không tiện nói chuyện ở nhà. Mà sẽ nói rõ khi lên tới Sài Gòn.
Chỉ đến khi ở yên trong khách sạn rồi, tôi và John mới nói rõ cho mẹ tôi và mấy đứa em biết chuyện phải ra đi. Mẹ tôi lúc đầu một mực phản đối, vì thực tình mẹ tôi không muốn đến miền đất nước xa lạ. Phần khác bà cũng tiếc cơ ngơi ruộng vườn mà bà đã dành dụm mua được suốt cuộc đời làm lụng vất vả. Vợ chồng tôi cố thuyết phục bà nghe theo, mấy đứa em tôi cũng quyết định không ở lại. Cuối cùng vì thương các con, nên bà cũng không thể từ chối để ở lại một mình.
Ngày hôm sau, trong khi John đi lo giấy tờ và vé máy bay, thì tôi đưa mẹ và mấy đứa em đi phố mua sắm. Tuy không tiện nói ra, nhưng tôi phải cho mọi người trút bỏ lớp vỏ quê mùa để khỏi ngượng khi gặp gia đình bố mẹ chồng.
Đúng là có tiền muốn gì cũng được, nên chỉ hai ngày sau khi đặt chân lên Sài Gòn, mẹ và các em tôi đã hoàn toàn đổi khác. Nhất là mẹ tôi, sau khi nghe tôi năn nỉ, bà đã chịu cắt bỏ búi tóc để uốn chải. Tội nghiệp mẹ, bà vừa khóc vừa để cho mấy cô thợ làm đầu, làm móng chân móng tay.
Một tuần sau ngày trở lại Việt Nam, nhờ quen biết, John đã lo xong giấy tờ để đưa mẹ và mấy đứa em tôi rời Việt Nam. Cũng may thằng em trai tôi không dính vô chuyện lính tráng nên cũng đỡ. Còn thằng em rể làm nghề dạy học, vì thế cũng không gặp rắc rối gì.
Ngày me và các em tôi rời Việt Nam là cuối tháng Hai 1975. Vì chưa phải là đợt di tản chính thức, nên chúng tôi phải dùng máy bay dân sự. Giấy thông hành của mọi người được nhà cầm quyền Việt Nam cho phép rời Việt Nam không hạn định. Vì là đi tự túc. Và, vì không có chuyến bay, nên chúng tôi phải đi vòng qua Hồng Kông, Nhật Bản, rồi mới tới San Francisco.
Cha mẹ đỡ đầu của John đón chúng tôi ở phi trường. Bà mục sư cho biết, bố mẹ John vì bận công việc nên không qua California đón mẹ và các em tôi được, ông bà đành nhờ ông bà mục sư thay mặt đón tiếp. Bố mẹ John gửi lời xin lỗi và hẹn đến kỳ nghỉ hè sẽ qua California chơi, thăm mẹ tôi và mấy đứa em.
Nhờ ông bà mục sư nói thạo tiếng Việt, nên mẹ và các em tôi cũng bớt ngỡ ngàng. Chúng tôi để mẹ và các em định cư tại Cali. Rồi sau đó tôi và John cũng thu xếp sang định cư ở đây luôn.
John vẫn mở cửa tiệm như ở Chicago. Còn tôi, bây giờ tôi đã là chủ nhân một tiệm Nail, chấm dứt cuộc đời làm công.
California thời tiết dù sao cũng thích hợp với người Việt hơn. Nhất làở đây cộng đồng người Việt rất đông, nên mẹ và các em tôi dễ dàng hội nhập với đời sống mới với nhiều xa lạ. Thằng em rể tôi, bố mẹ nó vốn có nghề mở tiệm ăn, nên nó quyết định mở một tiệm nhỏ trên đường Bolsa, rất đông khách. Đứa em gái còn lại cũng theo gương tôi học nghề Nail. Nó bảo học nghề này không bao giờ thất nghiệp. Vì nếu không có ai mướn, nó sẽ về làm cho bà chủ là bà chị. Chỉ riêng thằng em trai là được tiếp tục học lên. Nhờ thời gian nó khôn lớn, gia đình bắt đầu khá giả, nên thằng Út được ăn học đàng hoàng. Vì thế tôi tin nó sẽ có một tương lai đầy hứa hẹn sau này.
Mẹ tôi, suốt một đời tận tụy, yên phận. Qua đất nước người, bà tuy có buồn nhưng bà vẫn cam chịu. Bà giết thời giờ bằng cách nhận trông nom cháu ngoại để vợ chồng con em tôi yên tâm với tiệm ăn. Mẹ tôi, cũng như hầu hết những bà mẹ Việt Nam khác, vui với niềm vui của con cháu và với các bộ phim bộ chuyển âm của Trung Hoa để quên nỗi nhớ quê hương. Và, mỗi lần gặp vợ chồng chúng tôi, bà luôn hối thúc chúng tôi đẻ thật nhiều để bà có cháu cho bà làm Baby Sister. Mỗi lần như vậy, về đến nhà John lại cười nói với tôi mình ráng đụ nhau thật nhiều để sớm có con cho bà nuôi dùm. Tôi bảo John :
- Một đứa là đủ, đẻ thêm đứa nữa làm sao có khả năng nuôi cho chúng nên người.
John cười, chọc tôi :
- Ủa, em cũng biết như vậy sao. Anh tưởng em sẽ bắt chước mấy bà của nước em có cả chục con lận. Hay mình học má em sanh thêm ba đứa nữa nghe.
Tôi biết là John nói đùa, nên cũng chọc lại :
- Cũng có khi em đẻ thêm vài đứa nữa thật. Nhưng đến lúc ấy em sẽ để mình anh trông nom các con, còn em sẽ đi kiếm một ông bồ để du hý. Vì anh mải bận với cơm với sữa, và nhất là bận kiếm tiền nuôi chúng, anh đâu còn thời giờ và hơi sức để thỏa mãn em nữa. Mà em thì anh biết đấy, em cần đụ cũng như cần ăn, cần không khí để thở vậy. Anh chấp thuận điều kiện em đưa ra, em sẽ đẻ ngay lập tức.
Nói xong tôi phá ra cười.
Tôi sẽ thiếu sót nếu như không nhắc đến một người mà tôi rất quý mến, một người đã từng giúp đỡ, an ủi tôi rất nhiều trước kia. Đó là chị Liễu.
Sau khi tôi và John trở Việt Nam đón mẹ và mấy đứa em của tôi qua Mỹ, tôi có đến tìm chị Liễu mấy lần nhưng không gặp, mặc dù bar rượu vẫn còn mở nhưng chị như không buồn quan tâm tới nó nữa. Rồi tôi buộc phải ra đi mà lòng vẫn ân hận không được gặp lại chị để biết rõ chị cũng sẽ ra đi hay ở lại.
Rồi một hôm, tôi nhận được thư của chị Liễu gửi từ trại tỵ nạn. Thì ra chị bị kẹt lại, cuối cùng chị phải vượt biên. Chị cho biết rất may, ở trại tỵ nạn chị gặp một người quen cũ ở trong quân lực Úc, trước kia có mặt ở Sài Gòn hiện làm việc trong đoàn thiện nguyện, ngỏ lời giúp đỡ. Chị Liễu đã nhận lời lấy ông ta, và chị sắp rời trại tỵ nạn theo chồng về Úc. Chị hứa thế nào khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi chị sẽ qua thăm vợ chồng tôi.
Chị còn cẩn thận dặn dò tôi không cần lo lắng cho chị, mà nên để hết thời giờ tâm trí lo cho chồng cho con của tôi. Con người chị Liễu là như vậy. Không một chuyện gì liên quan đến chị mà chị phải bận tâm lâu, và cho là quan trọng. Nhưng chị lại rất lo lắng cho người khác.
Ngoài mẹ và các em của tôi, dĩ nhiên phải kể cả John và Ted, tôi chịu ơn và quý mến chị Liễu như ruột thịt của tôi. Tôi được như ngày hôm nay, là nhờ có chị.
Hết