Đứng bên cửa sổ trông ra đường, Hưng có thể quan sát thực rõ những  sinh hoạtbên trong nghĩ địa này. Hàng thánh giá nhấp nhô, cái lớn cái  nhỏ, xen lẫn vài bức tượng thiên thần loang lổ rêu phong trên những tấm  mộ bia lạnh lẽo, tạo nên sắc thái đặc biệt của nghĩa trang này. Khác hẳn  với các nghĩa trang khác mởi thành lập trong vùng. Ban đêm, nghĩa trang  chìm hẳn vào bóng tối, vì chỉ có mấy cột đèn lơ thơ chung quang hàng  rào nghĩa trang mà thôi Cũng vì vậy, những đốm sáng mập mờ hiện lên giữa  nghĩạ trang làm Hưng phải chú ý.
Hôm đãi tiệc cưới, Hưng nhớ  thực rõ, lúc tan tiệc, một chú rể phụ lái xe đưa Hưng và Đào về đây là  đã quá nửa đêm rồi. Hưng bị bà con ép uống hơi nhiều, trong khi đi chào  bàn, nên chàng mệt ngất ngư. Tuy nhiên, chàng vẫn còn tỉnh táo vì hàng  ngày thường uống rượu với bạn bè ở các quán bia ôm trong vùng, nên chất  men khó vật ngã được chàng. Hưng cũng không ngờ mình có thể cưới được  Đào Một cô gái xinh đẹp và ngoan hiền như nàng. Ai cũng nói chàng có  phước. Mặc dù hai đứa bằng tuổi nhau, nhưng tánh Đào e thẹn và thân hình  nhỏ nhắn, thoáng nhìn, không ai có thể đoán được tuổi tác của nàng. Đào  lại rất đảm đang, một tay nàng dựng lên cái nhà hàng xinh sắn này cho  cả gia đình sinh sống.
Ngay hôm đầu tiên tới ăn trưa ở đó, Hưng  đã ngẩn ngơ về cô nàng ngồi ở quầy hàng tính tiền này rồi. Cô bé có  nhiều nét quyến rũ lạ lùng. Tới khi hỏi rõ ra mới biết nàng lại chính là  chủ nhân nhà hàng lại càng làm Hưng háo hức muốn tiến xa hơn. Từ đó,  trưa nào Hưng đi ăn cơm cũng tới đây Công việc của chàng lại thực thoải  mái, không bị gò bó vào giờ giấc, nên việc tán tỉnh người đẹp không có  nhiều trở ngại. Hơn nữa, nhà hàng cũng không đông đúc gì cho lắm, vì  chung quanh đây, có nhiều nhà hàng lớn, giá cả lại rẻ, tiếp đãi thực mau  chóng và thức ăn cũng hết sức hấp dẫn. Bởi vậy, nhân viên các hãng  xưởng chung quanh thường tới đó hơn là tới cái nhà hàng nhỏ nhắn này của  Đào. Cũng vì vậy, mỗi lần Hưng tới ăn, sau này Đào đã dành cho chàng  rất nhiều thì giờ tiếp đãi. Và cho tới nay, chưa đầy một năm, Hưng đã  ôm'được Đào trong vòng tay cuồng nhiệt đam mê của chàng.
Đêm tân  hôn, mở cửa phòng, để cho Đào bước vô trước. Hưng đóng cửa, gài then và  khóa cẩn thận. Chàng quay qua, ôm cứng lấy nàng, hôn lên miệng Đào ngay.  Bộ áo cưới lùng bùng tuy vướng víu nHưng không làm cho chàng bận tâm.  Phải thú thực, từ khi quen Đào tới tối nay. Đây là lần đầu tiên Đào để  cho Hưng hôn nàng mạnh bạo như vậy Từ trước tới giờ, nàng chỉ để cho  chàng hôn trên má, và có vài lần Ht~g tiến mạnh hơn, Đào cũng chỉ để cho  chàng hôn phớt nhẹ trên môi mà thôi.
Tối nay, vừa ôm lấy nàng là  Hưng đã háo hức núc chặt lấy lưỡi người vợ mới cưới, làm cho nàng run  rẩy thẹn thùng tới đỏ mặt, tim nàng đập thình thịch. Đào thì thầm như  muốn khóc khi bàn tay Hưng lần qua cổ áo, rà lên bộ ngực trần trụi của  nàng.
- Anh ơi... tắt đèn đi nhe. Em mắc cỡ quá à.
Hưng cười hì hì.
- Bây giờ em đã là vợ anh rồi. ở đây lại chẳng có ai. Trong đêm tân hôn này mà em còn mắc cỡ gì nữa.
Đào vuốt nhè nhẹ lên má Hưng thì thầm.
- Anh làm em sợ quá hà.
- Anh có làm gì đâu mà em sợ. .
Đào cười khúc khích, nói nho nhỏ.
- Còn nói không làm gì nữa à. Bàn tay anh kia kìa.
- Thì bây giờ em là vợ anh rồi mà.
- Nhưng em sợ quá hà.
- Sợ cái gì chứ.
- Coi kìa... anh còn làm bộ hỏi nữa hả. Tắt đèn đi anh.
- Thôi thì tắt cũng được, nhưng phải để ngọn đèn bàn anh mới chịu đó.
Biết là không thế nào đòi hỏi gì hơn được nữa. Đào nũng nịu nói.
- Em chìu anh đó. NHưng chút nữa không được làm dữ người ta đó nghe.
- Em có biết là cả năm nay, từ ngày quen em tới giờ, em chưa cho anh mò vô người em hay sao.
- Bộ anh không biết là đời con gái chỉ có một lần. Làm sao em dễ dàng như vậy được. Nhưng mà tắt đèn đi đã anh ơi.
Hưng  ẵm bổng Đào lên, đặt nàng lên giường. Nhoài mình bật cây đèn đọc sách  trên bàn cạnh giường, rồi với tay tắt ngọn đèn điện giữa phòng. ánh sáng  bị hạn chếbởi cái chụp đèn làm căn phòng như nhỏ hẳn lại. Thân thể  chàng nóng hừng hực. Không hiểu vì những ly rượu nơi tiệc cưới hay vì  thân thể căng tròn của người vợ mới cưới trong đêm tân hôn này. Chàng  kéo mạnh hàng nút áo trước
ngực Đào làm nàng ré lên, ôm cứng lấy chàng. Hưng cười hì hì, tụt xuống, hôn lên vùng thịt trắng ngần lồ lộ của vợ.
Đào rung rẩy, thì thầm.
- Anh ơi... đi tắm cho khỏe đã nghe anh. Từ sáng tới giờ mệt mỏi quá rồi.
Hưng vẫn vục mặt trên da thịt Đào, nói:
- Anh không có mệt đâu mà...
Đào  kéo Hưng lên, hôn vô miệng chàng. Chiếc lưỡi nàng lùa qua môi Hưng làm  chàng thích thú tới ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên từ ngày quen Đào tới  giờ, nàng chủ động như vậy. Hưng vội vàng ngậm lấy núc thật chặt.
Bàn  tay chàng mạnh bạo lùa hẳn vô trong ngực áo nàng. Làn da mịn màng ấm áp  làm cho người Hưng nóng lên hừng hực. Chàng siết thực chặt tấm thân  căng đầy này trong tê dại. Ngay lúc ấy, Đào với tay ra sau, tắt ngọn đèn  bàn mà Hưng cũng không có phản ứng gì, vì chàng còn mải mê vục mặt vô  vùng da thịt ngát hương của nàng.
Bóng tối chụp xuống làm cho  Đào mạnh dạnh hơn. Nàng trườn mình khỏi bộ áo cưới như một con sâu bướm  chui ra khỏi tổ kém. Quần áo Hưng cũng đã bật tung ra tự bao giờ. Hai  thân xác cuộn tròn lấy nhau, lăn trên nệm.
Đã gần một năm rồi,  Đào háo hức thèm muốn những cảm giác điên cuồng này, nhưng nàng bắt buộc  phải hạn chế sự thèm khát vì đã tới lúc phải tạo dựng một nếp sống để  giữ thể diện cho gia đình, cũng như chính bản thân mình. Bởi vì dù cho  cuộc sống nàng có nổi loạn tới đâu thì với danh giá và địa vị của cha mẹ  từ trước tới nay trong cộng đồng, Đào không thể nào có một sở hở gì làm  cho những
người thân yêu nhất của nàng đau khổ vì sự nổi loạn thân  xác của mình được. Hôm nay nàng mới có cơ hội bộc phát trở lại trong  danh chính ngôn thuận với người chồng học giỏi, con nhà danh giá này.  Cũng vì thế mà mấy tháng trước đây, Đào đã phải khép mình lại như một cô  gái hiền ngoan chưa biết đời là gì, để mồi chài cho bằng được con nai  tơ còn đang ngơ ngác trước cuộc sống này.
Nàng đã đóng trọn vai  trò mình muốn và tối tân hôn này có lẽ là màn kết thúc. Cũng vì vậy mà  sau phút điên dại vì thèm muốn, Đào lại phải làm bộ sợ sệt, rên rỉ.
- Anh ơi anh... đừng làm em đau nhe anh. .
Đào  biết chắc rằng; tới giờ phút này Hưng còn biết trời trăng gì nữa đâu.  Nếu nàng là con gái còn trinh, chắc chắn cái đêm động phòng này sẽ làm  cho Đào sợ hãi tới mãn cuộc đời Thân thể Hưng như một thứ kim loại được  tôi luyện nhiều ngày, cứng hơn thép, nóng như lửa, lao thẳng vào da thịt  nàng nhưchiếc hỏa tiễn rời khỏi dàn phóng bắn thẳn lên không trung.
Đào  đã thét lên, nàng co hẳn người lại, rồi,cặp chặt lấy mình Hưng. Sự đau  đớn của lần mất trinh và cái khoái cảm điên cuồng của lần này tự nhiên  sao mà giống nhau nhưvậy. Đào giẫy dụa, cong cớn, nước mắt đầm đìa, móng  tay bấu chặt, thân thể run rẩy. Và nàng đã khóc. Chính Đào cũng không  biết tại sao tự nhiên mình khóc. Khóc mừng cho màn kịch thành công mỹ  mãn, hay khóc cho cuộc đời từ đây phải khép lại những đam mê cuồng nhiệt  tự do như những ngày trước đây. Nhưng dù sao thì Hưng cũng đâu có thua  gì những người con trai đã nằm trong
vòng tay Đào từ trước tới nay.  Nàng mừng thầm vì sự lựa chọn của mình không tới nỗi tệ cho lắm. Những  năm tháng sau này, chắc chắn da thịt Hưng sẽ đưa nàng tới những khoái  cảm tuyệt vời của thiên thai mộng mị.
Trong cơn sảng khoái đó,  bỗng thân thể Đào như một chiếc máy bay vừa lướt vô vùng mây dầy đặc.  Thân tầu chùng hẳm xuống làm hụt hẳng mọi thứ nó đang chuyên chở. Không  hiểu sao tự nhiên Hưng thở hộc lên rồi da thịt co rút lại như một đứa  con nít lên ba. Đào chới với, nàng biết ngay chuyện gì đang xẩy ra rồi.  Nước mắt càng trào ra nhiều hơn nữa và nàng khóc thực to. Trong khi da  thịt nàng càng ngày càng cương cứng lên hơn bao giờ hết. Đào biết mình  hơn ai hết, không thế nào nàng chịu nổi trong hoàn cảnh này rồi. Thà  rằng không có ai đụng tới thì thôi, chứ nhưbây giờ, có khác gì mũi tên  đã bắn đi, nó phải lao thẳng về phía trước, làm sao dừng lại được.
Đào  nắm chặt tay Hưng kéo xuống dưới, tay chàng đụng ngay phải một chất  nước nhờn nhờn trên đùi nàng, và Hưng ngạc nhiên thấy Đào với tay bật  ngọn đèn bàn rồi khóc nức lên, tung mền, chụp bộ đồ ngủ gần đó, mặc vội  vào rồi tông ra cửa chạy thực nhanh. Chàng vừa định đuổi theo thì nhìn  thấy bàn tay mình đỏ hoe, rướm máu.
Hưng bật ngọn đèn phòng cho  sáng hơn. Chàng đã thấy chỗ Đào nằm loang lổ vết máu. Hưng như chợt tỉnh  cơn mê. Phải chăng những háo hức vừa qua, cộng với những ly rượu hồi  tối, đã làm cho chàng điên lên không còn biết nương tay với người vợ mới  cưới còn trinh nguyên này nữa, làm cho nàng đau đớn tới sợ hãi phải  chạy khỏi phòng.
Nhưng như vậy càng may,,vì ngay lúc chàng hộc  lên, thân thể vừa teo lại vì chứng bệnh di truyền của giòng họ, là ngay  lúc chàng làm cho Đào sợ hãi mà chạy đi. Nếu nàng còn nằm đó, Hưng sẽ  phải ăn làm sao, nói làm sao với nàng trong đêm nay đây. Tuy nghĩ như  vậy, không hiểu sao Hưng cũng chạy theo Đào. Chàng vừa ra tới đường thì  cũng vừa lúc xe của Đào vọt đi. Cả hai vợ chồng chỉ có một chiếc xe Mini  Van này, nên Hưng không thế nào làm gì hơn được là đứng nhìn theo chiếc  xe vừa quẹo vòng qua khúc quanh nghĩa địa.
Trong khi đó, Đào đạp  ga cho xe chạy đi thực mau. Nàng cố tình không cho Hưng theo kịp và làm  như chưa biết sự hụt hẳng của chàng. Đồng thời, thọc tay vô quần, luồn  qua đùi, rà tuốt vô tận trong, moi ra chiếc bong bóng cá nho nhỏ, có  chứa chất máu giả, đã bị Hưng làm bể lúc hùng hổ đè nàng trên giường.
Ném  chiếc bong bóng cá xuống đường, Đào thở mạnh nhẹ nhõm. Nàng lái xe chạy  vòng quanh nghĩa địa. Vùng đất này chỉ chiếm một khoảng không rộng lắm  nên chạy vài phút là Đào đã lại chạy qua nhà. Hưng vẫn còn đứng trước  khách sạn. Đào cho xe chạy từ từ, cố tình cho Hưng chạy ra cản nàng lại,  để chàng mở cửa xe leo lên ngồi ngay cạnh nàng. Đào làm bộ hờn mát  nghẹn ngào.
- Bộ anh tính giết đêm nay em hay sao?
Hưng nắm lấy tay Đào năn nỉ.
- Anh xin lỗi em.
Đào cố tình mở một lối thoát cho Hưng.
- Em đã bảo anh đừng uống nhiều rượu quá mà không nghe. Lúc ấy anh còn biết gì nữa đâu.
Hưng vịn ngay vào câu nói của Đào, thì thào.
- Thì em cũng biết mà. Anh đâu có cố tình thế đâu về phòng đi em.
Đào vờ vĩnh.
- Về phòng bây giờ để anh xé em ra nữa hay sao.
Hưng nói ngay.
- Anh thề không đụng vô em đêm nay nữa.
Đào để cho Hưng nắm lấy tay nàng, không vùng vằng như trước nữa, nói nho nhỏ.
- Anh có chắc được như vậy hay không?
Hưng  như mở cờ trong bụng. Sự thực, dù cho Đào có đòi hỏi chàng đè nàng ra  nữa, Hưng cũng không làm được. Thân thể chàng qua mộtphútcăng thẳng, nay  đã xẹp xuống như một chiếc bong bóng sì hơi. Chàng hớn hở nói:
- Anh  thề có trời đất làm chứng. Nếu có làm như lúc nãy nữa cho xe cán chết  không toàn thây đi. Đào vội vàng bịt miệng Hưng lại, gắt nho nhỏ.
- Anh chỉ được cái nói bậy thôi. Ai bảo anh thề chứ.
Hưng sung sướng bóp nhẹ bàn tay người vợ mới cưới.
- Thôi em chó xe đậu lại đi mà. Đi vòng vòng hoài làm chi vậy.
Đào mỉm cười, Hưng đậu xe bên lề đường hỏi:
- Ủa, em đậu xe ở đây làm chi vậy. Sao không lái xe về nhà?
Đào vờ vĩnh nói.
- Em muốn đậu xe ở đây cho anh rã hết rượu đã rồi mới về. Về bây giờ anh lại dở chứng làm sao em chịu nổi.
- Anh đã nói rồi mà, không có nữa đâu.
Tắt  máy xe, Đào chồm qua ôm lấy chàng, hôn lên môi Hưng thực mạnh làm chàng  ngạc nhiên tới sững sờ. Bờ môi Đào nóng bỏng, thân thể nàng vẫn căng  cứng và run rẩy. Hưng hoang mang không hiểu bây giờ phải làm gì nữa. Khi  Đào rà bờ môi xuống cổ chàng, Hưng càng ngạc nhiên hơn, thì thào hỏi:
- Em hết đau rồi hả?
Đào nói như rên rỉ.
- Anh còn nói nữa, làm người ta muốn chết đây nè.
- Anh đã thề không làm gì em đêm nay nữa rồi mà.
Đào vẫn nói như mê.
-  Cũng vì thương anh mà em đâu có để anh thiệt thòi trong đêm tân hôn này  được. Chúng mình ngồi đây cho tới sáng nghe anh. Trong xe, dù anh có  muốn cũng không làm gì em hơn được, chứ về phòng em sợ lắm.
- Anh đã nói rồi mà, anh không làm gì nữa đâu.
Đào nũng nịu, nói như hờn mát. .
- Bộ anh không chiều em nữa hay sao. Em đã nói rồi, dù cho có ngồi đây, em cũng không để anh thiét thòi mà.
Hưngbiếtchắcrằng,  dù cho có về phòng bây giờ, chàng có muốn làm gì hơn nữa cũng không  được. Cái bệnh di truyền ác nghiệt này đã hại cả giòng họ chàng từ bao  lâu nay rồi. Hưng vờ vĩnh nói. .
-Thôi, anh chiều em vậy. Để bao giờ em hết đau đớn rồi em phải bắt đền cho anh đó nghe. '
Đào  cười thầm trong bụng về câu nói giả dối của Hưng. Anh chàng đâu có  biết, với kinh nghiệm xác thịt của Đào, nàng đã biết hết tình trạng sinh  lý của anh ta từ khuya rồi. Nàng đã có thai với Hớn từ hai tháng nay.  Cũng vì vậy mà Đào đã dục Hưng làm đám cưới liền như vậy. Bây giờ mà sì  ra cái vụ bất lực của Hưng, e rằng khó dấu cái bào thai oan nghiệt này.  Bởi vậy, Đào cố tìm cách làm cho Hưng tự tin ở mình hơn nữa. Nàng làm bộ  ngây thơ, đau đớn như bị Hưng hành hạ ghê gớm lắm. Sự thực thì lúc này  thân thể Đào đang cương lên sự ham muốn tột cùng. Nàng cắn lên vai Hưng,  cố tìm nơi đây những kích thích tối thiểu còn lại. Hưng lại tưởng Đào  muốn đền bù cho mình sự mất mát trong đêm động phòng. Chàng càng thương  Đào hơn bao giờ hết, vòng tay ôm chặt lấy nàng. Hưng nhìn qua làn tóc  nàng ra ngoài. Mấy cô gái điếm chạy qua chạy lại trên lề đường. Chàng để  ý tới một cô gái tóc vàng mướt, đang đứng ở gốc cây gần đó, trên tay cô  ta đang cầm một cây đèn cầy. Cô nàng thực trẻ, dù thân hình hơi đẫy đà,  nhưng nhìn khuôn mặt biết ngay con bé chỉ khoảng mười mấy là cùng. Cái  mặt non choẹt búng ra sữa thế kia mà không hiểu sao đã làm gái đứng  đường rồi.
Chiếc xe của Hưng dán giấy kính phản chiếu tứ phía,  nên bên ngoài không nhìn thấy được bên trong. Cô gái trẻ đứng dưới gốc  cây bỗng chạy lại sát bên xe chàng, vì có một lão già vừa đi tới. Cô  nàng nắm lấy tay ông ta rồi rà một tay vô quần lão. Người Hưng bắt đầu  nóng lên. Con bé kéo ngực áo xệ xuống. Bộ ngực no tròn lồ lộ, trắng muết  và đứng thẳng. Bỗng chàng nghĩ tới Đào, nó phải to gấp hai ba lần của  nàng. Hưng luồn một tay vô ngực áo nàng. Chàng hơi ngạc nhiên khi không  thấy Đào phản ứng gì hình như nàng còn hơi ưỡn lên cho bàn tay chàng  thoải mái hơn nữa.
Miệng Đào đã rà xuống dưới. Hưng rùng mình vì  không ngờ Đào lại mạnh bạo như vậy. Bên ngoài, hai bàn tay lão già đang  máy mó lung tung trên ngực con nhỏ. Những gân xanh nổi trên bàn tay nhăn  nheo tương phản hẳn với làn da mịn màng và căng cứng trên ngực con bé.  Tự nhiên Hưng rên lên nho nhỏ. Con bé kiễng chân lên, hôn lên môi lão  già, hình như nó đang thì thào một điều gì. Lão già đưa một tay ra sau  móc bóp. Hưng thấy lão móc mấy tờ giấy hai chục đô trao cho con bé. Con  nhỏ nhét tiền vô cạp quần, chùn mình xuống, từ từ cởi hàng nút quần lão  già ra.
Có lẽ con nhỏ và lão già tưởng có hai thân cây che hai  bên, chiếc xe Mini Van của Hưng che phía ngoài đường và phía trong lại  là bức tường nghĩa địa nên họ thực tự nhiên.
Đâu có biết những gì  họ đang làm ở đó chỉ cách chỗ chàng ngồi vài gang tay. Bây giờ Hưng mới  khám phá ra, lão già thực lỳ lợm. Và không ngờ cả chàng nữa, cũng bị  ảnh hưởng không ít. Chàng mừng rỡ vừa khám phá ra một nguyên lý của sự  sống. Lúc ấy có lẽ lão già đã không chịu nổi nữa, nên ôm cứng lấy con  nhỏ kéo nhanh nó vô nghĩa địa. Chàng nhìn theo cho tới khi họ đi sâu vô  bóng tối, và chỉ một lúc sau, Hưng nhìn thấy thêm một đốm sáng nữa chập  chờn, leo lắt bên trong...
Ngày hôm sau, mãi tới chiều Hưng mới  thức dậy. Lúc Đào lái xe về nhà có lẽ cũng năm, sáu giờ sáng gì rồi.  Hưng mệt nhoài, chàng không ngờ miệng lưỡi Đào đã làm cho thân thể chàng  muốn khô lại, không còn một chút nước nào trong người nữa. Nàng làm cho  chàng cong cớn trong xe. Chiếc xe lúc đầu tưởng chật chội, ai ngờ khi  Đào kéo chàng ra băng sau, cả hai thu mình trong chiếc ghế như một thế  giới thần tiên nho nhỏ. Hưng đã để mặc tình Đào chủ động, vì chàng không  muốn làm cho nàng sợ hãi như vừa rồi. Nhưng khác hẳn với những gì chàng  tưởng, Đào lại như một con mãnh thú xông xáo tới ghê hồn.
Chỉ  có điều, nàng không để cho Hưng đụng. tới phần dưới của cơ thể. Nhưng  cũng vì thế mà cho tới giờ phút này, chàng vẫn giữ được cái bí mật tình  trạng sinh lý yếu kém của mình. Bởi vì mỗi lần thân thể chàng cương lên  vài giây rồi xẹp xuống, chàng lại đổ tội cho tình trạng vướng víu và  chật trội trong xe, cũng như giữ lời hứa không đi xa hơn nữa, tránh cho  nàng sự đau đớn như lúc ở trong phòng. Hưng tưởng Đào đã tin tưởng thực  sự vào những gì chàng nói, và tự nhiên chàng cũng thấy có một chút hối  hận trong những lời nói giả dối này.
Lúc thức dậy, Hưng không còn thấy Đào nằm bên chàng nữa. Nàng viết một mảnh giấy nho nhỏ để trên gối.
Anh yêu,
Thấy  anh ngủ ngon quá, em không nỡ đánh thức anh dậy. Em đem cái khăn trải  giường đi giặt, vì không muốn tụi nhân viên khách sạn nhìn thấy những  vết máu đêm qua. Em sẽ mua một ít đồ ăn đem về phòng để anh khỏi phải ra  ngoài ăn. Đừng đi đâu, chờ em về nhé anh.
Vợ cưng của anh.
Bây  giờ Hưng mới để ý mình nằm trên nệm không có khăn trải giường. Chàng đã  ngủ mê mệt tới nỗi Đào kéo cả khăn trải giường ra, đem đi giặt mà mình  không biết. Hưng hơi tiếc rẻ, nếu biết trước, chàng đã kê một chiếc khăn  bên dưới để có vật lưu niệm quí giá đó. Nhưng bay giờ thì trễ rồi. Đào  đã đem đi giặt và không bao giờ có thể tìm lại được một kỷ vật quí giá  như vậy cho nàng nữa?
Hưng ngồi dậy, bước ra cửa sổ, kéo tấm mành  mành nhìn ra đường. Trời đã nhá nhem tối. Những cô gái đứng đường đang  lượn qua lượn lại bên dưới. Chàng nhớ lại cảnh con nhỏ và lão già đêm  qua bên chiếc ve Mini Van mà lòng bồi hồi. Chàng tự nghĩ, phải chăng  những động tác đó có thể cứu vãn được cuộc sống sinh lý của chàng.
Hơn  ai hết, Hưng biết, cứ mỗi khi làm tình, chỉ vài phút sau khi chung  đụng. Có nước non phái nữ dính vô da thịt là thân thể chàng teo lại như  một đứa trẻ lên ba. Tối qua Hưng đã để ý, khi Đào mơn trớn, vuốt ve,  chàng cũng chưa thấy có gì thay đổi. Tới khi nhìn thấy hành động của con  bé đứng đường với lão già. Tự nhiên người chàng nóng lên dễ sợ. Lúc ấy  Hưng mường tượng thân thể lão già kia chính là chàng, và cũng vì thế mà  da thịt chàng đã căng lên một thời gỉan dài mà từ trước tới nay chưa bao  giờ chàng tưởng tượng được.
Đang suy nghĩ miên man, có tiếng mở  khóa lách cách. Hưng biết ngay là Đào về. Chàng ra núp sau cánh cửa. Chờ  cho Đào vô hẳn phòng, Hưng nhào ra chụp lấy Đào, hù một tiếng thực lớn  làm Đào ré lên. Nàng buông bịch đồ ăn, ôm chầm lấy Hưng. Đấm vào lưng  chàng bùm bụp.
- Anh ác quá hà... Em không chịu đâu.
Hưng cười khanh khách.
- Coi cái mặt em kìa. Mới có thế mà đã xanh dờn rồi.
Đào cắn mạnh vô vai Hưng làm chàng nhẩy nhổm. Kéo nàng nhào lên giường. Đào cười tích thú, ôm cứng lấy Hưng, nói:
- Cho anh chết luôn... ai bảo hù em.
Vừa nói, nàng vừa luồn cả hai tay vô mình Hưng. Hơi nóng trong người  chàng làm nàng thật dễ chịu. Thân thể Hưng từ từ nóng lên hơn nữa khi  bàn tay Đào rà xuống dưới, luồn qua lưng quần. Đào đã khám phá ra một  điều hết sức quan trọng. Khi nàng mơn trớn chàng, thân thể Hưng đáp ứng  thực mau chóng. Nhưng khi ráp lại với nhau thì tự nhiên Hưng cũng teo  lại thực mau như khi chàng hứng lên. Cũng vì vậy mà Đào nghĩra một cách.  Khi chàng đè nàng ra, leo lên mình nàng một chút là Đào đẩy Hưng ra  ngay, làm bộ la đau, không cho chàng tiến xa hơn nữa. Thủ thuật này đã  làm cho Hưng giữ được thân nhiệt lâu hơn trong thân thể chàng. Như thế  vừa giúp cho Hưng dấu cái yếu điểm của mình, vừa có cớ mai sau nói cái  thai trong bụng nàng là của chàng. Chứ không thế nào lại có thai mau  chóng như vậy với một người bất lực như Hưng được. Điều này cũng lại  càng làm cho Hưng tin tưởng lấy được một người vợ trong trắng và ngoan  hiền như hàng ngày chàng thường ca tụng nàng.
Chưa bao giờ Đào  thấy tinh thần thoải mái và vui sướng nhưngày hôm nay. Nàng có Hưng làm  tấm bình phong che đi những thác loạn của tuổi trẻ những ngày qua. Nàng  lại có Hớn, một cái mỏ bạc vô tận. Nhiều khi Đào cũng thấy mình tội lỗi  với Hớn vì dối gạt quá nhiều. Nhưng nghĩ cho cùng, những đồng tiền của  Hớn bất quá chỉ là sựthừa hưởng gia tài của một gia đình lợi dụng quyền  bính trong tay, làm giàu trên mồ hôi xương máu của đồng bào khốn cùng  trong cuộc chiến đẫm máu vừa qua.
Hơn thế nữa, chính Hớn đã được  hưởng thụ cái quí giá nhất đời con gái của Đào. Và chàng cũng chẳng tử  tế gì khi sống lén lút với nàng. Nhất là khi nghe tin nàng có bầu, không  muốn cho nàng phá thai, lại trốn tránh trách nhiệm, xúi Đào đi lấy  chồng. Sở dĩ có chuyện ngược đời như vậy vì vợ Hớn sinh toàn con gái, và  chàng lại là con trai duy nhất trong gia đình. Bây giờ cần người nối  dõi tông đường nên hy vọng cái bào thai của Đào là con trai. Khi xúi Đào  đi lấy chồng, Hớn lập luận dù sao đó cũng là hòn máu của chàng, và lá  rồi sẽ rụng về cội chứ có đi đâu mà mất mát gì. Nhất là cái gia tài  trong tay Hớn há không phải là miếng mồi cho đứa con hoang này mai sau  trở về tìm cha thực sự của nó mà hưởng thụ hay sao.
Với con người  Hớn như vậy, nên Đào dẫu có những phút ray rứt thoáng qua, nhưng nàng  nghĩ như vậy cũng vừa cho con người ích kỷ như Hớn. Và nhiều khi nàng  lại thích thú với những dối gạt của nàng với con người vô trách nhiệm và  tham lam này. Bởi vì sự thực, đứa con trong bụng nàng bây giờ đã chắc  gì là của Hớn. Tại sao nó không phải là của Hiền. Anh chàng bếp chánh  trong nhà hàng của nàng. Con người trông khờ khạo, cục mịch lại có một  sức sống mãnh liệt tới ghê hồn. Có nhiều lúc Đào tự nghĩ nếu Hiền chưa  có vợ và một đàn con tám đứa nheo nhóc như thế này, chắc chắn nàng đã  trở thành vợ của chàng rồi. Bởi vì chỉ có Hiền mới làm nàng thỏa mãn  được những đòi hỏi xác thịt ghê gớm sôi lên cuồn cuộn trong cơ thể nàng  hàng ngày.
Những buổi sáng sớm, trời còn lờ mờ tối. Khi ba má  Đào chưa ra tiệm, cũng như những chị phụ bếp chưa tới làm. Đào phải ra  mở cửa nhà hàng cho Hiền hâm nóng thức ăn thì hai đứa lại cuộn lấy nhau  trong nhà kho, trên chiếc giường nhỏ để ba má nàng nghỉ trưa.
Lúc  ấy Hiền như một con mãnh thú, và vòng tay Đào căng ra đón nhận tất cả  trong lạc thú tuyệt vời. Có một điều làm cho Đào hài lòng nhất là con  người Hiền thực sự hiền như cái tên của chàng. Dáng dấp khù khờ, cục  mịch. Sau những giờ phút cương lên, lồng lộn như giông bão thì Hiền lại  trở về với con người hiền từ thực sự của chàng. Một điều cô chủ, hai  điều cô chủ. Không ai có thể ngờ được sáng nào chàng cũng ôm ấp, vầy vò  Đào như vậy.
Ngay cả khi Đào có bầu, Hiền cũng chẳng biết ất  giáp gì Sáng sáng vẫn chỉ biết tung nàng lên, đè nàng xuống, vật nàng  ra, ôm nàng lại... và tiếp tục nấu bếp để tháng tháng lãnh lương. Có lẽ  đối với Hiền như vậy là đã quá đầy đủ rồi. Trong đởi chàng không còn  muốn gì hơn tình trạng hiện nay nữa.
Mấy hôm Đào ở nhà sửa soạn  đám cưới, Hiền cũng thấy buồn buồn. Cuộc đời chàng hình như bị hụt hẳng  thực sự Dáng dấp có điều hơi ngẩn ngơ, chậm chạp. Mẹ Đào ra thế nàng mở  cứa cho Hiền. Hôm đầu Hiền nhìn bà ta mà liên tưởng tới Đào muốn phát  điên lên được. Nhưng làm sao chàng dám nhúc nhích. Lạng quạng có khi ở  tù chứ không chơi. Mặc dù chàng đã thấy mẹ Đào cũng có vài cử chỉ lẳng  lơ lắm.
Sáng sớm nay, mẹ Đào vừa mở cửa cho Hiền vô tiệm thì Đào  xuất hiện. Nàng nói muốn nấu vài món đồ bổ dưỡng thật đặc biệt cho Hưng  ăn. Nàng lại nhờ mẹ về nhà lấy mấy món cần thiết lặt vặt, lấy cớ là con  gái mới về nhà chồng không thể trở về nhà ngay được. Khi mẹ Đào vừa đi  khỏi. Đào gài cửa phía trong cẩn thận. Hiền nhìn thấy ngay. Chàng biết  là gài cửa như vậy thì ở ngoài, dù có chìa khóa cũng không mở cửa vô  tiệm được.
Khi Đào trở vô. Nàng không vào nhà bếp mà lại đi  thẳng xuống nhà kho ở từng dưới. Hiền hí hửng theo nàng ngay. Vừa tới  gần chiếc giường mọi khi hai người nằm, Hiền đã lụp chụp ôm Đào liền.  Đào cười khúc khích nói:
- Tối qua người ta mới động phòng còn đau lắm đó.
Hiền  cười hì hì, nhớ lại chiếc bong bóng cá có bơm máu giả Đào nhờ làm,  chàng đã trao cho nàng trong bữa tiệc cưới tối qua. Hiền rà một tay vô  quần Đào thì thầm:
- Cái bong bóng cá có tốt không. Em còn để trong này à?
Đào cười khúc khích vì cái khờ khạo của Hiền, nàng nói đùa.
- Anh cũng muốn thấy cái đó ở trên giương à?
Hiền  cười hề hề. Kéo nhanh hàng nút áo phía trước Đào bật ra. Bộ ngực căng  tròn của nàng vươn lên lồ lộ. Chàng vục mặt xuống liền làm Đào phải rít  lên. Chính Hiền cũng không hiểu tại sao lần này Đào lại đáp ứng chàng  mau chóng như vậy. Hàng ngày, phải một lúc sau nàng mới lồng lộn lên  được. Vậy mà hôm nay, quần áo nàng tự động bật tung ra ngay từ giây phút  ban đầu rồi. Hiền hơi luýnh quýnh vì chưa kịp sửa soạn tinh thần. Nhưng  chỉ vài phút sau, chàng lấy lại được phong độ ngay. Có lẽ cũng vì những  ngày vắng nàng. Thân thể bị dồn nén, nay có dịp nổ tung ra nên chàng  chồm lên cuồn cuộn như sóng nước đại dương lênh láng...
Khi Đào  đã thỏa mãn, nàng trở về khách sạn trong vòng tay Hưng. Bây giờ chỉ còn  là vờ vĩnh. Những bồn chồn, thèm khát bấy lâu nay vừa lắng dịu. Màn kịch  cô gái trinh nguyên trong đêm tân hôn lại càng dễ dàng diễn xuất hơn  bao giờ hết. Để cho Hưng mò mẫm nàng một hồi. Đào thay quần áo ngủ, bảo  chàng:
- Anh ăn với em mấy miếng đi cho đỡ mệt. Em về tiệm bảo chú Hiền nấu những món đặc biệt cho anh đó.
Hưng cảm động thực sự. Chàng không ngờ Đào săn sóc chàng chu đáo như vậy. Chàng nhìn nàng bằng con mắt xót xa.
- Tối qua anh đã làm em đau đớn tới thế mà sáng nay em còn dậy sớm, lo đồ ăn cho anh như vậy nữa hay sao?
Đào hôn nhẹ lên má Hưng, nói:
- Biết vậy thì tối nay anh phải ngoan nghe. Chờ vài ngày nữa mới được đụng tới em, anh có chịu không?
Hưng cười hì hì, tát yêu vô má nàng thì thầm.
- Tuần trăng mật mà em. . .
Đào làm bộ phụng phịu nói:
- Em không chịu đâu.
Hưng ép sát vào mình Đào thì thào:
- Em coi nè, làm sao anh chịu nổi.
Đào còn lạ gì tình trạng này của Hưng, nhưng nàng cũng làm bộ la lên:
- Anh ghê quá hà, em không chịu đâu.
Hưng cũng làm bộ nói cứng.
- Em cấm vụ này trong tuần trăng mật thì kẹt quá.
Hưng không nhìn thấy cái mỉm cười ranh mãnh của Đào khi nàng cố  tình dấu mặt sau lưng chàng thì thào. Nếu vậy anh chỉ được một chút síu  thôi nhe. Chịu không?
Hưng làm bộ miễn cưỡng, nói năng khổ sở:
- Thôi thì cũng phải chiều em thôi chứ biết làm sao bây giờ.
Nói  xong, chàng đè Đào ra ngay. Lúc ấy Hưng liên tưởng tới bàn tay của cô  gái đứng đường tối qua. Da thịt chàng căng lên, hùng hổ nhào tới. Đào  hơi ngạc nhiên nên càng làm bộ rên lên nho nhỏ.
- Á.. á.. từ từ mà anh. Em còn đau lắm đó...
Nàng  vừa dứt lời đã thấy triệu chứng co thắt của Hưng. Biết ngay là chàng  không ổn rồi. Đào làm bộ thét lên, xô chàng ra thực mạnh. Đồng thời rà  tay xuống dưới nắm chặt không cho chàng nhúc nhích nữa. Cũng vì vậy mà  Hưng chưa bị teo lại ngay. Chàng thở hồng hộc, rên lên ai oán:
- Em... em... em ơi !
Thấm  tháp một tuần lễ đã trôi qua thực mau. Tuần trăng mật trọn vẹn cho cả  Đào và Hưng. Cả hai đều sung sướng vì cùng đoạt được mục đích của riêng  mình.
Hưng không ngờ mình lại có thể vờ vĩnh tài tình đến thế. Sau  này Đào biết chàng bất lực, bất quá chỉ kể từ khi nàng khám phá ra mà  thôi. Bằng chứng là chàng đã làm cho nàng tới kinh hãi mà tông ra đường,  chạy trốn ngay đêm tân hôn.
Nhưng còn một điều quan trọng hơn  nữa. Đó là Hưng khám phá ra những đốm lửa trong nghĩa trang. Mỗi khi  chàng nhìn thấy là liên tưởng ngay tới bàn tay điệu nghệ của cô gái làng  chơi dưới gốc cây, làm cho thân nhiệtchàng toát ra nhiều hơn. Da thịt  Hưng căng lên, chống lại sự co rút di truyền, và kéo dài được một thời  gian ngắn nữa trước khi liệt đi nhưxưa. Một điều bất ngờ khác là đêm sau  cùng của tuần lễ trăng mật. Hưng đã không ngờ mình lại có thể xuất tinh  nhiều đến thế. Theo như sự tính toán của Đào thì đúng vào thời gian  nàng rụng trứng. Nhưthế không chừng, chàng lại có một đứa con ngay trong  thời gian này.
Sáng nay, Hưng trở lại sở làm mà lòng hân hoan vui  sướng hơn bao giờ hết. Vừa bước vào văn phòng. Chàng chưa kịp lôi dụng  cụ ra làm việc, điện thoại đã reo vang. Chàng nhấc ống nói lên nghe.
- Alô. .
- Anh Hưng hả?
- Dạ tôi đây.
Có tiếng cười khúc khích quen thuộc của con nhỏ thư
ký Mỹ trong máy.
- Chào anh, tuần lễ trăng mật vúi vẻ chứ?
- Dạ, cám ơn cô. Thật là những ngày tuyệt hảo. Trong hãng có gì lạ không cô?
- Có chứ, tôi gọi điện thoại cho anh lên gặp ban giám đốc ngay sáng nay. Có cuộc họp quan trọng lắm đó.
- Cô có biết họp về việc gì không?
- Hình như có sự thay đổi gì đó mà. Mấy ông ấy bàn tán mấy hôm nay rồi. Chỉ chờ anh về là quyết định thôi.
Hưng hơi lo.
- Chuyện gì mà ghê gớm vậy cô.
Tôi cũng không biết nữa. Anh lên phòng họp liền bây giờ đi. Tôi có điện thoại đường giây khác. Chúc anh may mắn nhé.
- Cám ơn cô. Tôi lên đó liền bây giờ.
Buông  điện thoại xuống. Hưng tần ngần. Hồi này hãng xưởng ế ẩm. Không chừng  lại bị sa thải thì nguy to. Mới lấy vợ tiền bạc tiêu sạch bách vào cái  đám cưới vừa rồi. Cũng may là Đào không đòi hưởng tuần trăng mật ở những  nơi xa xôi như những cặp vợ chồng mới cưới khác, nếu không, chắn còn  phải đi vay mượn tùm lum nữa rồi:
Tới phòng họp, mọi ngươi đã đông  đủ cả. Ai nấy đều xúm vào Hưng chúc tụng. Hầu hết Ban Giám Đốc đều có  mặt trong tiệc cưới của chàng, và mọi người rất hài lòng về bữa tiệc vui  nhộn hôm đó.
Vài  phút sau, ông Tổng Giám Đốc công ty tới. Mọi người im lặng ngồi chờ.  Đặt xấp hồ sơ xuống bàn, ông lên tiếng đi vào công việc ngay.
- Chào  quí vị. Hôm nay tôi triệu tập tất cả mọi người trong cuộc họp này để báo  cho quí vị một tin vui. Hãng chúng ta quyết định cử một phái đoàn sang  Việt Nam nghiên cứu về đặc tính của cát trắng trên bãi biển Nha Trang.  Theo những tin tức của một số công ty ngoại quốc. Cát ở đây đã được họ  biến chế thành chất silicon rất tốt trong ngành điện tử của chúng ta.
Tuy  nhiên, trước khi có quyết định nói chuyện với Việt Nam. Chúng ta phải  biết rõ thực sự đặc tính của loại cát này. Bởi vậy, xin quí vị phác họa  một chương trình và đề cử một số kỹ sư tới đó nghiên cứu.
Ông  Tổng Giám Đốc vừa dứt lời, nhiều tiếng xì xào bàn tán. Nhiều cặp mắt  hướng về phía Hưng. Trong số những kỹ sư thâm niên nhất người Việt trong  sở. Hưng đứng hàng đầu. Hơn nữa, chàng lại làm trong phòng nghiên cứu  hóa chất từ bấy lâu nay. Sự thực mà nói, dù không phải là người Việt,  Hưng cũng có đủ những điều kiện để Ban Giám Đốc cử chàng sang Việt Nam  nghiên cứu vụ này rồi. Lòng chàng rộn lên một niềm vui khó tả. Như thế  là chắc chắn lại có những tuần trăng mật ngay trên quê hương thì còn gì  sung sướng hơn nữa.
Để cho những ý kiến của một số viên chức cao  cấp phát biểu xong. Hưng dơ tay xin nói. Mọi người có lẽ cũng đang chờ ý  kiến của chàng. Bởi vì Hưng là người Việt duy nhất trong phòng họp.
- Thưa quí vị Tôi rất vui sướng được góp ý trong chương trình này. Bởi vì Nha Trang là tỉnh tôi sinh ra và lớn lên ở đó.
Cả  phòng họp ồ lên một tiếng vui mừng. Hưng trông thấy ánh mắt đầy thiện  cảm của ông Tổng Giám Đốc nhìn chàng một cách thích thú.
- Thưa quí  vị Quả thực cát trắng trên bãi biển Nha Trang là một nhu cầu cần thiết  trong lúc này cho hãng chúng ta. Theo sự hiểu biết của tôi, ngay từ thời  Đệ Nhất và cả thời Đệ Nhị Cộng Hòa Việt Nam hồi đó. Họ đã bán không  biết bao nhiêu là cát tại bãi biển Nha Trang cho những công ty ở Nhật  Bổn. Hồi đó, mọi người đều tưởng là những công ty này mua cát đó về làm  thủy tinh hoặc pha lê. NHưng có ngờ đâu, mãi sau này một số chuyên gia  Việt Nam mới biết loại cát đó còn có thể biến chế ra chất silicon trong  ngành điện tử của chúng ta nữa.
Vào thời kỳ đó, chiến tranh Việt  Nam đang tới thời kỳ khốc liệt thành ra sự hiểu biết của một số chuyên  gia Việt Nam kia không được lưu ý cho lắm.
Khi tôi được nhận vào  hãng này làm việc, mặc dù không biết hãng chúng ta có dự tính mua cát ở  Việt Nam biến chế thành nguyên liệu cần thiết. Nhưng tôi cũng đã âm  thầm nghiên cứu những mẫu cát này từ lâu. Bằng cách nhờ những người thân  ở quê nhà gửi qua đây. Tuy nhiên, vì không có nhiều phương tiện nên kết  quả không được ưng ý cho lắm. Nhưng quả thực, những mẫu cát mà tôi có  trong tay hiện nay ở nhà, có chứa những hóa chất tuyệt hảo để có thể  biến chế thành một chất mới, có công dụng còn hơn chất silicon nhiều.
Hưng vừa nói tới đây, ông Tổng Giám Đốc đã buột miệng nói lớn.
- Tuyệt vời?
Nhiều tiếng vỗ tay đã nổi lên khắp phòng họp. Người bạn bên cạnh chàng chìa tay ra bắt tay Hưng.
- Xin chúc mừng, chúc mừng.
Chỉ  một tuần lễ sau. Hưng và hai kỹ sư Mỹ được lệnh lên đường tới Nha Trang  ngay. Một số dụng cụ, máy móc để nghiên cứu đã có giấy phép mang vào  Việt Nam cho phái đoàn xử dụng. Mọi người được nghỉ ba ngày để sửa soạn  lên đường.
Cả tuần lễ nay rồi, Hưng ngủ với vợ mà không đòi hỏi  chăn gối như tối hôm tân hôn. Đào cũng không nhắc nhở gì, có lẽ nàng còn  chưa lành hẳn những xây xát trong tuần trăng mật. Và cũng có lẽ tối nào  Hưng cũng đi ngủ rất trể, có khi tới hai, ba giờ sáng chàng mới mò vô  giường, vì Hưng cố gắng viết cho xong chương trình và những kết quả  chàng nghiên cứu được trong những mẫu cát đã có để làm bản phúc trình sơ  khởi tnlớc khi lên đường.
Đào cũng thông cảm cho chàng nên Hưng  càng thấy thương nàng hơn bao giờ hết. Trưa mai lên đường đi Việt Nam.  Lòng Hưng rộn lên nỗi vui mừng không sao tả xiết. Chàng biết chắc là  cuộc nghiên cứu này sẽ kéo dài vài tháng là ít. Bởi vậy, Hưng đã xin với  hãng cho Đào theo và được hãng chấp thuận chi phí luôn mọi ăn ở cho  nàng. Điều mà chưa bao giờ xảy ra ở hãng này. Có lẽ cũng vì để thưởng  cho những gì Hưng làm cho hãng, trong dự án mà chàng nạp cho Ban Giám  Đốc vừa rồi.
Nhưng thực sui sẻo. Sáng sớm nay Đào lại được tin  bà ngoại chết ở Los Angeles, nên phải cùng với má nàng tức tốc bay xuống  đó ngay. Biết chắc là không thếnào đi cùng chuyến máy bay với Hưng về  Việt Nam được. Dào đã đề nghị Hưng đi trước, để nàng lo xong đám táng  cho bà ngoại sẽ về sau. Hơn nữa, Đào cũng muốn Hưng lo xong nơi ăn chốn ở  rồi Đào mới qua thì đỡ bận bịu cho nàng hơn. Bởi vậy Hưng đi đổi giấy  máy bay cho Đào ngay.
Đào đi rồi, nhà cửa vắng hoe, buồn thảm  không thế tưởng tượng được. Tự nhiên Hưng nhớ tới những đốm lửa trong  nghĩa địa. Bàn tay của cô gái tóc vàng hôm đó và những cảm giác khác lạ  kích thích thân thể chàng.
Hưng ra xe, đề máy, hướng về khu nghĩ  trang chạy tới. Đường phố đã lên đèn. Chàng lái xe vòng quanh nghĩa  trang. Lởn vởn dưới vài gốc cây, mấy cô gái đứng đương lượn qua lượn  lại. Chàng cố tình lái sát vô lề đường, nhìn cho rõ mặt từng cô. Đi một  vòng, Hưng thất vọng vì hôm nay không hiểu sao đám đứng đường này toàn  những dân già cốc đế, mặt mũi nhăn nheo, miệng cô nào cũng phì phèo  thuốc lá, thấy mà ghê. Chàng vẫn cho xe chạy vòng vòng thêm một lần nữa.  Cốtìm ra cô gái tóc vàng bữa hôm nào, hay ít nhất phải chọn được một  đứa tương tự như vậy. Nhưng chàng thật thất vọng, trời càng về đêm, đám  gái đứng đường từ từ ít đi. Hưng đã thấy nhiều đốm lửa chập chờn trong  nghĩ trang. Bỗng chàng nghĩ ra một cách, rà xe lại bên đường cạnh một  thân cây lớn, nơi có một cô gái đang lấp ló, nhìn ra đường. Thấy xe Hưng  đậu lại, cô ta vội vã chạy ra thực nhanh. Thò đầu vô xe chàng hỏi.
- Anh có muốn chở em đi chơi không?
Hưng mỉm cười đùa cợt.
- Em muốn anh chở đi chơi ở đâu?
- Thì phòng ngủ nào mà không được.
Vừa  nói, cô ta vửa mở cửa xe leo lên ngồi cạnh Hưng thực tự nhiên. Chàng  cho xe chạy từ từ về phía trước, sợ làm cản trở lưu thông, Cảnh sát tới  lại có chuyện lôi thôi.
- Vừa rồi em hỏi anh muốn chở em đi chơi, tại sao lại bảo chở vô phòng ngủ làm cái gì. ở đó có cái gì mà chơi chứ?
Cô gái cười khúc khích, nói.
- Anh biết rồi còn làm bộ hỏi khó em nữa sao? Biết cái gì chứ. Bộ em bảo anh đi mướn phòng ngủ ới em phải không?
Cô gái nhìn Hưng nheo mắt lại hỏi.
- Bộ anh là cảnh sát chìm hả?
Hưng cười hì hì.
- Không. Em thấy thằng cảnh sát nào ốm tong ốm teo như anh không? Còn em có phải là cảnh sát chìm giả dạng đi bắt khách không?
Cô gái cười khúc khích mò một tay vô quần Hưng thực tự nhiên. Tay kia  kéo xệ ngực áo xuống để lộ bộ ngực trắng ngần thực to, nói:
- Có con nhỏ cảnh sát nào giả dạng dân chơi dám làm như em không?
Hưng  nhìn bộ ngực khổng lồ, thòng xuống như một cái túi ni lông đựng nước,  bên ngoài nhăn nheo làm chàng rùng mình. Chàng nắm tay cô ta kéo ra khỏi  cạp quần nói.
- Khoan đã. Em muốn gì cũng được, nhưng mà để anh hỏi vài câu trước có được không?
- Anh không phải cảnh sát thì muốn hỏi gì thì hỏi. Nhưng mà đừng làm em mất thì giờ rồi lại thả em xuống đường nhe.
Hưng lắc đầu.
-  Không đâu. Anh nói thực, em đi khách bao nhiêu anh sẽ trả em bấy nhiêu.  Nhưng chỉ muốn em giúp anh tìm một cô gái ở khu này thôi.
Cô gái ngạc nhiên nói. .
- Bộ anh không muốn ngủ với em hả. Em sẽ chiều anh mọi thứ. Em không giống tụi nhỏ hay lànikhó dễ khách hàng đâu.
Hưng nói dối thực dễ dàng.
- Không phải anh chê em đâu. NHưng mà anh có hẹn với con bé đó từ trước rồi. Không hiểu tại sao hôm nay không thấy nó đâu.
- Ai vậy?
Một cô gái tóc vàng, cao hơn em một chút, mập mạp, nước da thực  trắng. Nhưng cô ta chỉ vào khoảng mười bảy, mười tám tuổi gì đó thôi.
Cô gái giang hồ tần ngần một lúc, nói:
- Một con nhỏ tóc vàng như thế à. Em ở khu này mấy năm rồi, làm gì có đứa nào ở đây như vậy?
- Em nghĩ kỹ xem, cô ta còn luôn luôn cầm trên tay một cây đèn cầy nữa. Không đúng hay sao?
Cô gái làng chơi ngơ ngác hỏi lại.
- Cầm trên tay một cây đèn cầy để làm gì cơ?
Hưng chỉ tay vô nghĩa địa, nói:
- Không phải tụi em dắt khách vô trong nghĩa địa, đốt đèn cây lên như thế kia sao?
Cô gái làng chơi cười khúc khích, chồm qua ôm cứng lấy Hưng nói:
- Anh diễu hay quá đi, từ nãy tới giờ em cứ tưởng anh nói thực!
Bây giờ tới lượt Hưng ngơ ngác, chàng hỏi:
- Thế những đốm lửa trong nghĩa địa kia không phải là của tụi em đốt thực hay sao?
Cô gái cười hì hì.
-  Anh đừng có nói chơi chứ. Nếu tụi em làm như vậy, có khác gì làm dấu  cho cảnh sát, hay ít nhất là người gác nghĩa địa này chộp cổ hay sao.
- Thế những đốm lửa đó là cái gì vậy?
-  Anh nói emmới để ý. Nhưng mâ chắc chắn là không bao giờ có đứa nào  trong tụi em đết đèn cầy lên như vậy rồi. Hơn nữa, tụi này cũng ít khi  đưa khách vô đó làm ăn lắm. Phòng ngủ ở đây thiếu gì mà phải làm như  thế.
Hưng nghi ngờ hỏi.
- Vậy bây giờ em có muốn đi với anh vô trong đó coi không?
Cô gái tần ngần, nói:
- Từ chiều tới giờ em chưa có mối nào. Đi chơi với anh khơi khơi như lấy lấy gì ăn đây.
Hưng mỉm cười, biết cô ta muốn nói gì, chàng hỏi:
- Thường thường mỗi ngày em làm được bao nhiêu?
- Ít lắm cũng phải kiếm được vài ba chục. Còn ngày nào khá thì vài ba trăm không chừng.
Hưng móc bóp, rút ra một trăm đô, hỏi:
- Anh cho em bây nhiêu có đủ cho em đi với anh đêm nay không?
- Ngủ với anh cả đêm hả?
- Không, chỉ đi tìm cô gái tóc vàng kia thôi.
- Em đã nói với anh ở khu này không có đứa nào như vậy mà, anh kiếm nó làm chi nữa.
- Anh chắc chắc cô ta ở đây mà.
Cô gái cầm tờ giấy một trăm đô, mỉm cười ranh mãnh giao hẹn.
- OK em chịu đi với anh tìm con ma tóc vàng đó.
Nhưng  nói trước với anh, dù cho có tìm được hay không, em cũng không trả lại  anh số tiền này đâu đó nhe. Nếu anh muốn, anh có thể ngủ với em cả đêm  cũng được, bằng lòng không?
Hưng mỉm cười gật đầu.
- OK xong rồi. .
Vừa nói, chàng vưa mở cửa xe leo xuống. Cô gái cũng nhanh nhẹn theo chàng ngay. Hưng hỏi:
- Em nói ít khi đem khách vô nghĩa địa. Nhưng mà có lần nào em đem ai vô đây chưa?
- Từ hồi đó tới giờ chỉ có một lần.
- Tại sao em làm như vậy?
Hôm ấy em gặp một khứa say rượu. Chỉ muốn lấy mười đồng bạc nên gạt lão vô đó rồi chuồn êm thôi mà. Hưng phì cười.
- Thế hôm nay em có muốn chuồn êm hay không?
Cô gái cười ha hả.
-  Từ sáng tới giờ, em đứng ngoài đó mệt mỏi quá rồi, chẳng có một đồng xu  nào. Bây giờ chỉ muốn được ngả lưng trên nệm với một người đàn ông nào  thôi. Có anh rồi, chuồn đi đâu cơ chứ?
- Nhưng anh chỉ thích lòng vòng ở trong nghĩa địa này thôi, Chứ không muốn về phòng thì em làm gì có giường nệm mà ngả lưng.
Cô gái vòng tay ôm Hưng thực chặt thì thào.
- Anh tưởng ở đây em không làm cho anh sung sướng được hay sao?
-  Lúc nãy em nói, chỉ có một lần gạt thằng cha say rượu vô đây lấy mười  đồng thì làm sao em biết sẽ làm cho anh sung sướng được cơ chứ.
Cả  hai đã đi sâu vô trong nghĩa địa, tới một khúc thực tối Cô gái dừng  lại, ấn nhẹ Hưng dựa vào sau một cây thánh giá thực cao. Cô nàng luồn  một tay vô trong quần Hưng làm chàng thấy lành lạnh.
- Để em thử cho anh biết có làm được anh sung sướng hay không nghe. Tại sao cứ phải đi tìm con bé tóc vàng kia cơ chứ.
Hưng  chưa kịp trả lời, miệng cô ta đã tràn ngập miệng lưỡi chàng. Chàng rùng  mình, phản ứng tự nhiên, Hưng vòng tay ôm lấy thân thể no đầy cửa cô  gái làng chơi. Một lúc sau, cô nàng từ từ tụt xuống dưới chân Hưng.  Chiếc lưỡi cô ta cũng từ từ rà dọc theo cơ thể chàng. Nhưng bây giờ Hưng  chẳng thấy có một cảm giác gì. Có lẽ cô ta còn làm cho chàng nhột nhạt  khó chịu. Bỗng trước mắt chàng bật lên một đốm lửa leo lắt, lờ mờ bóng  dáng một mớ tóc vàng vừa hắt qua rồi biếm trong màn đêm dầy đặc. Hưng  vội vàng nắm đầu cô gái làng chơi kéo lên, nói lớn:
- Anh vừa trông thấy một cô gái tóc vàng ở phía trước.
Cô gái ngơ ngác nhìn theo tay Hưng.
Anh có chắc không?
- Chắc mà, chúng mình lại đó coi.
Cô  gái sốc lại quần áo, gài khuy quần cho Hưng trong khi chàng luồn chiếc  dây lưag quần, khóa lại cho thực chặt. Cả hai men theo đám mả lần tới  đốm lửa leo lắt phía trước.
Trời bắt đầu lành lạnh. Hưng rùng  mình, chàng nắm chặt tay cô gái hơn đi trong màn đêm dầy đặc. Thỉnh  thoảng chàng vấp phải mấy cục đá, loạng choạng kéo theo cô gái. Hình như  cô gái này quen nhìn trong bóng tối hơn chàng nên cô ta đi thật tự  nhiên. Chỉ vài phút sau, Hưng đã nhìn rõ đốm lửa là một ngọn đèn cầy  cháy bập bùng trên một mộ bia. Chàng hy vọng cô gái tóc vàng kia có thể  đang
tiếp khách sau gò mả đó chăng. Hưng nói nho nhỏ:
- Em có nghĩ là con bé đó đang đi khách sau gò mả đó không?
Cô gái làng chơi cười thành tiếng.
- Em đã nói rồi mà, làm gì có đứa nào dám thắp nến lên mà chơi bời cơ chứ.
- Vậy cây đèn cầy này ai thắp lên mới được.
- Thân nhân của người chết chứ còn ai vào đây nữa.
- Không lý họ chờ cho tới tối thui như thế này mới vào đây thắp nên hay sao?
- Ai làm gì kỳ vậy. Họ đốt đèn cầy từ lúc trời còn sáng chứ.
- Tại sao lúc sáng anh không nhìn thấy những đốm lửa này?
- Anh không để ý mặt trời chiếu ngược chiều phía cổng vào hay sao. Làm sao anh nhìn thấy ánh đèn cầy yếu ớt này được.
Hưng  thấy cô gái làng chơi nói có lý, nhưng chàng cũng tới tận nơi quan sát  thực kỹ xem có gì lạ không. Cây đèn cầy cháy gần hết, những giòng sáp  chẩy dài theo mộ bia xuống tận dưới, đọng lại một cục lớn. Cô gái đứng  bên cạnh chàng cười khúc khích.
- Bây giờ anh tin em rồi phải không. Làm gì có ma nào ở đây đi khách cơ chứ.
Hưng  im lặng, chàng không trả lời cô gái vì vừa tìm thấy một lý do chắc chắn  có người mới ngồi đây. Cô gái làng chơi đã thổi tắt ngọn đèn cầy, kéo  Hưng ngồi xuống trên gò mả rồi sà vô lòng chàng.
Trong bóng tối,  Hưng lần bàn tay xoa đều trên mặtngôi mộ chỗ chàng ngồi. Có hai vùng  phân biệt hẳn, một khoảng ấm áp vòng ngay dưới đùi Hưng, còn chung quanh  đó lạnh ngắt hơi xi măng. Điều này cho chàng quả quyết là cô gái tóc  vàng kia nhất định vừa mới rời khỏi đây không lâu. Chính mắt chàng đã  nhìn thấy cô ta lướt qua ánh đèn cầy. Mặc dù ánh sáng nhỏ nhoi, nhưng  khoảng cách chỗ chàng đứng lúc nãy và nơi đây đâu có cách xa nhau bao  nhiêu. Hơn thế nữa. Lúc mới tới, chàng còn dẫm lên một cây đèn cầy và  chàng đã nhanh tay lượm lên bỏ vào túi quần. Cây đèn cầy này giống y như  cây đèn cầy cô gái cầm trên tay bữa nọ. Có lẽ cô gái làng chơi thấy  Hưng cứ ì ra nên hơi nản, hỏi chàng:
- Anh có muốn về phòng em nghỉ không?
- Không, anh muốn ở đây.
- Em ở một mình nên không có ai làm phiền phức anh đâu Hơn nữa, em không có tính tiền phòng anh đâu mà sợ.
Hưng vừa nghe một tiếng động thật nhẹ gần đó. Chàng có linh cảm có người đang rình mình. Nên thì thầm bảo cô gái.
- Anh vừa nghe thấy c6 tiếng người thở đâu đây.
Cô gái chồm lên mình chàng, ré lên nho nhỏ:
- Anh đừng có hù em nghe.
- Anh không hù em đâu, có người rình chúng ta thực đó.
Cô gái làng chơi bắt đầu run rẩy. Hình như cô ta cũng vừa nghe thấy tiếng chân ai đi nhè nhẹ.
- Có tiếng người đi thực phải không anh?
- Em cũng nghe thấy rồi à?
- Dạ... không lý có đứa nào đem khách vô đây hay sao?
- Chúng mình thử đi tìm xem có đúng nhưvậy không.
Cô gái thì thào:
Em có linh cảm không phải tụi em đâu.
Hưng cười nho nhỏ.
- Không lý ma hay sao?
Nói xong Hưng định xô cô nàng ra, nhưng cô ta ghì chặt lấy chàng, thì thào.
- Anh ơi, hay là chúng mình về đi nhe.
- Về sao được, dù cho là người hay ma, anh cũng muốn gặp một lần cho biết.
- Nhưng em sợ quá hà !
- Em sợ cái gì chứ.
Cô gái vẫn run lẩy bẩy nói.
- Bây giờ em mới nhớ ra. Cách đây hơn một tuần, người ta tìm thấy một lão già chết trong này.
Hưng cười hì hì.
- Trong nghĩ địa lẽ dĩ nhiên phải có người chết rồi.
- Anh đừng có dỡn mà, để em nói anh nghe. Thì em nói đi, anh đang nghe đây.
Cô gái luồn một tay xuống dưới quần Hưng, xoa nhè nhẹ.
- Anh có biết không. Lão già ấy chết vì bị bóp nát của quí ra đó.
Hưng cười thành tiếng, hỏi:
- Tại sao chết kỳ cục vậy?
- Bởi vậy mới ghê chứ.
- Nếu vậy anh cũng muốn chết như lão ta quá.
Bàn  tay cô gái thọc hẳn vô trong quần Hưng, bóp nhè nhẹ. Tự nhiên người  chàng nóng lên từ từ. Trong đầu Hưng hiện rõ ra bàn tay của cô gái tóc  vàng mấy hôm trước. Da thịt chàng cương lên, cứng ngắc. Hưng ôm cô gái  làng chơi thực chặt, ghì sát vô mình. Miệng chàng rà lên môi cô ta.  Chiếc lưỡi cô nàng lẹ làng lùa qua miệng Hưng làm chàng phải rên lên nho  nhỏ.
Quần áo Hưng từ từ buột tung ra. Chàng cũng nhanh nhẹn cởi  hết quần áo cô gái làng chơi ra, đạp xuống chân. Thân thể Hưng cong cớn.  Chưa bao giờ chàng thấy mình dai sức như lần này. Bàn tay phía dưới vẫn  mân mê, nhào bóp, làm thân nhiệt chàng càng ngày càng nóng lên dữ dội.
Cô  gái làng chơi nằm trên thân thể Hưng rên rỉ, rồi thở hồng học. Cô ta  rùng mình liên tiếp. Miệng ú ớ, rồi hình như sụi lơ, trong khi thân thể  Hưng vẫn cứng đơ. Chàng lăn mình qua một bên, đè ngửa cô ta xuống, hất  hai chân cô nàng rộng ra. Rập mlnh xuống. Nhưng tay cô ta vẫn nắm cứng  lấy phía dưới, nóng hôi hổi.
Chàng tinh nghịch mò chiếc quần, lôi ra cây đèn cầy lúc nãy. Bật hộp quẹt chân lửa, thích thú nói.
- Anh muốn coi em làm sao mà anh nóng mãi lên thế này mới được.
Ánh  lửa leo lắt soi rõ một vùng nho nhỏ. Hưng nhìn thấy mặt cô gái làng  chơi trắng bệnh, lưỡi lè ra, mắt trợn ngược. Hai tay cô ta bóp chặt lấy  chiếc cổ thon dài của mình. Một luồng gió lạnh vừa chạy dài theo xương  sống Hưng. Chàng rùng mình vì vừa nhìn thật rõ tấm hình cô gái tóc vàng  trên mộ bia. Hình như có một bàn tay vừa rụt ra khỏi đùi chàng...
Sau  cuộc hành trình thực mệt mỏi, Hưng, Tiến và Jean, đã tới Nha Trang.  Đáng nhẽ còn hai kỹ sư Mỹ nữa đi chung. Nhưng vào giờ chót phải ở lại để  hoàn tất một số công việt trong hãng trước khi lên đường.
Không hiểu tại sao việc nghiên cứu những hóa chất trên bãi biển  Nha Trang này lại gặp quá nhiều trở ngại ngay từ khi xuất phát. Vợ Hưng  không đi chung được vì bà ngoại chết thình nnh trước ngày lên đường. Hai  anh chàng kỹ sư Mỹ kia cứ dùng dằng mãi để tới nỗi phải ở lại hãng hoàn  tất những công việc còn sót lại. Cuối cùng, phái đoàn sáu người, nay  chỉ còn lại có ba mạng. Tiến là kỹ sư phụ tá cho 'Hưng, và Jean là vợ  Tiến, vừa được tuyển vào hãng mấy tháng trước, nay theo chồng làmnhân  viên hành chánh cho phái đoàn. Có lẽ trong ba người đi ngày hôm nay,  Jean là người vui thú nhất. Cô nàng tốt nghiệp Đại Học về moan hội họa.  Hồi nào tới giờ đi làm vất va vất vưởng chỉ đủ tiền để mua sơn cọ vẽ  tranh ảnh. Cái mộng phải hoàn tất một sốtranh để triển lãm là nguyện  vọng lớn lao nhất trong đời Jean. Dù là một cô gái tóc vàng, nhưng cuộc  sống của Jean lại thật gần gủi với người á Đông. Cũng vì vậy mà khi gặp  Tiến, nàng mê ngay. Anh chàng kỹ sư Việt Nam to con, đẹp trai, hào hoa  này đã làm trái tim nàng rung động thực sự. Hơn thếnữa, Tiến cũng rất mê  hội họa, mặc dù chàng tốt nghiệp Đại Học về Điện, nhưng trong những môn  học ở nhà trường, Tiến lấy không ít lớp về hội họa. Sự thực mà nói,  những lớp này cũng đã giúp Tiến rất nhiều khi chàng phải hoàn tất một số  lớp họa kỹ nghệ trên máy điện toán trong chương trình kỹ sưđiện. Khi  gặp Jean, Tiến đã để ý ngay cô họa sĩMỹ, nhí nhảnh và tình tứnày. Chàng  không ngờ mình lại có thể chinh phục được trái tim của người đẹp tóc  vàng một cách dễ dàng như vậy. Trong khi bên cạnh cô ta có không biết  bao nhiêu người đồng chủng theo đuổi. Những bức họa của Jean cũng làm  Tiến say mê không ít. Nàng có biệt tài vẽ hình hỏa thân trên bãi biển.  Có lẽ đây là đề tài chính của Jean ngay từ khi nàng học trong truởng.  Những đường cong của các mỹ nhân lượn khúc cùng sóng nước, tạo nên một  sắc thái thật độc đáo trong tranh của nàng.
Khi được phép theo  chồng qua Việt Nam làm thư ký cho phái đoàn. Jean mừng không thể tả  được. Từ hồi nào tới giờ, nàng vẫn mơ được vẽ những bức hình các cô gái Á  Châu hỏa thân trên bãi cát, trong đó có hàng dừa xanh, nhà lá, thuyền  nan, sóng bạc. Bây giờ thì ước nguyện này đã thành sự thực rồi. Nhất là  trong phái đoàn lại có Đào, một thiếu nữ Việt Nam tốt nghiệp đại học về  ngành người mẫu, cùng học một trường với nàng. Mấy hôm trước, Đào cũng  hứa sẽ làm người mẫu cho Jean vẽ trên bãi biển khi tới Việt Nam.
Căn  nhà dành cho phái đoàn thật thơ mộng và tráng lệ Nó nằm ngay trên sườn  đồi tại khu Cầu Đá Nha Trang. Sát bên tháp đèn hải đăng cũ. Nghe nói hồi  chiến tranh, Hải quân dùng nơi đây làm trạm gác khu Cầu Đá. Chỗ này vì  thế, hồi Tết Mậu Thân, có giao tranh dữ dội và nhiều người chết ở đây.  Cái tháp hải đăng này hình như xây từ hồi Pháp thuộc. Sau này không ai  dùng tới nữa. Một thời gian bỏ trống. Mãi về sau, khi Trung Tâm Huấn  Luyện Hải Quân được thành lập. Người ta mới lại nhớ tới nó và sai lính  dọn dẹp sạch sẽ để làm một trạm gác bên ngoài.Khi hết chiến tranh, cái  trạm gác bất đắc dĩ này lại bị bỏ trống cả chục năm. Cho tới gần đây,  kinh tế phát triển, người ta mới lại nhớ tới cái tháp hải đăng cũ này.  Xây ngaybên cạnh nó căn nhà nghỉ mát theo kiểu tây phương để cho ngoại  kiều mướn. Tháp hải đăng cũ trở thành nhà kho cho ngôi nhà mới cất.  Chiều hôm mới tới, cả ba người đã leo lên cái tháp hải đăng cũ này quan  sát khắp vùng. Từ đây mọi người có thể nhìn thấy tất cả những giải cát  trắng phau, chạy dài theo bãi biển một cách thích thú. Jean mê mẩn với  cảnh đẹp Nha Trang. Cảm hứng rạt rào. Nàng quyết định phải vẽ ngay một  bức trang trong những giờ phút đầu tiên này.
Hưng và Tiến ngồi  ngắm nàng vẽ. Tiến vẫn có cái say mê ngồi nhìn vợ vẽ giờ này qua giờ  khác mà không biết chán. Chàng thích thú với những mầu sắc Jean chọn  lựa, tô lên tranh của nàng. Cái mầu trắng đục cuồn cuộn trong mầu xanh  nước biển đậm nhƯreo lên muôn ngàn con sóng lớn nhỏ thật linh động.
Trời  bắt đầu tối dần. Tiến kéo ngọn đèn điện gần hơn cho vợ vẽ. Và cũng để  chàng nhìn rõ hơn bức tranh sắp hoàn thành. Trong khi đó, Hưng bắt đầu  thấy hơi chán vì ngồi đây cả mấy tiếng đồng hồ rồi. Tuynhiên, chàngkhông  thể nào bỏ về vì như vậy bất lịch sự quá. Hưng bất đắc dĩ phải ngồi đó  xem Jean vẽ tranh. Lâu lâu, chàng lại đứng lên nhìn ra bãi biển cho đỡ  buồn chán.
Khi trời đã nhá nhem tối. Bỗng Hưng rùng mình vừa chợt  để ý; xa xa ngoài chân trời, trải dài từ những con sóng bạc ven bờ ra  tới ngoài khơi. Thỉnh thoảng chớp lóe những đốm lửa nho nhỏ. chẳng khác  gì những đốm lửa trong nghĩa trang tại San Jose chút nào.
Chàng  rùng mình, nhớ lại tối hôm trước khi lên đường. Hưng tưởng đã đứng tim  chết, khi biết bàn tay mò mẫm phía dưới, không phải là tay cô gái giang  hồ đang làm tình với chàng trên gò mả. Hưng cố mở thực rộng con mắt nhìn  ra khơi. Chỉ một thoáng qua, Hưng biết ngay những đốm lửa đang chập  chờn nhưma chơi kia là những ánh đèn của các thuyền ngư phủ đánh cá  ngoài khơi. Chàng đã sinh ra và lớn lên ở đây thì điều này có gì lạ lùng  với Hưng đâu. Chỉ vì lúc ban đầu chợt nhìn thấy những đốm lửa đó một  cách bất ngờ. Hưng đã liên tưởng tới chuyện ma quái mấy hôm tnlớc làm  chàng rờn rợn mà thôi.
Gió biển bắt đầu lành lạnh. Hưng quay lại  xem Jean vẽ tới đâu rồi. Chàng bắt đầu thấy mệt mỏi. Bỗng Hưng thấy thân  thể từ từ nóng lên. Chàng vừa để ý thấy bàn tay của Jean đang thoan  thoắt làm việc. Từ chiều tới giờ, Hứng không nghĩ ra điều này. Nhưng khi  ttời tối, những ánh đèn của các thuyền đánh cá nổi lên ngoài khơi như  những đốm lửa trong nghĩa trang thì chàng đã nhớ tới ngay bàn tay của cô  gái tóc vàng ma quái kia làm cho thân thể chàng cương lên thực mau.  Hưng lùi ra sau, nhìn đăm đăm vô bàn tay Jean. Mái tóc vàng của nàng lại  càng làm Hưng mê mẩn. Máu trong người Hưng chảy mạnh. Da thịt chàng đã  cứng lại May mà Hưng đứng sau lưng Jean nên ánh đèn không chiếu rõ thân  thể chàng. Nếu không mọi người đã phát giác ra ngay sự biến đổi trên da  thịt của chàng.
Chàng không hiểu sao, dù biết chắc cô gái tóc  vàng kia là ma hiện hình. Nàng đã nhát chàng gần chết, vậy mà mỗi lần  nghĩ tới cô ta; máu trong người Hưng vẫn chảy mạnh, thân thể vẫn cứng  lên thực lâu. Ngay cả bây giờ, chỉ nhìn thấy những ánh đèn ngoài khơi  của ngưphủ, không phải những đốm lửa trong nghĩa trang. Và bàn tay Jean  cũng không phải bàn tay của cô gái tóc vàng ma quái kia mà thân thể Hưng  vẫn cứng lên dễ sợ.
Khi trời đã tối hẳn. Jean bắt buộc phải  ngừng vẽ. Hưng vội vàng leo xuống cầu thang trước. Chiếc cầu thang này  làm bằng sắt, gắn liền với bức tường tháp hải đăng đứng thẳng nên mọi  người phải hết sức cẩn thận và nắm thực chắc để leo xuống, nếu không té  là chết. Xuống tới dưới, Hưng nhìn ngược lên thấy Jean còn đang ở lưng  chừng cầu thang. Tiến để vợ xuống sau Hưng. Chàng xuống sau cùng cho  Jean đỡ sợ. Ngọn đèn điện duy nhất bên trên vô tình soi rõ thân thể Jean  khi Hưng nhìn ngược từ dưới lên trên. Jean mặc chiếc váy rộng thùng  thình nên Hưng nhìn càng rõ cặp đùi của cô gái da trắng thẳng băng. Hơn  thế nữa, những đường cong chạy dài lên tới bộ ngực căng tròn của nàng  cũng hiện lên lồ lộ. Đáng nhẽ Hưng phải quay đi, nhưng vì Jean tuột  xuống cầu thang một cách khó khăn quá nên chàng phải theo dõi mọi cử  động của nàng.
Jean càng xuống gần tới đất. Hưng càng nhìn rõ hơn  những đường cong nẩy lứa kia. Jean hơi run rẩy lại càng làm Hưng nóng  lên bừng bừng. May mà Tiến xuống sau, chính chàng cũng thấy rờn rợn trên  chiếc cầu thang dốc ngược thẳng băng này, nên không biết Hưng đang nhìn  xuyên qua quần áo vợ mình. Có lẽ Hưng cũng biết điều này, nên chàng  càng tự nhiên ngắm nhìn thân thể Jean hơn nữa. Trong đầu chàng đã nảy ra  những ý tưởng thực đen tối Tới khi Jean xuống tới nơi, Hưng nắm lấy tay  nàng cho Jean dễ giữ thăng bằng. Jean đã ôm chầm lấy Hưng thở hào nển  nói.
- Cái cầu thang này dễ sợ quá đi, nó làm em muốn đứng tim được đó.
Vừa  nói xong, Jean chợt nhận ra thân thể Hưng nóng hổi, da thịt căng cứng  đang ép sát vô mình nàng. Với kinh nghiệm thác loạn thể xác ngay từ khi  còn học trung học. Jean biết ngay tình trạng của Hưng bây giờ. Nàng hơi  ngạc nhiên, nhưng lại chợt nghĩ ra Hưng đứng dưới nhìn lên lúc nàng đang  leo xuống thang. Hèn gì anh chàng không nóng người lên như thế này. Tự  nhiên nàng thấy thích thú. Hồi lấy Tiến, Jean đã mê cllàng vì thân thể  Tiến nhỏ nhắn hơn những bạn trai của nàng nhiều. Bây giờ Jean lại vừa  chợt khám phá ra. Hưng còn nhỏ nhắn hơn Tiến nữa. Nàng nghĩ thực nhanh.  Tiến còn đang run rẩy leo xuống thang trên kia. Dưới này lại tối hơn  trên ấy. Cơ hội này không mở đường cho Hưng tiến tới còn chờ tới bao giờ  nữa. Nàng ghé thực sát tai Hưng thì thào.
- Em mặc quần áo rộng thùng thình, nên lúc nãy anh nhìn lên đã thấy em hết rồi phải không?
Hưng nghe nói chới với, chàng còn đang luýnh quýnh thì bàn tay Jean đã mò xuống xoanhè nhẹ trên quần chàng. Hưng thì thầm.
- Coi chừng Tiến nhìn thấy bây giờ.
Jean cười khúc khích thực dâm dật, bóp mạnh, nói:
- Mai mốt anh chết với em.
Hưng không ngờ Jean táo tợn như vậy. Bàn tay của nàng làm chàng run lên bần bật. Hưng vội vã đẩy Jean ra nhè nhẹ. Thì thào.
- Tiến xuống tới nơi rồi kìa.
Jean  từ từbuông Hưng ra, ánh mắt nàng liếc nhìn chàng thật đ thõa. Về tới  phòng ngủ, Hưng không thế nào chợp mắt được. Chàng bị bàn tay, lời nói,  cũng nhưthân thể Jean ám ảnh dễ sợ. Nằm trằn trọc trên giường lạ một  mình. Hưng lăn qua lăn lại mãi cho tới quá nửa đêm chàng mới chợp mắt  được. Nhưng chìm vào giấc ngủ không được bao lâu Hưng giật mình tỉnh  dậy. Chàng vừa thấy có một bàn tay mò mẫm dưới lưng quần. Hưng mở mắt  thực to, cố nhìn xuyên qua bóng tối. Chàng thấy lờ mờ một mớ tóc vàng  mướt lấp ló dưới chân. Chàng nghĩ là Jean nên thì thào .
- Em liều lĩnh quá đi. Thằng Tiến mà nó đnh dậy là chết cả đám đó.
Không  có tiếng trả lời. Bàn tay vẫn mò mẫm. Người Hưng lại nóng lên ngay. Mái  tóc vàng hất ngược, phủ kín bụng chàng. Hưng vuết nhè nhẹ lên mái tóc.  Mùi hương quen thuộc tỏa ra làm chàng ngây ngất. Hưng lại thì thầm:
- Sao em không ngủ đi. Không mệt sao?
Bàn tay vẫn mạnh bạo vẫy vùng. Hưng rên lên. .
- Em... em ghê quá đi Jean ơi...
Hơn  tiếng đồng hồ quằn quại, rên rỉ. Mồ hôi Hưng toát ra như tắm. Càng lúc  người chàng càng nóng hơn nữa. Cái bệnh di truyền hình như đã khỏi hẳn.  Không còn teo lại như mỗi lần đụng chạm tới đàn bà nữa. Tự nhiên Hưng  nghĩ tại sao Jean không phải là vợ chàng cơ chứ.
Bỗng có tiếng  gà gáy sáng. Bàn tay rút ra khỏi quần chàng thực nhanh. Hưng hơi ngơ  ngác. Chàng tưởng là Jean sợ sáng rồi nên phải trở về phòng gấp. Nhưng  sau khi thấy hình bóng chập chờn, chàng mới bán tín bán nghi. Không lý  Jean đang nằm với Tiến mà dám mò qua đây thực hay sao? Hưng thấy lành  lạnh, chàng rùng mình khi thấy một đóm lửa lập lòe trước mắt. Lúc xa lúc  gần rồi mất dạng. Chàng kéo chăn lên, trùm kín đầu lịm vào giấc ngủ hồi  nào không hay.
Ánh nắng dọi vô phòng Hưng mới thức dậy. Chàng  nghe có tiếng nói chuyện oang oang dưới nhà. Hưng nhận ra ngay Tiến và  Jean đang nói cười ầmĩ. Hình nhưhai đứa đang ăn uống gì thì phải. Hưng  bò dậy, vô phòng tắm đánh răng rửa mặt. Chàng chợt nhìn thấy quần mình  loang lổ nên vội vàng cởi ra chui vô bồn tắm. Chàng rà tay lên vùng nước  nhớt nhợt còn dính trên đùi mà mường tượng tới chuyện tối qua. Hưng  biết không thế nào mình nằm mê được. Nhất định phải có chuyện gì rồi.  Bàn tay mịn màng và bờ tóc vàng mướt ấy, cũng như đóm lửa chập chờn kia  làm sao chàng quên được.
Như vậy có phải là cô gái tóc vàng nằm  trong gò mả ở San Jose đã theo chàng tới tận đây hay không? Hay là Jean  mò qua làm tình với chàng như lời nàng nói hồi chợp tối Nhưng dù là ai  đi nữa thì Hưng cũng chắc chắn không phải là chàng ngủ mơ. Những vết  tích còn nhầy nhụa trên mình chàng đây đã chứng mình điều đó rồi còn gì  nữa. Bỗng có tiếng đập cửa ầm ầm bên ngoài.
- Tắm xong chưa Hưng ơi. Mau lên, đi ăn cái gì đi chứ mày. Đói quá rồi.
Hưng vội vã với chiếc khăn bông lau mình. Choàng vô rồi ra mở cửa.
- Làm gì mà tụi mày dậy sớm quá vậy?
Tiến cười hăng hắc.
- Tối hôm qua tới giờ, tụi tao có đứa nào ngủ nghê gì đâu mà dậy sớm mới lại dậy trễ.
- Tại sao vậy?
-Mày  không biết giờ giấc bên này vớibên Mỹ nghịch nhau hay sao mà còn hỏi. ở  đây là ngày thì bên mình là đêm. ở đây là đêm thì bên mình là ngày. Bởi  vậy tụi tao quen giấc rồi ngủ đâu có được.
Hưng chợt nhớ ra. Tự nhiên chàng rùng mình, hỏi Tiến một câu thực ngớ ngẩn.
- Tụi mày không ngủ ư nào thực à?
Tiếng cười ha hả.
- Ừ Jean nó còn dỡn như quỉ cả đêm nữa chứ ngủ nghê cái gì.
Hưng thay quần áo thực nhanh. Theo Tiến xuống nhà. Jean đứng ngay dưới cầu thang cười khanh khách.
- Anh Hưng ngủ dễ thực. Bên này tụi tôi còn nghe ông nằm mơ nói lảm nhảm cả đêm nữa chứ.
Mặt Hưng đỏ lên, chàng không biết tụi này đã nghe chàng nói gì đêm qua.
- Vậy sao. Tối qua mệt quá, đặt mình xuống là ngủ liền.
- Tụi mình ra phố ăn cái gì rồi về nghỉ đi nghe ông Hưng. Tôi nghĩ mấy ngày đầu mình đâu có làm ăn gì được phải không?
Hưng gật đầu.
- Ừ muốn đi đâu thì đi. Công việc này còn phải ở lại đây cả tháng lo gì.
Cả  ba thả bộ xuống dọc con đựờng nhỏ theo sườn núi tới Cầu Đá Hưng đi sau  Tiến và Jean. Cô nàng ríu rít nói cười với chồng nhưmột con chim nhỏ ban  mai. Chàng nhìn uyên qua mái tóc vàng óng ả, lớp da trắng mịn của Jean  làm Hưng ngây ngất. Hình ảnh bàn tay trong đêm tối qua lại hiện lên thực  rõ trong đầu chàng, người Hưng từ từ nóng lên, chàng đi chậm lại.
Xuống  tới chân đồi, cũng là đầu con phố thương mại tại Cầu Đá. Tiến quay lại  thấy Hưng vẫn còn lững thững trên lưng chừng đồi. Chàng ra dấu cho Hưng  biết hai đứa kéo nhau vô tiệm ăn ngay đầu đường. Hưng khoác tay ra dấu  biết rồi và chàng vẫn lững thững đi từ từ. Trong đầu óc chàng vẫn còn  phân vân về những gì xảy ra đêm qua trên giường ngủ.
Ăn uống  xong, Tiến và Jean muốn về ngủ ngay. Hưng muốn ra bãi biển Nha Trang thả  một vòng nên chàng leo lên xe /am một mình. Lúc đầu chiếc xe chỉ có ba  người, đi một lúc, đón thêm vài chuyến nữa. Xe ngồi nêm như cá hộp. Tám  người đã là muốn ngồi lên lòng nhau rồi mà anh chàng tài xế còn cố nhồi  thêm ba mạng nữa. Cuối cùng, Hưng đành để cho một bé gái ngồi lên lòng  mình. Mẹ con nhỏ phải ngồi dưới sàn xe lom khom thật tội nghiệp. Hưng  gợi chuyện với con nhỏ:
- Hôm nay em không đi học à?
Dạ, không.
- Tại sao vậy?
- Má em không có tiền.
- Thế ba em không cho em tiền à?
- Em không có ba.
Hưng cười.
- Vậy chú cho em tiền em có đi học không?
Con nhỏ cười chúm chím, liếc mẹ nó mộtcái thực nhanh rồi hỏi Hưng.
- Nhưng mà đi học có được ăn kẹo không?
Hưng cười hề hề, luồn tay móc trong túi ra một cây kẹo, chàng lấy trên máy bay hôm qua, đưa cho con bé nói:
- Kẹo đây, vậy cháu có muốn đi học không?
Con nhỏ mừng rỡ cầm cây kẹo ngay. Thiếu phụ nhìn con nói:
- Bé Ty hư quá, lấy kẹo của bác mà không nói cám ơn hả.
Con bé vội vàng vòng tay cúi đầu, nól thực nhanh.
- Con cám ơn bác.
Hưng cười hỏi.
- Bây giờ cháu chịu đi học không?
- Dạ.
Vừa  nói, nó vừa ngả đầu ép sát vô ngực Hưng. Bỗng chàng để ý bàn tay thiếu  phụ, mẹ đứa bé đang để trên đùi chàng một cách thực tự nhiên. Có lẽ  chính cô ta cũng không để ý vì xe quá chật chội. Nhưng Hưng lại thấy  thân thể nóng lên bừng bừng. Bàn tay của cô nàng thon nhỏ, thật ấm. Xe  chạy xóc lên xóc xuống vì đường đầy ổ gà. Bàn tay thiếu phụ bấu chặt lấy  đùi chàng để giữ thăng bằng lại càng làm Hưng nôn nao khó tả. Chàng  liếc nhanh khuôn mặt cô ta. Nước da ngăm đen, xương xương nhưng cặp mắt  to và thật tròn diễm lệ. Bỗng cô nàng nhìn lên, gặp ngay ánh mắt soi mói  của Hưng. Chàng thấy bàn tay nàng nóng lên và vội vàng rụt lại. Nhưng  ngay lúc ấy chiếc xe trao qua, nghiên hẳn mQt bên làm nàng lại phải nắm  chặt lấy đùi Hưng. Thân thể Hưng cũng chao qua chao lại. Lúc chúi về  phía trước. Lúc ngả về phía sau. Chàng đã để ý nhiều lần, chân mình chạm  mạnh vô mình thiếu phụ. Nàng ngồi dưới sàn xe ngay bên chân chàng nên  không thế nào tránh né được. Đã có lúc cả bộ ngực cô ta ép sát vô chân  chàng. Hưng cố bắt chuyện với thiếu phụ để quên đi sự đụng chạm bất đắc  dĩ này. 
 - Cháu được mấy tuổi rồi chị?
- Cháu được mấy tuổi rồi chị?
Thiếu phụ mỉm cười, nói nho nhỏ.
- Dạ, cháu hơn bốn tuổi rồi ạ.
- Chị được mấy cháu rồi?
- Dạ, ba đứa tất cả.
- Thật chẳng bù với gia đình tôi. Cả họ cả hàng, gia đình nào may mắn lắm mới có được một đứa là cùng.
Thiếu phụ cười thành tiếng nói.
- Vậy em cho anh con bé này đó.
Hưng ôm đứa bé chặt hơn, cúi xuống hỏi nó.
- Con có chịu về ở với chú không?
Con nhỏ nhìn mẹ rồi lại nhìn Hưng. Bỗng nó cười khúc khích, gật đầu thực dễ thương, trả lời.
- Ừ
Thiếu phụ la con.
- Bé Ty hư quá. Con phải nói "dạ" chứ sao lại ừ.
Con nhỏ bị mẹ la, mặt hơi sịu lạl, nhìn xuống nói nhỏ.
- Dạ.
Tự nhiên Hưng thấy vui vui. Chàng bảo con bé.
- Bé Ty ngoan lắm. Để chút nữa ra phố, chú mua kẹo nữa cho bé nghe.
Mặt con nhỏ tươi hẳn lên, nó gật đầu lia lịa hói.
- Chú có cho tiền cháu nữa không?
Hưng mỉm cười, chàng nhìn thiếu phụ chờ một câu la con. Ai ngờ nàng lặng thinh. Chàng hỏi con bé:
- Bé Ty cần tiền để làm gì?
- Bé cho mẹ đó.
- Vậy bé muốn bao nhiêu?
Con nhỏ nhoài mình, ghé sát mặt vô mặt mẹ nó hỏi.
- Mẹ muốn bao nhiêu hả mẹ?
Thiếu phụ đưa cả hai tay nựng mặt con nói.
- Bác nói chơi đó con, không có tiền đâu.
Xe  vừa ngừng lại, những người ngồi ngoài xuống xe cho người ngồi trong lết  ra. Hai mẹ con thiếu phụ xuống xe ở đây. Cô ta nhìn Hưng mỉm cười, gật  đầu chào từ giã và cám ơn chàng đã giữ giùm con nhỏ trên xe. Hưng hỏi.
- Nhà cô ở khu này à? .
- Dạ không, nhà em gần Cầu Đá.
- Vậy cô đi đâu vậy?
Hỏi xong Hưng mới thấy mình vô duyên. Nhưng thiếu phụ đã trả lời:
- Em lên đây mua ít đậu nành về nấu đậu hũ.
- Ở dưới Cầu Đá không có bán sao cô?
- Dạ có, nhưng chẳng nói dấu gì anh, ở đây mua quen rồi người ta cho mua thiếu.
Mọi người đã trở lên xe, thiếu phụ hỏi Hưng:
- Anh không lên xe à. Xe sắp chạy kìa.
Hưng mỉm cười, lắc đầu, ngoắc tay cho xe chạy rồi nói:
- Tôi chưa mua kẹo cho cô bé, làm sao đi đâu được.
Thiếu phụ mỉm cười nấm tay đứa bé nói.
- Con nhỏ này hôm nay có phước như vậy sao?
Hưng ngồi xuống, hai tay nắm hai bên vai đứa bé hỏi.
- Bây giờ bé Ty muốn ăn kẹo gì?
Đứa bé lại ngước mặt lên hỏi thiếu phụ.
- Kẹo gì hả mẹ?
Thiếu phụ cúi xuống nói.
- Bác tính mua cho con chứ mẹ đâu có tiền mà biết.
Đứa bé quay qua hỏi Hưng:
- Vậy bác có biết không?
Hưng ẵm bổng con nhỏ lên cười lớn.
- Bác biết rồi. Bé Ty nói mẹ dẫn đường đi.
Con bé cười khúc khích nói:
- Mẹ dẫn đường đi mẹ.
Hưng quay qua thiếu phụ mỉm cười.
- Con nhỏ này lanh quá đi. Chỗ cô mua đậu nành có bán kẹo bánh gì không?
- Dạ, tiệm tạp hóa đó bán đủ thứ. Nhưng anh tính mua kẹo cho con nhỏ này thật hay sao?
Hưng gật đầu.
- Đối với con nít mình nói thì phải làm. Nếu không lớn lên khó dạy chúng lắm.
Thiếu phụ nhìn Hưng mỉm cười.
- Anh có vẻ rành về trẻ con quá héng.
Thú thực tôi chưa có đứa con nào. Nhưng khi đi học ở Mỹ, người ta dạy rất kỹ về vấn đề này. Mặt thiếu phụ tươi hẳn lên.
-  À, thì ra anh là Việt Kiều ở Mỹ về thăm nhà. Lúc đầu em cũng đoán anh  không phải là người ở địa phương này. Hèn gì thấy anh hơi khang khác.
- Tôi là Việt Kiều thì đúng rồi. Nhưng tôi không về nước thăm nhà, mà tới đây làm việc.
- Chắc gia đình anh vượt biên hết rồi phải không?
- Tôi qua Mỹ từ năm 75. Ở đây chẳng còn ai hết.
Chắc anh qua đây mua bán gì hả?
- Không tôi làm cho một hãng điện tử Mỹ.
- Bộ hãng của anh sắp mở ở đây à?
Hưng mỉm cười.
- Không phải đâu. Tôi được hãng cho qua đây nghiên  cứu một vài hóa chất trong cát trên bãi biển này thôi. Thiếu phụ nhìn  Hưng đăm đăm. Chàng nhìn thấy trong khóe mắt nàng như ngờ vực.
- Cát ở đây và điện tử có gì liên quan với nhau đâu hả anh.
Hưng gật đầu.
-  Cát ở vùng biển này phải nói tốt nhất thế giới. Người ta dùng nó để  chếra chất Silicon trong ngành điện tử. Việt Nam bán cát cho Nhật Bổn từ  trước tới giờ, cứ tưởng họ mua về làm thủy tinh. Chứ ai có biết đâu đó  là một nguyên liệu quan trọng như thế.
Thiếu phụ có vẻ ngơ ngác.
- Thật không anh?
Hưng phì cười.
- Có lẽ cô không ngờ phải không. Thú thực, tôi  cũng sinh ra và lớn lên ở Nha Trang này. Nhưng chỉ biết đất đai mình màu  mỡ, hữu dụng từ khi qua Mỹ học mà thôi.
- Em đâu có biết nhiều chuyện lạ lùng như vậy chứ.
- Thôi bây giờ cô đi mua đồ đi, để tôi còn mua ké ít kẹo cho con bé này đã chứ.
Hôm nay anh không phải đi làm à?
-  Tụi tôi mới tới đây hôm qua. Sáng nay tính đi rảo chơi, coi lại thành  phốsinh trưởng của mình ra sao thôi mà. Anh sướng thực. Chẳng bù với em,  làm lụng đầu tắt mặt tối mà không đủ ngày ba bữa cơm.
Hưng cười.
- Tôi ăn ngày có hai bữa thôi. Chứ đâu có dám ăn tới ba bữa.
Thiếu phụ nắm lấy tay Hưng kéo chàng qua đường:
- Anh nói chơi hoài.
Hưng  đi sát vào người nàng hơn, xe cộ ở đây chạy tùm lum. Băng qua đường cái  kiểu này có ngày ra nghĩa địa nằm sớm. Chàng lính quýnh nhưmột đứa trẻ  mới ra đường.
Có lẽ vì vậy mà thiếu phụ này nắm tay chàng dắt đi  thực tự nhiên. Tự nhiên người Hưng nóng lên khi bàn tay thiếu phụ chạm  vào da thịt chàng. Bàn tay thon nhỏ, mát mẻ lạ lùng. Bây giờ chàng mới  biết, hễ bàn tay đàn bà đụng vô da thịt mình là thân thể Hưng thay đổi  liền rồi. Vậy mà khi đi xa hơn nữa, chàng lại chịu thua ngay từ giây  phút đầu mới lạ lùng làm sao.
Thiếu phụ dắt Hưng vô một tiệm bán  chạp khô ngay ở góc đường. Tiệm này cũng không lớn gì cho lắm. Nàng  buông tay Hưng ra bảo chàng.
- Anh đứng đây chờ một lát. Em vô gặp thằng chủ năn nỉ nó mua thêm ít đồ nữa nhe.
Hưng  hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao mua đồ lại còn phải năn nỉ. Chàng tò  mò nhìn theo người thiếu phụ thoăn thoát đi vô quầy hàng. Nàng đứng nói  chuyện với một người Hoa mặt choắt cheo ngay đó. Hình như có gì gay cấn  lắm. Một người đàn bà mập mạp vừa xuất hiện bên nàng, dáng điệu bà ta  có vé cau có, vùng vằng. Hưng nghe lõm bõm vài ba tiếng tục tĩu. Chàng  làm bộ mua một hộp bánh và đem lại quầy hàng tính tiền. Tới nơi, Hưng  thấy hai mắt thiếu phụ đỏ hoe. Người đàn bà bán hàng đang to tiếng.
- Chưa có trả tiền nợ cũ mà còn đòi mua thiếu thì ai chịu nổi. Nị về lo tiền trả nợ đi..Không có mua bán gì nữa đâu, đi đi.
Tự nhiên Hưng thấy xót xa. Người thiếu phụ vẫn đứng ì một chỗ. Nàng liếc nhìn Hưng thực mau, đưa tay quẹt nướt mắt, định nói gì lại thôi. Chàng thấy nàng nói gì nho nhỏ với người đàn ông sau quầy hàng. Người đàn bà đứng cạnh đó bỗng la lên.
- Thôi. đi đi.
Vài người khách tò mò quay lại nhìn. Hưng thấy thật bất mãn, chàng tiến lại gần hỏi thiếu phụ.
- Chuyện gì vậy em?
Thiếu phụ nhìn Hưng, nước mắt chảy dài. Chàng nắm tay cô ta kéo ra ngoài, nói:
- Chúng mình kiếm cái quán nào, vô ăn chút gì rồi nói chuyện được không?
Thiếu phụ không.nói gì, lẽo đẽo theo Hưng. Chàng dắt nàng vô một tiệm hủ tiếu cạnh đó. Gọi ba tô hủ tiếu mì.
Nàng nhìn chàng hỏi:
- Anh gọi cho ai ăn mà những ba tô lận?
- Ba đứa thì ba tô chứ còn ai nữa.
Trời ơi, bé Ty ăn với em ăn một tô được rồi. Anh kêu làm gì mà phí quá vậy!
Hưng cười.
- Cho nó ăn cho mau lớn mà. Phải không bé Ty?
Bé Ty nhìn Hưng cười khúc khích. Chàng quay lại nói với thiếu phụ.
- Thôi em đừng để ý tới chuyện đó nữa. Vừa rồi chuyện ra sao mà mụ chủ tiệm ăn nói mất dạy quá vậy.
Thiếu phụ cúi mặt nói thật nhỏ.
- Em năn nỉ thằng chồng cho mua thiếu. Ai ngờ con vợ đứng gần đó nghe được nên làm dữ. Bao giờ cũng vậy, nếu không có nó ở nhà. Em chịu khó khóc lóc một lúc. Không ít thì nhiều, y cũng cho mua thiếu.
- Em thiếu tiệm đó nhiều không?
- Cũng năm ba lít đậu nành với mấy lít gạo nữa.
- Nếu vậy, mai này em còn hy vọng mua thiếu ở tiệm đó nữa không?
Thiếu phụ buồn bã, gạt nước mắt nói:
- Em cũng khôngbiết. Nhưng cái khổ là bây giờ không có vốn, làm sao buôn bán gì được mà trả nợ người ta.
Hưng móc túi lấy ra một xấp bạc đưa cho thiếu phụ:
- Anh cho em mượn số tiền này. Ăn mì xong. Qua đó trả nợ đi. Còn dư mua lấy vài chục lít đậu nành làm vốn.
Thiếu phụ rụt rè cầm xấp bạc. Nước mắt chạy quanh, không nói được lời nào. Anh chạy bàn cũng vừa đem ba tô mì ra. Hưng nói ngay.
- Thôi, ăn đi rồi về kẻo trễ.
Bé Ty cười chúm chím khi thấy anh chạy bàn đặt tô mì trước mặt nó. Hưng quay qua bảo anh chạy bàn.
- Anh cho xin cái chén nhỏ cho cô bé này nhé.
Chỉ một thoáng sau là anh chạy bàn đã đem cái chén nhỏ ra cho Hưng. Chàng lấy muỗng múc một chút nước rồi gắp mì vô chén đưa cho bé Ty nói:
- Con ăn một mình được không?
Bé Ty gật đầu lia lịa.
- Dạ... dạ... được.
- Nếu vậy tốt lắm. Con cứ ăn từ từ, tô mì này của con, ăn hết bao nhiêu thì ăn, còn lại bỏ cũng không sao. Thiếu phụ nhìn Hưng nói nho nhỏ.
- Nó ăn không hết đâu anh, bỏ uổng lắm.
- Kệ nó đi. Em muốn uống gì?
- Uống nước trà cho đỡ tốn nghe anh.
Hưng mỉm cười, hỏi:
- Em uống cà phê sữa được không?
Thiếu phụ ngần ngử rồi gật đầu.
- Dạ, anh cho em ly nhỏ thôi.
Hưng gọi anh chạy bàn, lấy hai ly cà phê sữa và một ly nước đá chanh cho bé Ty rồi hỏi thiếu phụ.
- Từ nãy tới giờ mà anh chưa biết tên em.
Thiếu phụ có vẻ bẽn lẽn trả lời.
- Em tên Lan.
- Còn anh tên Hưng.
Hôm nay anh có tính đi đâu nữa không?
- Em hỏi làm chi vậy?
- Em định mời anh về nhà dùng bữa cơm.
Hưng hỏi đùa.
- Không biết bố bé Ty có chịu không?
Lan mỉm cười e thẹn.
- Anh ấy chết lâu rồi. Bây giờ em đâu có chồng.
- Sao em không tái giá?
- Ai thèm lấy con đàn bà ba con như em chứ.
- Em còn trẻ mà.
- Em hơn ba mươi rồi còn gì.
- Ở Mỹ thường thường tuổi này người ta mới lập gia đình.
-  Em có chồng từ năm mười sáu, ở với nhau được mấy năm thì anh ấy mất.  Hai năm sau em gặp bố con Ty. Có con với anh ấy được hai đứa nữa. Bà vợ  lớn phát giác, đánh ghen ghê hồn. Em phải bỏ bố nó, dọn xuống Cầu Đá  sanh sống. Lúc đầu anh ấy cũng có lén lút giúp đỡ. Sau nghe nói cả gia  đình phải đi vùng kinh tế mới, bặt tin tới nay.
- Đứa con lớn em bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, con Hai mười bốn tuổi mấy rồi.
Bé Ty là út hả?
- Dạ... Con bé này ban ngày em đi đâu, nó cũng đeo
cứng bên mình, không rời nứa bước.
- Còn hai đứa kia đâu?
Con Hai phải ở nhà coi em.
- Em nó mấy tuổi rồi?
- Dạ năm tuổi.
- Ở nhà còn ai nữa không?
- Dạ không. Cả nhà chỉ có bốn mẹ con loay hoay đi nhau thôi.
- Em giỏi thực. Như vậy mà cũng sống được kể cũng hay.
-  Trời sanh voi sanh cỏ mà anh. Có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo chứ biết  làm sao bây giờ. Chút nữa anh ghé nhà em ăn cơm nghe anh.
Hưng  gật đầu nhè nhẹ. Tựnhiên chàng nhìn vô bàn tay thiếu phụ. Thân thể từ từ  nóng lên. Chàng bắt đầu hiểu nhiều hơn về căn bệnh của mình. Hễ chàng  cứ đụng tới đàn bà vài phút sau thì tự nhiên thân thể teo lại. Nhưng khi  họ bắt đầu mơn trớn chàng lại háo hức và nóng người lên dễ sợ.
Ăn  uống xong, chàng và bé Ty ngồi chờ cho Lan chạy qua tiệm chạp khô mua  đồ. Xong xuôi, ba người đón xe lam về nhà. Lúc đầu xe chỉ có vài người,  chạy một quãng lại rước thêm vài người nữa, cho tới khi chiếc xe chật  ních những người, y như chuyến xe Hưng đi hồi sáng.
Lần này Lan  ngồi trong cùng, Hưng ngồi bên cạnh nàng, bé Ty vẫn ngồi trên lòng  chàng. Một bao gạo và một bao đậu nành để dưới chân. Xe chạy ra ngoài  thành phố, dọc theo bãi biển lại xóc lên xóc xuống. Mỗi lần xe thắng lại  Hưng và Lan lại chụm vô nhau. Đã nhiều lần cánh tay chàng đụng mạnh vô  ngực Lan và vô tình tay Lan lại nắm cứng lấy đùi Hưng mỗi khi nghiêng  qua nghiêng lại như vậy Thân thể Hưng đã nóng lên bừng bừng. Hình như  Lan đã phát giác ra điều đó. Nhiều lần nàng nhìn chàng tủm tỉm cười như  thông cảm vì sự đụng chạm bất đắc dĩ này.
Hưng cũng phát giác ra điều đó. Chàng nhân một lần xe nghiêng qua, người chàng ép sát vô mình Lan. Hưng hỏi nho nhỏ.
- Em có trách anh không?
Lan  không nói gì, mặt hơi đỏ lên. Nàng nhìn Hưng với ánh mắt thực ướt át,  lắc đầu nhè nhẹ. Hưng nắm lấy tay nàng, kéo vào lòng. Không ai nhìn thấy  tay Lan vì nàng luồn bàn tay dưới đùi bé Ty đang ngồi trên lòng Hưng.  Xe lại chật cứng càng làm cho những cử động của Lan kín đáo hơn. Chính  Hưng cũng không ngờ nàng liều lĩnh như vậy. Bàn tay nàng xoa nhè nhẹ làm  Hưng muốn rên lên nhưng chàng cốkìm hãm lại. Tới gần Cầu Đá, bàn tay  Hưng cũng đã luồn qua vạt áo Lan mò mẫm trên đùi nàng.

Xe tới bến. Đợi cho hành khách xuống hết. Như đã thỏa thuận với anh  tài xế trước. Xe chạy ngược trở lại vô nhà Lan ở trong một con hẻm dưới  chân núi. Tới khi đường nhỏ quá, xe không vô xa hơn được nữa. Đành  khiêng đồ xuống cho xe lui trở ra. Hưng phụ Lan khiêng đồ vào nhà. Chàng  đã tưởng tượng căn nhà của nàng phải nhỏ bé và nghèo nàn lắm. Nhưng tới  nơi lại còn tồi tệ hơn sự tưởng tượng của chàng nhiều. Những vách lá  được vá víu bằng những miếng bìa chằng chịt cũng không che hết được  những lỗ hổng để nắng rọi vô nhà. Mái nhà cũng bằng lá, lụp sụp bốn năm  lớp chồng lên nhau, nhưng vẫn còn lỗ hổng nhìn thấy trời.
Chỉ có  phía sau nhà sát vào vách núi là kín đáo. Phải nói đây là một cái chòi  dựa vô vách núi. Chung quanh là những bụi cây chẳng khác gì một cái ổ  của loài thú rừng. Khu này chỉ có lác đác vài ba căn nhà như thế này.  Hưng phải khum hẳn người xuống mới chui vô được nhà.
Bên trong,  một cái giường ọp ẹp duy nhất giữa nhà. Bếp nước ngay dưới chân giường.  Nền nhà cũng nhưngoài sân toàn là cát trắng. Hai đứa trẻ đang nghịch  cát, thấy mẹ về reo lên mừng rỡ. Chúng chạy ào ra ôm lấy chân Lan, mếu  máo:
- Mẹ ơi, con đói quá à.
Nàng la lên.
- Tụi con không khoanh tay chào bác đi chứ.
Hưng mở bao lấy hộp bánh đưa cho con bé lớn bảo.
- Con lấy bánh cho các em ăn đi.
Mắt con bé sáng lên. Nó cầm hộp bánh run run, nhìn mẹ. Hưng nhìn thấy ánh mắt xót xa của Lan, lòng chàng cũng se lại.
- Bác cho các con thì cám ơn đi. Lấy mấy cái đem ra ngoài sân mà ăn.
Cả ba đứa cùng khoanh tay cúi đầu, nói lí nhí cái gì trong miệng Hưng không nghe rõ, chàng vội vàng bảo chúng.
- Thôi được rồi, cứ đem hết ra ngoài ăn đi. Chờ mẹ nấu cơm rồi kêu vô ăn.
Con bé lớn nhìn mẹ nó hỏi.
- Hôm nay có cơm ăn rồi hả mẹ?
Lan gật đầu.
- Bác cho tiền mua gạo nên hôm nay tụi con được ăn cơm đó. Con chia cho em mỗi đứa vài cái bánh thôi, để bụng mà ăn cơm.
Con  bé lớn dạ một tiếng, cầm hộp bánh chui ra ngoài. Hai đứa nhỏ chạy theo  chị ngay. Mặt trời đã khuất sau rặng núi nên trong nhà bắt đầu nhá nhem  tối. Hưng hỏi.
- Sao em không bật điện lên?
Lan nói nho nhỏ.
- Khu này không có điện anh ạ. Mọi người đất đèn dầu thôi.
- Vậy em đốt đèn lên đi.
Lan hơi ngập ngừng.
- Lúc nãy em quên mua dầu rồi. Để em bảo con Hai chạy ra ngoài đầu ngõ mua ít dầu về đốt đèn nghe anh.
Hưng vội nói.
- Thôi khỏi em nấu cơm cho tụi nó ăn đi. Bếp lửa trong nhà cũng đủ sáng rồi.
- Vậy anh ngồi trên giường chờ em một cMt nhe.
Lan vừa quay đi thì Hưng đã nắm lấy tay nàng hỏi:
- Anh có giúp gì được em không?
Lan lắc đầu, đứng sát vô Hưng nói.
- Anh ngồi nghỉ đi, có gì đâu mà anh phải làm.
Hưng vòng một tay ôm lấy lưng Lan, kéo nàng vô lòng nói thực nhỏ.
- Em sống cực khổ quá.
Thân  thể Lan ép sát vô mình Hưng. Chàng cúi xuống trong khi Lan vừa ngửng  mặt lên nên môi Hưng phủ đầy miệng nàng. Bàn tay chàng mò qua làn áo  mỏng, rà lên khuôn ngực nhỏ nhắn nHưng săn cứng như ngực con gái tuổi  dậy thì.
Cả hai tay Lan cũng đã luồn qua lưng quần chàng. Thân  thể Hưng run lên, nóng hừng hực. Chàng kéo Lan nằm xuống giường, nhưng  Lan lại xoay mình nằm đè lên chàng. Hưng nằm ngửa để nàng chà sát trên  thân thể chàng. Bỗng Hưng nhìn lên nóc nhà. Một lỗ hổng còn ánh sáng le  lói cuối cùng của buổi chiều lờ mờ như một đốm lửa chập chờn trước mắt  chàng.
Hình ảnh cô gái tóc vàng lại hiện ra thực rõ trong đầu  Hưng. Bàn tay nàng mò mẫm trong đêm hôm đó làm Hưng run rẩy. Bỗng có  tiếng mấy đứa nhỏ léo nhéo ở ngoài kéo nhau vô nhà. Lan vội vàng ngồi  bật dậy, vơ nắm củi thổi lửa nấu cơm.
- Có cơm chưa hở mẹ?
- Ừ, mẹ đang nấu đây.
Ba  đứa bé ngồi chung quanh nồi nước vừa được đặt lên bếp, mới đổ gạo vô.  Chúng bàn tán với nhau những câu thật ngây thơ làm Hưng mủi lòng. Hình  như đã lâu lắm chúng mới được ăn cơm thì phải. ánh lửa soi rõ mặt từng  đứa hằn lên những nét ngây ngô của tuổi thơ dại.
Lan ngồi sát  cạnh Hưng trên mép giường. ánh lửa của nồi cơm chỉ đủ sáng một vùng chỗ  mấy đứa trẻ ngồi. Bóng tối đã bắt đầu tràn lan trong căn nhà trống hốc.  Lan nắm lấy tay Hưng, nàng ngả đầu lên vai chàng. Hưng vòng một tay ôm  lấy người thiếu phụ trẻ.
- Con cái thế này thì em làm ăn gì mà sống?
Hàng ngày em nấu nồi đậu hũ nước đường. Tối đến đem ra bãi biển bán.
- Tại sao không bán ban ngày mà chờ tới đêm mới bán làm sao có khách?
Lan cười nho nhỏ.
- Ban ngày em ở nhà nấu đậu hũ để coi mấy đứa nhỏ.
Tối đến chúng ngủ hết mới đi bán được. Hơn nữa, ban ngày ai cho bán ở đó. Vả lại ban đêm có loại khách của ban đêm mà anh.
Hình ảnh những cô gái giang hồ ở khu nghĩa trang lấp ló bên đường tự nhiên hiện ra trong đầu Hưng thực rõ.
Chàng  nhớ lại hồi chưa vượt biên. Lúc còn đi học, mấy đứa bạn thường hay nói  ra bãi biển mò mẫm mấy cô nàng bán đậu hũ này. Chàng không ngờ hôm nay  mình lại ôm trong vòng tay một cô nàng bán đậu hũ ngay trong nhà cô ta.  Bên cạnh mấy đứa con nhỏ của cô ấy.
Những cái đạo đức thuở học  trò trong giờ đức dục hình như không còn lại trong người Hưng được bao  nhiêu nữa. Chàng luồn tay vô mình Lan hỏi nho nhỏ.
- Tại sao tối nay em không đi bán?
Lan cười khúc khích thực đ thõa.
- Tối nay đã có ông khách bao dàn rồi còn buôn bán làm gì nữa.
Hưng ghé sát miệng vô tai nàng thì thầm.
- Nhưvậy là em tính giữ khách luôn cho tới sáng phải không?
Lan cọ nhẹ má vô miệng chàng hỏi nhỏ.
- Anh có chịu ở lại đây với em tối nay không?
Hưng vờ vĩnh hỏi lại:
- Ở lại đây cả đêm làm gì chứ?
Bàn tay Lan đã luồn vô trong quần Hưng xoa nhè nhẹ, nàng vẫn thì thào.
- Anh muốn làm gì thì làm, em đâu có biết.
- Em dễ thương như vậy sao?
- Em chỉ sợ anh không thương em thôi.
- Tại sao lại không thương em được cơ chứ?
- Anh còn vợ, còn con mà phải không ?
- Con thì chưa có. Vợ còn ở Mỹ. Em bận tâm làm gì.
- Em đâu có bận tâm gì đâu. Đã một lần làm bé người ta rồi mà.
Hưng cười nho nhỏ.
- Vậy bây giờ em có chịu làm bé anh nữa không?
Anh  là dân Nha Trang. Chắc em khỏi nói anh cũng biết mấy người bán đậu hủ  trên bãi biển là ai rồi phải không. Anh hỏi em chuyện đó làm gì?
- Nhưng nếu anh muốn từ đây em không đi bán đậu hũ nữa thì sao?
Em chỉ mong có thế thôi. .
- Thật không?
-  Không phải có anh bây giờ em mới nói. Đó là tâm nguyện của em từ lâu  rồi. Anh tưởng buôn bán như thế này sung sướng lắm hay sao?
Hưng  mò luôn cả hai tay vô mình Lan. Ôm nàng thật sát Bàn tay Lan cũng đã bắt  đầu vuốt ve khắp lối. Thân thể nàng bắt đầu nóng lên và hơi run rẩy.  Hưng mỉm cười trong bóng tối, thì thầm:
- Em có chắc là không sung sướng không?
Lan ré lên nho nhỏ, cắn nhẹ vô cổ Hưng.
- Cái anh này, ai nói chuyện đó đâu. .
- Thế em muốn nói cái gì?
- Anh đã biết em làm ăn ra sao rồi chứ gì?
Nhưng có kiếm đủ ăn hay không mới là chuyện đáng nói thôi.
-  Nếu kiếm đủ ăn một cách thong thả thì còn than vãn gì nữa. Con em tụi  nó ăn đậu hũ trừ cơm cả tháng rồi, mà nhiều khi cũng không đủ cho chúng  ăn nữa. Anh nhìn tụi nó bu quanh nồi cơm thế kia thì biết chứ gì.
Hưng  nhìn mấy đứa nhỏ. Hình như chúng chắng quan tâm gì tới chuyện chung  quanh nữa. Có lẽ bây giờ sự mong đợi duy nhất là những hạt cơm trong nồi  được múc ra chén để và vô miệng thôi.
Khi cơm gần chín. Lan đốt  thêm lên một bếp nữa, bắc nước bỏ vô một cái hột vịt và mấy trái cà.  Những thanh củi nổ lách tách trong bếp bắn tung.những tàn lửa ra ngoài  làm bọn trẻ la chí chóe. Chúng thi nhay lấy cát ném vào những tàn lửa  như dự một cuộc chơi hứng thú. Khói cũng bắt đầu tràn lan trong nhà làm  Hưng húng hắng ho và hơi cay mắt. Lan bảo chàng.
- Anh có muốn ra ngoài ngồi cho dễ thở hơn không?
Hưng chịu ngay. Chàng vừa chui ra khỏi cửa vừa hỏi.
- Thế còn cơm nước ai lo?
Lan cười nho nhỏ, cuộn manh chiếu rách trên giường đi theo Hưng.
- Có gì đâu anh. Tụi nhỏ nó biết tự lo lấy mà.
- Nhưng em có phải nấu gì thêm nữa không?
-  Dạ, chỉ có thế thôi. Lát nữa cơm chín, bới ra cho mỗi đứa một chén. Mấy  trái cà dầm ra làm canh, còn cái trứng đâm với chút nước mắm thôi mà.  Tụi nó làm lấy
được chứ có sao đâu.
Ngoài trời đã tối hẳn, mấy vì sao lấp lánh trên nền trời đen thăm thẳm. Lan. nắm lấy tay Hưng nói.
- Chúng mình leo lên phía trên này một chút. Có chỗ cho anh ngồi nhìn được xuống Cầu Đá về đêm đẹp lắm.
Hưng  theo Lan đi một lúc, leo lên một tảng đá thực to ngay phía trên nhà  nàng. Nơi đây cây cối um tùm, chàng nghĩ, dù cho ban ngày, có ai đứng  dưới nhìn lên cũng không thấy chàng và Lan đâu.
Trải chiếu xong,  Lan kéo nhẹ Hưng ngồi xuống bên cạnh nàng. Hưng không biết áo nàng đã  bung ra tự bao giờ. Bộ ngực săn tròn của nàng ép sát vô mình Hưng ngay  từ lúc chàng vừa ngồi xuống. Bàn tay Lan cũng đã kéo dây lưng quần Hưng  ra thực nhẹ nhàng làm chàng phải rên lên nho nhỏ. Lan hơi ngạc nhiên khi  thấy Hưng có vẻ nhạy cảm nhưvậy. Thân hình mập mạp của chàng mát rượi.  Lan chưa bao giờ được ôm trong vòng tay một thân thể no tròn nhưthế này.  Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, làm nàng háo hức thực sự, chứ  không phải đóng kịch như những lần nàng mồi chài một dân chơi trên bãi  biển nữa.
Có một điều làm Lan thắc mắc không ít. Tại sao cả mấy  tiếng đồng hồ rồi mà Hưng cũng không đòi hỏi gì thêm. Chàng chỉ chờn vờn  trên da thịt nàng, mặc dù thân thể chàng đã nóng như lửa. Lan càng cố  kích thích Hưng bao nhiêu, người chàng lại càng trơ trơ ra hơn nữa. Cho  tới thực khuya. Lan rủ Hưng vô nhà ngủ. Chàng theo nàng ngay. Có lẽ  sương đêm bắt đầu lành lạnh. Cả hai mò mẫm trở về nhà.
Mấy đứa nhỏ hình như đã ăn uống no nê. Chúng giăng mùng chung vào giường ngủ tự hồi nào. Hưng hỏi:
- Mẹ con em ngủ chung trên chiếc giường này à?
Lan gật đầu nói:
- Dạ, giường cũng rộng lắm anh ạ.
Nói  xong, Lan chung vô mùng đẩy con bé lớn xuống dưới chân. Kéo hai đứa nhỏ  nằm sát vào phía trong, rồi nàng nằm kế chúng để Hưng một khoảng thật  rộng phía bên ngoài.
- Anh nằm xuống đây đi, còn nhiều chỗ lắm mà.  Đây là lần đầu tiên trong đời, Hưng nằm trên một chiếc giường có tới năm  người. Chân chàng hơi dài nên đụng
vào cẳng con nhỏ lớn đang nằm  phía đưới chân. Nó rụt chân lại, nằm co người lọt thỏn vào phía dưới  chân hai em và mẹ. Nếu chân Lan duỗi thẳng, có lẽ cũng gác lên bụng con  bé, nHưng nàng cũng co chân lại, gác lên mình Hưng. Chiếc giường vừa vặn  cho năm người nằm khít khao. Tự nhiên Hưng thích thú với sự xếp đặt của  Lan. Chàng mỉm cười trong bóng tối.
- Em khéo xếp đặt quá hén.
Lan hôn nhẹ vô môi Hưng nói.
- Người ta nói:"Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm" phải không anh?
Hưng cười thành tiếng.
- Em cũng khéo ví von, hay quá hả.
Lan  cười khúc khích. Tự nhiên Hưng thấy Lan hồn nhiên như một đứa trẻ, thực  vô tư. Cười nói với nhau một lúc nàng lịm đi trong giấc ngủ hồi nào  Hưng cũng không hay. Hai tay nàng vẫn ôm cứng lấy chàng.
Có lẽ  không quen ngủ cái kiểu tập thể này nên Hưng không thế nào nhắm mắt  được. Chàng trằn trọc mãi cho tới quá nửa đêm mới thiu thiu vào giấc  ngủ. Bỗng gió thổi ào ào phía ngoài, trời trở nên lành lạnh. Những âm  thanh của cây lá lào rào thực lạ tai. Bỗng Hưng thấy rờn rợn. Chàng nín  thở nằm thực yên. Bên dưới hình như có một bàn tay nhỏ nhắn đang vuốt ve  nhè nhẹ trên bàn chân chàng. Lúc đầu, đôi bàn tay ấy còn rụt rè, chỉ để  trên chân Hưng. Sau mạnh bạo hơn, nó bắt đầu vuết ve nhè nhẹ bên dưới.  Rồi từ từ lần lên trên. Hưng đã bắt đầu nghe thấy tiếng sột soạt và bàn  tay từ từ di chuyển lên tới đầu gối chàng. Quần áo Hưng đã bị Lan cởi ra  hết và đạp xuống dưới chân giường từ lâu. Thân thể trần trụi nghe rờn  rợn khi bàn tay nhỏ bé đó lần mò lên trên mỗi lúc một táo bạo hơn.
Hình  ảnh cô gái tóc vàng và bàn tay của cô ta hiện ra thực rõ trong đầu  chàng. Hưng bắt đầu run lên. Những cảm giác ngây ngất nhưng ớn lạnh tràn  lan khắp cơ thể. Người chàng cứng lại. Hưng ôm Lan thực chặt. Chàng rít  lên nho nhỏ...

Máy móc đã được Hưng và'Tiến lôi ra xếp đặt đâu vào đó trong chiếc  phòng rộng nhất của căn nhà. Hưng cũng đã mướn thợ mộc đóng một số kệ và  bàn làm việc hẳn hoi, căn phòng ngủ này bây giờ trở thành phòng thí  nghiệm cho phái đoàn làm việc thật đầy đủ và tiện nghi. Hai anh chàng kỹ  sư Mỹ cũng đã tới nơi. Mọi việc kể nhưbắt đầu ổn định. Bây giờ công  việc nghiên cứu phải tiến hành gấp rút để gửi những kết quả thu lượm  được đầu tiên về cho hãng.
Mấy hôm nay, Hưng bắt đầu thu lượm  những mẫu cát ở quanh vùng. Có lẽ chàng phải ra mấy hòn đảo ngoài biển  lấy thêm mấy mẫu cát nữa về nghiên cứu.
Mặt trời đã lên thực cao.  Hưng vào phòng thí nghiệm cho mọi người biết chàng đi lấy cát ở ngoài  khơì. Tiến và hai anh chàng kỹ sư Mỹ phải ở nhà phân tích những mẫu Cát  đã Có. Chỉ có Jean muốn theo Hưng ra ngoài đảo định vẽ một bức tranh tại  đó. Hưng bằng lòng cho nàng theo. Jean hí hửng xách túi đồ nghề theo  chàng. Ra Cầu Đá mua ít đồ ăn xong. Jean hỏi Hưng.
- Anh Hưng à, mấy bữa nay anh ra ngoài có quen ai có thể làm mẫu cho em vẽ được không?
- Jean muốn mướn người mẫu như thế nào?
Jean nheo mắt nhìn ra biển nóị:
- Em định vẽ một cô gái đang nghịch cát trên bãi biển.
- Khoảng bao nhiêu tuổi thì được?
- Tuổi tác không thành vấn đề. Miễn là thân hình nhỏ nhắn một chút là được.
Hưng mỉm cười nói.
- Ở cái xứ này, kiếm mấy người mập thì khó, chứ mấy cô nàng nho nhỏ thì thiếu gì.
Jean vui vẻ nắm lấy tay Hưng.
- Vậy anh giúp em nhé.
Hưng gật đầu. Chàng nhớ tới gia đình Lan và mấy đứa con nàng.
- Vậy anh đưa em tới gia đình này. Họ có một mẹ và ba đứa con, em muốn lựa ai cũng được.
Jean mừng rỡ bá lấy cổ Hưng hôn mạnh lên môi chàng.
Hưng cười bảo Jean.
- Tiến mà thấy em hôn anh cái kiểu này, coi chừng nó ném em xuống biển đó.
Jean cười ngả ngớn.
- Lúc ấy em kéo anh theo luôn.
Hưng nheo mắt nhìn Jean, nói:
- Sao em khôn quá vậy.
Jean ghé sát vô tai Hưng nói nho nhỏ.
- Bộ anh không thích em hay sao?
Hưng bóp mạnh tay Jean cười lớn.
- Em có chồng rồi mà còn ghê quá đi.
No comments:
Post a Comment