Bỗng Jean giật bắn mình vì con mèo đen xuất hiện bất ngờ, từ phía  sau nhẩy vọt vô trong bức tranh nàng vừa vẽ và biến mất. Gió từ từ dịu  lại. Sóng nước nhấp nhô xa dần. Tiếng hải âu im bặt. Bức họa lại ph'lng  lỳ những mầu sắc nàng vừa tô lên. Jean bàng hoàng tới sát giá vẽ nhìn  thật kỹ bức họa. Mặt vải vẫn thẳng băng. Những đường nét nàng vừa vẽ  cũng vẫn còn đó. Không có một đấu hiệu gì vừa có sự chuyển động trong  tranh.
Bỗng một tiếng ầm vang lên như bom nổ làm Jean hoảng hốt,  quay ngược lại phía sau. Hai cánh cửa vừa bật tung. Chắc chắn phải có  một sức đẩy thật mạnh đập vô mới làm cho nó mở ra bằng một cách dữ dội  như vậy.
Tiến hiện ra trước ngưỡng cửa như một vị hung thần. Chàng thét lên:
- Bây giờ mày còn chối cãi gì được nữa không hả?
Jean  ngỡ ngàng, nhìn Tiến trừng trừng. Nàng chưa hiểu Tiến đang nói về vụ  gì. Bởi vậy Jean im lặng chờ đợi. Tiến bước vô phòng, đóng ập cửa lại  ngay. Chàng quay lại nhìn Jean khinh bỉ hỏi:
- Ngạc nhiên lắm phải không. Chưa kịp mặc quần áo vô nữa à.
Dù  lúc nãy có ôm ấp Hưng, nhưng Jean nghe giọng nói của Tiến thì có lẽ  chàng không biết chuyện vừa rồi nàng và Hưng làm tình ở bờ biển. Có lẽ  chàng tưởng là nàng ngủ với ai đó trong phòng này, nên mới có thái độ  như vậy.
Jean thét lên:
- Anh đang nói cái gì đó?
- Nói cái gì hả? Tôi đang nói cái mà bà vừa mới làm trên chiếc giường này, chứ còn cái gì nữa hả con đàn bà đốn mạt.
Jean  sấn lại tát vô mặt Tiến một cái thực mạnh. Nhưng Tiến đã nhanh tay nắm  lấy cổ tay nàng. Bẻ quặp ra phía sau, kéo lên làm Jean phải cong người  cúi xuống. Nàng chu chéo:
- Buông tao ra, thằng khốn kiếp. Mày có biết đang làm cái gì đó không hả?
Tiến cười ha hả.
- Tới giờ này mà mày còn hù tao được nữa hay sao. Ở đây không có điện thoại cấp cứu 911 cho mày xử đụng đâu.
Nước mắt Jean dàn dụa, nàng cố vùng vẫy nhưng vô ích. Cánh tay Tiến cứng như thép nguội đã khóa chặt lấy tay nàng. Jean rít lên:
- Bây giờ mày muốn làm gì hả?
-  Làm gì ư? Để tao xuống chiếc hầm bí mật của mày, lôi lên thằng chó đẻ  nào vừa ngủ với mày trong căn phòng này rồi mới tính nhé.
Nói  xong, không chờ Jean trả lời. Tiến xô mạnh nàng chúi đầu, té nhào về  phía trước. Trong thế mất thăng bằng ấy Đầu Jean đập xuống sàn nhà, mắt  đổ hào quanh. Nàng muốn xỉu đi được. Trong khi ấy Tiến hùng hổ chui vô  phòng tắm, kéo chiếc khoen, lật tấm ván nắp hầm lên. Dù đầu đập xuống  sàn nhà đau điếng. Jean cũng không khỏi ngạc nhiên sao Tiến lại biết  trong phòng này có một căn hầm bên dưới. Từ hồi nào tới giờ nàng có nghe  ai nói tới bao giờ đâu.
Jean cố chịu đau, lom khom bò lại bên  Tiến. Trong khi Tiến cầm chiếc đèn pin, lục đục leo xuống chiếc thang  dốc ngược. Bỗng một tiếng rắc vang lên và tiếng Tiến thét lên thực lớn:
- A... A...
Jean  hốt hoảng, nhào mình lom khom nhìn xuống dưới hầm. Chiếc đèm pin vẫn  còn chiếu sáng, rọi vô một bên thân thể Tiến. Chàng nằm sóng soài, thân  thể đang co giật.
Jean la thất thanh.
- Anh Tiến... Anh có sao không?
Tiến  vẫn nằm yên. Chiếc hầm không sâu lắm, có lẽ chĩ cao độ hơn đầu người.  Dù có té từ trên xuống cũng đâu có tới nỗi chết được. Nhất là bên dưới  lại là nền đất ẩm ướt thế kia, làm sao giết được Tiến nhanh như vậy.
Jean  biết một mình không thế nào giúp gì được Tiến, nàng vội vàng mặc quần  áo vô thực nhanh. Chạy lên nhà trên cầu cứu. Hai anh kỹ sư Mỹ nghe tiếng  la thất thanh của Jean, hốt hoảng chạy ra. Hưng đi đâu tới giờ chưa về.  Bởi vậy ba người lục đục tìm cách đưa Tiến lên khỏi căn hầm.
Một chiếc đèn điện được thòng xuống dưới. Bỗng anh kỹ sư Mỹ la lên:
- Trời ơi, anh Tiến bị rắn cắn chết rồi. Coi kìa, khủng khiếp quá đi.
Phương  tiện liên lạc và cấp cứu ở Việt Nam đã không cấp thời cứu Tiến thoát  khỏi tay tửthần. Khi người ta mang được Tiến lên, thân thể chàng đã cứng  đờ. Miệng xùi bọt mép. Chàng đã té xuống dưới hầm vì chiếc thang tre  mục nát, có lẽ ở đó đã mấy chục năm rồi. Hơn thế nữa, Tiến lại nằm đè  lên ngay cặp rắn hổ mang và bị chúng mổ tứ tung khắp mình mẩy. Tai nạn  xẩy ra thực bất ngờ. Không ai có thể lường trước được.
Tiến không  có anh em ruột thịt gì ở Việt Nam. Nhưng một số họ hàng xa đã nghe tin  ngay ngày hôm sau, lục dục kéo nhau về Nha Trang khá đông. Kẻ bàn ra,  người tán vào về tang lễ của Tiến phải cử hành ra sao. Một số thầy cúng  đã được người ta tự ý mướn tới tụng niệm cho người quá cố mà không cần ý  kiến của Jean. Mặc dù hiện giờ chính nàng mới là người có đủ tư cách  quyết định mọi sự.
Nhưng Jean cũng chẳng màng gì tới chuyện đó.
Lúc  đầu, nàng định đưa xác Tiến về Mỹ chôn cất. Sau thấy họ hàng của Tiến  có vẻ quá nhiệt tình với chàng về vấn đề để Tiến nằm lại nơi chôn rau  cắt rốn của chàng, nên Jean cũng chiều ý mọi người. Đồng ý tổ chức chôn  cất Tiến ở đây. Nhưng phải thú thực, chính Jean cũng không muốn dính  dáng tới Tiến nhiều hơn nữa.
Nàng không thế nào tưởng tượng  được, một người học thức như Tiến, lại giở giọng ăn nói đểu cáng, hạ cấp  như vậy Hơn thế nữa, hành động vũ phu của chàng lại càng làm nàng kinh  tởm. Nếu Tiến không chết, và những hành động đó xẩy ra ở Mỹ, chắc chắn  Tiến vào tù rồi.
Bây giờ xác chàng đã được đặt vô quan tài đàng  hoàng. Hưng cũng đồng ý cho phép Jean dùng phòng vẽ của nàng làm nơi cử  hành tang lễ cho Tiến. Nàng đã thu dọn tất cả tranh ảnh đem về treo tại  phòng ngủ, dành chỗ để quan tài Tiến và mọi người thăm viếng chàng. Jean  cũng đồng ý để cho họ hàng Tiến giúp nàng tổ chức đám táng theo ý mọi  người, như phong tục của họ.
Lẽ dĩ nhiên, nàng phải là một quả  phụ bất hạnh. Trên danh nghĩa vợ chính thức, lo chôn cất chồng cùng với  bao nhiêu đớn đau, buồi tủi. Bởi vậy nàng đã nhận được không biết bao  nhiêu lời phân ưu cũng như an ủi, cho số phận đắng cay phải cam chịu.
Jean  thấy thật mỉa mai và khôi hài làm sao. Bởi vì cái chết của Tiến quả  thực là một giải thoát êm đẹp nhất mà chàng dành cho nàng. Lẽ dĩ nhiên,  đó không phải là hảo ý của chàng rồi. Bây giờ, hơn lúc nào hết, những  lời êm dịu ngọt ngào của Hưng văng vẳng bên tai nàng. Đêm thực khuya,  mọi người đã đi ngủ hết, Jean cũng lên giường ngay từ chợp tối. Những  bận rộn và căng thẳng của những ngày qua làm nàng lả đi vào giac mộng.  Nhưng tới quá nửa đêm, tự nhiên Jean thức giấc. Thân thể nàng run lên vì  cặp mắt ma quỉ lại hiện về ngay trong phòng ngủ của nàng.
Chiếc  mền từ từ bị kéo lệch qua một bên, để thân thể Jean trần truồng lồ lộ.  Hai tay nàng tự động đưa lên che bộ ngực. Nhưng không hiểu sao lại là  những hành động xoa bóp, nhào nắn kích thích tột cùng. Hai chân nàng cố  khép thật kín, nhưng lại là cử động cong cớn, vặn vẹo của sự sảng khoái  đê mê tuyệt vời.
Jean há miệng thực to, muốn thét lên. Nhưng  lưỡi nàng nhưcó người ngậm cưng, nút chặt. Tiếng thét thành lời rên rỉ  đê mê. Nàng mở mắt trừng trưng như trợn ngược con ngươi. Những khoái cảm  rợn ngươi dâng trào không thế nào kìm hãm được. Trên tường, bức họa  "Mắt biển" nàng còn đang vẽ dở dang như chuyển động, sóng nươc dâng  trào, giông tố cuồn cuộn. Cặp mắt trở nên đỏ ao như máu, đôi lông mày  nhíu lại và xếch ngược.
Trong lúc điên cuồng với sự kích thích ma  quái đó. Bỗng cửa sổ bật tung. Gió lạnh từ ngoài thổi vào phòng ào ạt  như một cơn lốc. Tiếng gió rít lên như ma kêu quỉ hú. Thân thể Jean bỗng  bật lên. Nàng cảm thấy hình như có ai vừa nhấc khỏi thân thể nàng cả  ngàn cân. Jean ngồi bật dậy, vớ lấy chiếc mền vừa bị kéo tuột xuống che  lấy thân thể đang trần truồng.
Trong phòng mọi thứ như xáo trộn,  đồ đạc tung bay theo chiều gió, quay cuồng trong cơn giận dữ điên đảo.  Hình như nàng đang bị một cơn chóng mặt vì địa chấn tới cùng tột. Bức  họa "Mắt biển" rớt xuống đất, cặp mắt trong tranh nhăn nhúm, trắng bạch.  Jean nhìn lờ mờ một giòng máu từ khóe mắt rỉ ra, từ từ chảy xuống má.  Nàng thét lên thực lớn, tiếng thét hãi hùng của Jean làm Hưng và cả hai  anh chàng kỹ sư Mỹ đang ngủ cùng giật mình. Mọi người vội vàng chạy qua  phòng Jean, xô cửa ùa vô phòng. Jean đang ngồi trên giường, hai tay níu  chặt chéo mền che lấy thân thể không quần áo. Hưng hỏi thực nhanh:
- Có chuyện gì xẩy ra vậy em?
Jean  nhớn nhác nhìn quanh phòng. Đồ đạc vẫn không có gì thay đổi. Mọi người  đang xúm quanh nhìn nàng. Jean chỉ tay lên bức họa treo trên tường, cặt  mắt nàng vẽ trong tranh đang nhìn mọi người trừng trừng.
- Em thấy... em thấy máu chảy ra từ cặp mắt trong tranh.
Hai anh kỹ sư Mỹ chạy lại bên bức họa cười hì hì.
-  Đúng rồi, em thật nhiều ý tưởng phong phú. Cặp mắt rướm máu trên vùng  biển cuồng phong này em vẽ thực có thần. Nó diễn tả được cơn giận dữ  điên cuồng tới rướm máu của tạo hóa. Tại sao em lại sợ chứ?
Hưng  quay lại nhìn lên bức họa. Bây giờ chàng mới thấy lần đầu bức tranh  này. Cặp mắt trợn ngược kia làm sao chàng quên được. Cặp mắt của chồng  Tuyết với đôi lông mày xếch ngược đã hiện ra mấy lần làm chàng điên đảo  Bây giờ Jean lại vẽ lên mặt vải như thực. Hưng rùng mình nói:
- Nghệ thuật hội họa của em đã tới mức tuyệt hảo rồi?
Jean nắm lấy tay Hưng hớt hải hỏi:
- Anh cũng tin là em đã vẽ bức tranh này như thế kia hay sao?
Hưng chưa kịp trả lời. Một anh kỹ sư Mỹ đã bật cười ha hả, nói:
-  Jean à, em định nói tự nhiên bức họa này nó chảy máu mắt ra phải không.  Anh đã sờ lên bức tranh rồi, máu người ta mà lại là chất sơn dầu đó hay  sao hở em?
Anh chàng kỹ sư Mỹ kia điềm đạm hơn, nói:
- Jean à. Anh  nghĩ chồng em mới chết. Hơn nữa, cái chết thật bất ngờ và thê thảm nên  em mới bị mất tinh thần đến mê sảng vậy thôi. Hãy nghỉ ngơi vài ngày  nữa, tinh thần sẽ thoải mái hơn.
Jean biết rằng không thế nào làm cho mọi người tin được. Nàng thở dài nói cho qua.
- Chắc là em nằm mơ, quả thực là một cơn ác mộng. Thôi, ngủ đi nhé. Chúc Jean ngủ ngon.
Hai  anh chàng kỹ sưMỹ đi rồi. Hưng vẫn còn ngồi bên Jean. Chàng phân vân  không biết những điều Jean nói vừa rồi ra sao. Bởi vì con mắt kia, quả  thực có nhiều sự huyền bí chứ không phải chỉ đơn thuần như một bức  tranh. Jean đã vẽ giống hệt như những gì chàng thấy. Hưng hỏi:
- Lúc nãy đông người, anh không tiện nổi. Vừa rồi cặp mắt kia lại hiện ra phải không?
Jean gật đầu, nói:
- Anh ra đóng của lại đi. Em nói hết cho anh nghe.
Hưng ra đóng cửa phòng rồi trở lại ngồi bên Jean.
-  Bây giờ em nói đi. Anh biết rằng những gì em sắp nói không phải là một  giấc mơ đâu. Bởi vì chúng mình là những người trong cuộc. Hơn ai hết,  phải chấp nhận những điều hầu như hoang đường này.
Jean gật đầu. Nàng nắm lấy tay Hưng nói:
- Anh nói đúng. Lúc nãy  em biết không thế nào làm cho các anh ấy tin được nên nói cho qua chuyện  thôi. Với anh, anh có lẽ sẽ hiểu nhiều hơn.
- Đúng rồi, bởi vì tụi mình cùng là nạn nhân mà. Em cứ nói đi.
Jean gật đầu, nàng nhìn lên bức họa nói:
-  Anh biết là đêm nay đâu có dễ gì ngủ sớm được phải không. Nhưng vì quá  mệt mỏi, mãi rồi em cũng chợp mắt được một lúc và thức dậy. Em đang còn  nằm thao thức. Bỗng cặp mắt kia hiện ra ngay trên bức họa của em. Lúc  đầu em còn tưởng mình hoa mắt. Sau mởi biết mình đang trong trạng thái  bình thường hơn bao giờ hết. Cặp mắt kia bất quá những lần trước xuất  hiện trên tường. Nay nó nhập vào bức tranh em vừa vẽ. Những con sóng  trong tranh chuyển động và thực ghê hồn như một trận bão biển thực sự  Gió thổi điên cuồng cùng những tiếng gầm thét thật ghê gớm. Thân thể em  bắt đầu bị kích thích nSay khi nhìn thấy tia mắt đó nhìn mình như thôi  miên. Quần áo em tự động cởi ra cho tới không còn một mảnh vải nào nữa.  Tay chân mình tự nhiên làm những cử động dâm dật tới man dại. Anh đã  nhìn thấy em một lần như vậy rồi phải không.
 Hưng gật đầu, trong khi Jean nói tiếp:
Hưng gật đầu, trong khi Jean nói tiếp:
-  Anh nhìn thấy em lúc ở bãi biển chỉ là mới bắt đầu. Nếu chỉ vài phút  sau anh không vác em chạy, có lẽ mọi sự xẩy ra sẽ khác hẳn. Tối nay cũng  thế. Nói cho đúng sự thực em đã làm tình với một thân thể vô hình cực  dâm, cực ác Tất cả những phần nhậy cảm nhất của thân thể mình đều bị  kích thíchtới khủng khiếp. Anh cứtưởng tượng, khi làm tình tới mức độ  tuyệt đỉnh của nó như thế nào thì lúc ấy thân thể em cũng như vậy. Chỉ  có khác một điều là sự việc kéo dài ngay từ đầu và hầu như không bao giờ  chấm dứt cho tới suốt cơn động tình đó. Tình trạng này cũng đã vừa xảy  ra cho em tối nay. Khi cặp mắt xuất hiện. Lúc ấy, cặp mắt vẫn trợn  ngược, đôi lông mày xếch lên. Từ đó làm cho thân thể em tê dại. Nhưng  thực sự vẫn chưa có gì khác lạ hơn mấy lần trước. Nhưng lần này, sự việc  kia vừa xẩy ra một lúc thì tự nhiên cửa sổ bật tung. Một cơn gió lạnh  buốt thổi vô phòng nhưmột trận cuồng phong thật khủng khiếp. Mọi vật  quay tròn, đồ đạc bay tứ tung. Thân thể em lúc đó tự nhiên nhẹ tênh như  có ai nhấc bổng lên không. Thế rồi tự nhiên em có thể tự chủ được mọi  hành động của mình. Chỉ có điều gió vẫn thổi, mọi sự vẫn xáo trộn tới  khủng khiếp. Lúc ấy em thấy mìnn như ngồi trong một cơn địa chấn và  cuồng phong tới ghê hồn. Rồi bỗng dưng cặp mắt trong bức họa của em thay  đổi. Những tia nhìn không còn kích thích tình dục trên thân thể em nữa,  nhưng bây giờ là giận dữ. Hai con mắt long lên sòng sọc và đỏ ao. Chỉ  một lúc sau thì em nhìn thấy rõ ràng máu từ cặp mắt đó chảy ra. Thú thực  với anh là không bao giờ em vẽ những giòng máu đó trên bức tranh như  vậy. Nhưng
bây giờ nó đã ở đó và là sơn dầu của em thì phải nói làm sao đây.
- Như vậy quả thực là ghê hồn. Để anh tới gần coi bức họa ra sao.
Vừa nói, Hưng vừa đứng đậy định ra coi bức tranh, nhưng Jean níu lấy chàng nói:
- Thôi, kệ nó đi anh.
Hưng  ngồi lại, chàng xoay mình đối diện với nàng. Jean đã buông hẳn chéo  mền. Chiếc mền rớt xuống giường để thân thể Jean lồ lộ. Hình như nàng  không cần giữ ý tứ gì với chàng nữa. Hưng hơi tần ngần, nhưng chàng cố  làm vẻ tự nhiên nói:
- Anh thấy em cũng mệt lắm rồi. Để anh về phòng cho em đi ngủ nhé.
Jean lắc đầu nguầy nguậy.
- Đừng anh... ở đây với em đi, làm sao em ngủ được trong tình trạng này hả.
- Thì em cũng phải nhắm mắt lại ngM đi cho khỏe chứ.
Jean cố nài nĩ.
- Không được đâu anh, em biết mà. Hãy ngồi đây nói chuyện với em cho tới sáng nghe anh.
Vừa  nói, Jean vừa với tay tắtngọn đèn điện giữa phòng. Bóng tối chụp xuống  vì ngọn đèn ngủ thật yếu ớt, lờ mờ một màu xanh dịu dàng. Hưng chới với  khi Jean kéo chàng nằm xuống bên cạnh nàng. Tự nhiên chàng nghĩ tới  Tiến, xác anh ta nằm dưới phòng vẽ trong chiếc quan tài chưa đậy nắp.  Vậy mà mình lại nằm đây với vợ y, trần truồng như thế này. Chàng bứt rứt  nói:
- Jean à, nếu anh ở lại đây với em đêm nay. Sợ người ta nói chúng mình quá đáng hay không?
Jean lắc đầu, ôm sát lấy Hưng, nói nho nhỏ:
- Nếu anh nghe em nói hết sự thực, anh sẽ tội nghiệp em hơn là những gì anh đang nghĩ trong đầu.
- Em nói đi.
Jean từ từ kể lại hết những gì đã xảy ra trong những giờ phút sau cùng của Tiến, rồi nàng nói thêm.
Anh  đã hiểu hết rồi phải không. Tuy nhiên, nếu chỉ có vậy còn có thể tha  thứ được. Vì có thể anh ấy yêu em nên ghen tương là chuyện thường. Nhưng  trưa nay, em được nói chuyện với một thiếu phụ trong đám những người bà  con của anh Tiến. Cô này cho biết đã ăn ở với anh Tiến và đã có con với  anh ấy rồi. Nhất là cô ta lại có giấy giá thú hẳn hoi nữa mới là chuyện  động trời. Hiện nay cô ta đang chờ anh Tiến hoàn tất thủ tục để được  bảo lãnh qua Mỹ. Em hết sức ngạc nhiên vì Tiến lớn lên ở Mỹ, làm sao lại  có thể có vợ Việt Nam như vậy được. NHưng hỏi cho rõ mới biết. AnhTiến  đã về ViệtNam chơi mấy năm trước, và lấy cô này. Có giấy hôn thú hẳn  hoi. Hèn gì tụi em làm đám cưới mà anh Tiến cứ lơ lơ là là cái vụ làm  hôn thú chính thức với em là vì lý do này.
Hưng chợt nhớ ra một  thiếu phụ, ẵm theo một đứa con nhỏ trên tay, vừa tới đây trưa nay. Cô ta  nói với Hưng là có chuyện quan trọng muốn nói với chàng. Chàng hẹn để  sáng mai vì còn lu bu quá. Ai ngờ cô nàng lại là vợ chính thức của Tiến.  Tuy nhiên, Hưng vẫn còn thắc mắc là thiếu phụ kia không biết nói tiếng  Anh. Làm sao có thể cho Jean biết hết tình trạng của nàng.
Chàng hỏi Jean.
- Em làm sao có thể nói chuyện với cô ta được?
Jean hừ một tiếng, ấm ức nói:
- Đây mới là chuyện làm em uất hận hơn nữa.
- Chuyện gì nữa?
-  Người thông dịch cho em là một cô gái bán rượu dưới Cầu Đá. Chính cô  này trước đó đã cho em biết cô ta là vợ chưa cưới của Tiến, và Tiến đã  ngủ với cô ấy rồi, còn hứa sẽ chu cấp hàng tháng cho cô nàng nữa. Anh  nghĩ  xem em phải làm sao đây?
Hưng tin lời Jean ngay. Chàng nhớ  lại hôm Tiến theo mình tới nhà Lan và đè nàng ra làm tình tại phòng tắm.  Hai người đã vô ý té sập một bức vách làm Lan bị thương. Đêm hôm đó  Hưng không biết gì. Sau bé Hai nói lại cho chàng nghe. Lúc đầu Hưng  không tin. Hỏi tới mới biết hai đứa em con Hai lúc ấy chưa ngủ, chúng nó  thấy mẹ ra ngoài nên đi theo mà Lan không biết. Bởi vậy chúng mới thấy  Tiến nên nói lại cho chị nghe. Hưng biết chuyện, đã dụ hai đứa kể cho  chàng nghe chuyện chúng thấy và chàng đem Lan ra đối chứng. Nàng đành  thú nhận có chuyện đó. NHưng Hưng đã giữ im lặng, vì chàng muốn chờ một  dịp nào thuận tiện sẽ nói cho Tiến biết. Hơn thế nữa, chính Hưng cũng có  mặc cảm vì cái tội đã làm tình với Jean nên chàng còn chần chừ chưa nói  chuyện với Tiến về vụ này.
Ai ngờ Tiến chết mốt cách đột ngột. Mọi chuyện kể như cho qua luôn.
Bây  giờ lại được Jean cho biết thêm nhiều chuyện tình động trời của cái ông  kỹ sư phụ tá chàng như vậy nữa làm Hưng chới với. Chàng trầm ngâm bảo  Jean:
- Như vậy, bây giờ tình thế thay đổi hoàn toàn. Em không phải  là vợ chính thức của Tiến nữa. Thiếu phụ kia mới là vợ hợp pháp của  Tiến. Chắc chắn cô ta sẽ trình giấy hôn thú để đòi chôn cất và những  quyền lợi sau này về bảo hiểm. Tự nhiên trên pháp lý, em trở thành một  người ngoại tình với Tiến thôi.
Jean ôm cứng lấy Hưng tự hồi nào chàng cũng không hay. Nàng nói trong uất hận:
- Bây giờ anh nói em phải làm sao?
Hưng thở dài.
- Phải để tới sáng. Anh sẽ nói chuyện với vợ Tiến  thì mới biết xử trí như thế nào được. Bây giờ mình chưa biết ý cô ta thì  không thể làm gì được đâu. Nhưng chuyện quan trọng là tình yêu của em  với Tiến ra sao thôi.
Jean thở dài.
- Còn yêu thương cái gì được  nữa chứ. Bây giờ em chỉ còn lại những uất hận mà thôi. Dù rằng anh ta đã  chết, nhưng dù sao tự nhiên em trở thành nạn nhân của một sự lừa bịp  thật dã man nhưthế này. Nếu anh ấy còn sống, thế nào tụi em cũng phải  cách xa và em còn truy tố anh ta ra tòa về tội song hôn nữa.
- Tiến đã làm giấy hôn thú với em đâu mà thưa anh ta về tội song hôn được.
- Em còn biết bao nhiêu hình ảnh trong ngày cưới.
Bạn bè, quà tặng cũng còn đó nữa. Đó không phải là những nhân chứng, vật chứng đưa anh ấy ra tòa được hay sao?
- Nếu chuyện đó xảy ra thực không đơn giản chút nào. Nhưng Tiến đã chết, mọi chuyện kể như qua rồi.
- Và kẻ thiệt thòi nhất là em!
Hưng vuốt nhẹ lên má Jean nói:
- Cũng chưa hẳn là thế.
- Còn gì hơn nữa chứ?
-  Những chuyện chúng mình biết ngày hôm nay là ở đây Xảy ra trên cái xứ  nhỏ bé này. Về Mỹ, em vẫn là vợ của Tiến. Những hình ảnh đẹp vẫn còn  trong lòng mọi người. Dù cho mai này em có lấy chồng nữa thì cũng là  chuyện đương nhiên và tốt dẹp.
- Có nghĩa là anh muốn em quên đi  những sự lừa dối bịp bợp bẩn thỉu đó, để cho mọi người nhìn thấy lớp vỏ  bên ngoài thôi phải không?
- Có lẽ đó là giải pháp tốt đẹp nhất cho  em. Kẻ thiệt thòi phải nói là người vợ chính thức của Tiến bây giờ. Bà  ta đã mất cả chì lẫn chài rồi.
- Còn cô tình nhân mới thì sao?
- Một cô gái qua đường thôi.
- Qua đường mà phải chu cấp hàng tháng à?
-  Nếu anh không lầm thì Tiến mới chỉ gặp cô ta vài hôm. Bởi vì chúng mình  cũng chỉ vừa ở Mỹ qua đây được ít ngày thôi phải không.
- Thì sao?
- Thì làm gì có sự chu cấp hàng tháng cơ chứ. Bây giờ em vẫn còn tin được lời nói của một anh chàng đi tán gái hay sao?
- Có phải anh muốn nói chính em cũng không hơn gì cô nhân tình mới của Tiến phải không.
- Làm sao em giống cô ta được. Còn đám cưới, bạn bè và người thân nữa chứ.
- Nếu một thời gian nữa trôi qua. Liệu cô gái kia có đám cưới, bạn bè và người thân như em nữa hay không?
-- Chuyện đó không thế nào xảy ra được nữa!
- Vì anh Tiến chết rồi phải không?
- Đúng vậy.
Jean  cười nho nhỏ. Hai tay nàng đã lần vô trong mình Hưng. Người nàng hơi  chồm lên và bờ môi Jean gắn chặt lấy miệng chàng. Bỗng Hưng bàng hoàng.  Chàng vừa khám phá ra mộtbàn tay bên dưới nữa cũng đang mò mẫm. Mồ hôi  Hưng toát ra, nhưng thân thể chàng nóng bừng bừng. Sự kích thích trào  lên cơ thể nhưcuồng phong. Hưng nghĩ tới cô gái giang hồ làm tình với  chàng trên gò mả trong nghĩa trang ở San Jose. Khi chàng khám phá ra bàn  tay bên dưới không phải là tay cô ta thì chính cô ấy đã tự bóp cổ mình  mà chết. Hưng đưa tay nắm lấy hai tay Jean thì thầm:
- Em đừng buông anh ra nghe không.
Jean cười khúc khích, nói nho nhỏ:
- Bây giờ anh không còn mặc cảm gì nữa phải không.
- Em không buông anh ra đâu.
Hưng  không trả lời, chàng chỉ ầm ừ vì thân thể đang cong cớn. Những khoái  cảm tê dại thấm vào tận xương tủy tới điên cuồng. Chàng chồm lên mình  Jean làm nàng phải ghì chặt lấy thân thể chàng mà rên lên. Hưng không  hiểu sao. Cứ mỗi lần bàn tay cô gái tóc vàng ma quỉ kia mò mẫm trên thân  thể chàng thì người chàng nóng lên bừng bừng. Sự kích thích tuôn trào  khắp cơ thể tới điên dại và không bao giờ ngừng. Lúc ấy, cái bệnh di  truyền quái ác kia nhưbiến mất. Trả lại cho con người Hưng một sinh khí  ngút trời. Không hiểu có phải như vậy mà tự nhiên Hưng lại có cảm tình  với bàn tay ma quái này hay không. Mặc dù chàng vẫn có cảm giác kinh sợ  tới tê người.
Đang trong lúc đê mê cùng tột ấy. Bỗng cửa sổ bật  tung. Gió từ ngoài lùa vào như thác đổ. Mùng mền chăn gối bay lên như  bão cát ngoài sa mạc. Có tiếng sấm nổ long trời lở đất. Không gian rung  chuyển. Trời đất ráp gần lại, nổ tung ra hàng trăm ngàn mảnh tinh tú  long lanh, chói lòa.
Jean gào lên. Hưng thét lớn. Cả hai văng ra  khỏi giường trong cơn địa chấn của ngày tận thế ấy. Thân thể Hưng lạnh  ngắt. Da thịt chàng teo lại, nhăn nhúm. Trong khi người Jean rã rời.  Khuôn mặt nàng hốc hác, tái xanh. Có tiếng gà gáy sáng. Hưng bàng hoàng  thấy mình nằm co quắp dưới chân giường. Trong khi Jean cuộn tròn thân  thể trong chăn trên đầu giường. Chàng nhìn nháo nhác chung quanh. Căn  phòng im nm trong ánh đèn dìu dịu, xanh lơ. Chàng lồm cồm bò dậy. Trong  khi Jean cũng vừa thức giấc. Nàng nhìn Hưng ngơ ngác hỏi:
- Chúng mình đang ở đâu hả anh?
Hưng không trả lời ngay. Chàng nhìn Jean như dò xét một lúc thực lâu mới từ từ nói:
- Có phải chúng ta vừa trải qua một cơn ác mộng không?
Jean lắc đầu nhè nhẹ.
- Không phải là mộng đâu.
- Chẳng lẽ chúng ta vừa trở về từ một thế giới khác?
- Có thế giới nào chung quanh đây nữa hay sao anh?
- Anh cũng không biết.
Jean đạp nhẹ chiếc mền lệch sang một bên. Nàng chồm mình về phía Hưng hỏi:
- Anh có sợ không?
Phải nói là kinh hoàng.
- Bây giờ hết rồi.
- Nhưng nó còn tái diễn nữa không?
- Em cũng không biết.
Im lặng một lúc, Hưng ngồi hẳn lên nói:
- Có lẽ trời sắp sáng rồi. Anh trở về phòng ngủ nhé.
Jean lật đật tụt xuống giường nói.
Em theo anh được không?
- Tại sao?
- Em không dám ngủ một mình ở căn phòng này nữa đâu.
- Em không sợ người ta nghị dị à?
Jean im lặng, nàng với bộ đồ ngủ mặc vào thực nhanh.
- Em có thể ngủ ở trên ghếnệm trong phòng anh cũng được mà.
Hưng gật đầu. Chàng nắm tay Jean đi về phòng mình.
 Khi  Hưng thức dậy, Jean vẫn còn ngủ ly bì. Chàng thay quần áo, nhón gót  bước nhẹ ra ngoài. Mặt trời đã lên thực cao. Dưới phòng vẽ của Jean tấp  nập những người. Hưng hơi ngạc nhiên, chàng rảo bước tới đó.
Khi  Hưng thức dậy, Jean vẫn còn ngủ ly bì. Chàng thay quần áo, nhón gót  bước nhẹ ra ngoài. Mặt trời đã lên thực cao. Dưới phòng vẽ của Jean tấp  nập những người. Hưng hơi ngạc nhiên, chàng rảo bước tới đó.
Tiếng kèn đám ma bắt đầu rung lên những âm điệu làm Hưng thấy rờn rợn. Chàng bước vào phòng trong màn hương khói mịt mù.
- Thưa ông kỹ sư, sắp tới giờ liệm xác rồi.
Hưng trả lời như một cái máy.
- Dạ, xin các ông cứ làm theo những gì gia đình mong muốn.
Người đàn ông lớn tuổi vừa nói, ngập ngừng hỏi chàng.
- Dạ... thưa ông kỹ sư. Chúng tôi muốn nói tới bà Jean ạ
- Các ông thấy cần sự có mặt của bà ấy hay không?
Người đàn ông nhanh nhẹn nói.
- Dạ... dạ... phải có mặt bà ấy mới được chứ ạ.
Hưng nhìn thực nhanh chung quanh. Chàng thấy người thiếu phụ ôm đứa con ngồi bẹp dí trong một góc phòng.
Chàng hỏi:
- Còn ý kiến của bà vợ chính thức ông Tiến ra sao thưa ông?
Người đàn ông trả lời ngay.
- Bà Jean rộng lòng cho cơ ấy dự tang lễ này là quí hóa lắm rồi.
Hưng sửng sốt, chàng ngẩn nhơ nhưmình vừa nghe lộn một điều gì.
- Tôi muốn nói vợ chính thức có hôn thú và con ông Tiến đó thưa ông.
- Dạ... thưa ông kỹ sư tôi biết.
- Tôi có thể nói chuyện với bà ấy một chút được không?
- Dạ... dạ, thưa ông kỹ sư. Nếu ông muốn, xin cứ tự nhiên ạ.
Hưng tiến tới gần thiếu phụ nọ. Chàng ngồi xuống hỏi:
- Thưa chị,  tôi xin lỗi hôm qua chưa kịp nói chuyện với chị. Tuy nhiên, tôi đã được  bà Jean cho biết hết những gì chị cho bà ấy hay. Hôm nay tôi muốn hỏi  xem ý kiến của chị thế nào về tang lễ của anh Tiến ạ?
Ngần ngừ một lúc, vợ Tiến nói:
-  Thưa ông kỹ sư, bà Jean còn giữ nhiều tiền của chồng tôi nữa không ạ.  Tôi muốn tang lễ này phải làm cho bà con họ hàng biết một chút để mẹ con  tôi còn dám nhìn mọi người chung quanh nữa.
Hưng thấy như sáng  nay mình lạc vào một thếgiới khác lạ Những gì chàng phân vân từ tối qua  tới giờ trở nên lãng xẹt Chàng nhìn một vòng. Mấy ông thầy chùa đang  tụng kinh. Mấy ông thầy cúng đang ngồi nhai trầu nhóp nhép. Một dàn nhạc  đám ma cũng có tới sáu bảy ông. Trong phòng chật ních những người chàng  chưa hề biết mặt. Ai nấy mặt mũi hớn hở, cười nói luôn mồm. Bên dưới  quan tài một chiếc bàn không biết ai mang từ đâu tới. Trên bàn đầy thức  ăn. Chàng thấy cả một con heo quay thực to và năm bảy con gà luộc, còn  cả nguyên con trên đa.
Chàng tần ngần nói:
- Thưa chị, tôi cũng không biết gì về chuyện này.
Có tiếng người đàn ông lớn tuổi vừa nói chuyện với Hưng nói từ đằng sau tới.
- Thưa ông kỹ sư. Xin ông lo cho chúng tôi về cái khâu này. Nếu không thì kẹt lắm đó ạ.
- Ông muốn tôi phải làm gì?
- Xin ông kỹ sư can thiệp dùm, xem anh Tiến còn để lại bao nhiêu tiền cho bà Jean, để bà ấy chi cho chúng tôi nữa ạ.
Bây  giờ thì Hưng mới vỡ lẽ ra, con đường sáng nay chàng đang bước vào là  cái giống gì! Có một điều không biết khi chàng nói ra. Người ta có chịu  tin hay không. Hiện nay trong ngân hàng của Tiến chẳng những không còn  một đồng xu nào nữa. Mà tiền chàng nợ thẻ tín dụng có lẽ hơi nhiều. Đó  là chưa kể tới tiền học mượn của chính phủ chưa trả được bao nhiêu. Có  lẽ tết nhất bây giờ đừng nên dính vào chuyện này nữa là hơn. Hưng thủng  thẳng nói:
- Dạ, xin ông để tôi chuyển lời lại với bà Jean. Nhưng có  lẽ khi nói chuyện với bà ấy phải có mặt người thân của anh Tiến thì mới  hợp lý.
Người đàn ông lớn tuổi nói ngay.
- Thưa ông kỹ sư, để tôi và con gái tôi tới nói chuyện với bà Jean có được không ạ?
- Dạ, xin lỗi ông. Như vậy ông là bố vợ của anh Tiến phải không ạ?
- Dạ, thưa ông vâng ạ.
Hưng mừng thầm, như vậy là chàng sẽ đổ tránh nhiệm lên đầu thằng cha này. Chàng hơi cúi mình làm ra vẻ lễ phép, nói:
- Dạ, thưa bác, vậy mà từ hôm qua tới giờ bác không nói. Để cháu lên nhà trên bảo Jean xuống đây gặp bác ngay.
Bố vợ Tiến có vé hân hoan lắm nói:
- Dạ, xin ông kỹ sư chuyển lời giùm.
Hưng trở về phòng. Chàng nói hếtmọi chuyện cho Jean nghe. Nàng mỉm cười, đưa cuốn sổ ngân hàng cho Hưng coi rồi nói:
-  Có lẽ em phải trở về Mỹ nay ngày hôm nay. Bởi vì với anh Tiến, em chẳng  còn nhiệm vụ gì nữa. Tất cả gia tài của anh ấy em để lại đây cho gia  đình bên vợ anh ấy muốn làm gì thì làm.
Hưng ngẩn ngơ về quyết định đột ngột của Jean, chàng hỏi.
- Còn công việc của hãng thì sao?
- Anh còn lạ gì nữa. Từ hôm qua đây tới giờ, em đã làm cái gì đâu. Tất cả mọi chuyện đều do anh xếp đặt hết rồi phải không?
- Nhưng ít nhất, giấy tờ đều do em ký tên chuyển về Mỹ mà.
- Anh muốn em phải làm sao bây giờ?
Suy nghĩ một lúc, Hưng đề nghị.
- Hay là em vô Saigon lánh mặt ít hôm rồi quyết định sau có được không?
Jean gật đầu, hỏi:
- Anh tính bao giờ em lên đường?
-  Có lẽ ngay bây giờ là tốt nhất. Anh có nhà mấy người thân, em cứ tới đó  ăn ở tự nhiên. Có chuyện gì anh sẽ đánh điện cho em. Bây giờ em viết  một lá thư từ giã, để lại cho mọi người, như vậy anh dễ ăn nói với họ.
Jean  ôm chầm lấy Hưng, hôn lên môi chàng. Chưa bao giờ nàng thấy được ai lo  lắng cho mình trong nhưng lúc bối rối này nhưHưng. Nàngchắc chắn  mộtđiều; nếu không đi lánh mặt, thế nào cũng bị rắc rối về những người  trong gia đình của bên nhà vợ Tiến. Nàng viết thư liền và ra đi ngay.
Hưng  nhờ một anh kỹ sư Mỹ dắt Jean đi vòng theo mé hông nhà xuống núi để  không ai nhìn thấy họ. Hai người mướn xe ôm ra phi trường rồi anh ta mới  trở về nhà. Trong khi ấy, đám ma tưng bừng như một ngày hội lớn. Người  ta ăn uống ồn ào chẳng khác gì một tiệc cưới. Chàng tìm gặp ông bố vợ  Tiến cho biết không thấy Jean ở nhà trên, chàng nói có gõ cửa phòng ngủ  mà không thấy ai trả lời. Ông ta có vẻ tự tin nói:
- Thưa Ông kỹ sư,  có lẽ bà ấy mệt mỏi vì bận rộn lo lắng cả ngày hôm qua, nên cứ để cho bà  ấy ngủ một chút nữa cũng không sao. Chúng tôi dời giờ tẩm liệm, đóng  nắp quan tài tới chiều cũng được.
Hưng mừng thầm trong bụng. Như  vậy càng hay, tới khi mọi người biết Jean không còn ở đây nữa thì nàng  đã tới Saigon rồi. Càng đỡ phải lo nghĩgì nữa. Nghĩ vậy Hưng thủng thẳng  nói:
- Thưa bác, mọi sự đều do bác định đoạt.
- Thưa ông kỹ sư, được mà. Chuyện nhỏ thôi. Bây giờ mời ông kỹ sư dùng với chúng tôi một chút gì cho ấm bụng buổi sáng nhé.
Không đợi cho Hưng có bằng lòng hay không. Ông bố vợ Tiến kéo ghế cho chàng ngồi chính giữa vợ Tiến và ông. Hưng lật đật nói.
- Dạ... dạ... xin phép bác cứ để cho cháu tự nhiên mà.
- Được được, xin ông kỹ sư cứ tự nhiên cho.
Hưng quay qua bắt chuyện vởi vợ Tiến.
- Chị Tiến thành hôn với anh ấy bao lâu rồi?
- Dạ... thưa anh. Tụi em lấy nhau cũng bốn năm năm rồi. Ngay từ khi anh ấy lấy bằng kỹ sư ạ.
Hưng  mỉm cười. Chàng còn lạ gì Tiến vừa ra trường được mấy tháng nay. Như  vậy là anh chàng này làm đám cưới với cô nàng từ khi mới lên đại học.  Sau khi tốt nghiệp, may mắn xin được vô hãng chàng đang làm rồi lấy Jean  liền. Kể ra cái số thằng này cũng hào hoa thực. Hưng hỏi:
- Chị được mấy cháu rồi?
Dạ, tụi em mới có một đứa con trai này thơi.
- Cháu mấy tuổi rồi?
- Dạ thưa anh, cháu được hơn một tuổi rồi ạ.
Hưng. ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao chị không qua Mỹ sống với anh ấy?
- Thưa anh, không hiểu sao, giấy tờ tụi em trục trặc mãi chưa xong.
- Sao chị không lo luật sư làm giấy cho mau?
- Dạ... anh Tiến nói lo xong rồi, nhưng còn chờ chính phủ Mỹ trả lời.
- Hôm anh Tiến qua đây làm việc có báo cho chị biết không?
- Dạ... anh ấy có viết thư bảo sẽ về thăm nhà trong tháng này. Chứ em đâu có biết là anh ấy đã tới đây rồi.
Hưng  nghĩ ra ngay, làm sao Tiến có thể để vợ biết được mình về Việt Nam làm  việc. Bởi vì còn cô vợ Mỹ này dấu vào đâu. Hèn chi anh chàng xin phép  mình cuối tuần này, có một chút kết quả về mẫu cát rồi thì đi nghỉ phép  một tuần lễ thăm bà con.
- Vậy ai cho chị biết anh Tiến qua đời?
- Dạ... cô em họ anh ấy ở Sàigon đánh điện tín cho em mới biết.
Hưng chép miệng nói:
-  Kể ra anh Tiến cũng tệ thực. Nếu tôi biết anh ấy có vợ con rồi. Tôi đã  để cho anh ấy về thăm chị ngay từ hôm đặt Chân tới đây.
- Dạ thưa anh. Các anh qua đây lâu chưa?
- Cũng mấy tuần rồi.
Hưng biết không nên nói nhiều về chuyện có thể dính dáng tới Jean nên chàng cố tình nói qua chuyện khác, chàng hói:
- Chị quen anh Tiến lâu chưa?
- Thưa anh, anh Tiến ở cùng xóm với em từ thuở nhỏ.
- Ở đâu lận?
- Dạ, tụi em ở Đà Nẵng.
Bây  giờ Hưng mới để ý vợ Tiến. Có lẽ nàng cũng bằng hoặc hơn tuổi anh ta.  Thân hình thon nhỏ, nhưng khuôn mặt trái xoan với nước da bánh mật thật  có đuyên. Mặc dù đã có vài nét nhăn nho nhỏ trên khóe mắt.
- Anh Tiến ở chung với cha mẹ à?
- Dạ không, anh Tiến mồ côi từ thuở nhỏ ở nhà ông chú làm nghề chài.
- Tôi lại cứ tưởng Tiến là con nhà giàu, được ăn học đàng hoàng nên mới giỏi giang như vậy.
-  Dạ... dù nghèo nàn, mồ côi, nhưng anh Tiến chăm học lắm. Bởi vậy khi  anh ấy trốn ông chú đi vượt biên. Qua Mỹ mới có mấy năm là đã có bằng kỹ  sư rồi.
- Anh Tiến có gửi tiền về nhà đều đặn không?
- Anh ấy nói tiền phải đầu tư vào công ty. Chờ cho mẹ con em qua mới khá được.
- Nhưng Tiến cũng phải có chút đỉnh hàng tháng cho chị nuôi con chứ?
- Dạ, sau đám cưới. Anh ấy có gửi chút ít. Rồi cho mãi tới tháng vừa qua mới có vài trăm.
Hưng  biết ngay, dù cho Tiến có muốn gửi tiền cho vợ cũng làm gì có tiền mà  gửi. Vừa rồi gửi được vài trăm là vì sau khi tốt nghiệp đại học. Có việc  làm nên mới nhín ra chút ít gửi về. Hơn thếnữa, tiền có dưbao nhiêu  cũng phải trả nợ ngân hàng, vì Tiến tiêu vào thẻ tín đụng nhiều quá rồi.  Có lẽ là ngay từ khi đám cưới với cô nàng này.
Chàng hỏi:
- Rồi làm sao mẹ con chị sống được?
- Dạ, hồi chưa lấy anh Tiến em cũng đã có cái quán cà phê nho nhỏ rồi.
- Từ ngày cưới tới giờ. Anh Tiến có về thăm chị thường không?
- Dạ, chỉ có lần đó, rồi bận làm ăn miết, anh ấy cứ hẹn hoài.
Hưng từ từ nói:
- Không biết chị có muốn nghe tôi nói thực không?
- Dạ... dạ... xin anh cứ nói. Em muốn nghe mà.
- Tôi làm chung sở với Tiến, nên biết được rằng, anh ta chỉ lấy được bằng kỹ sư mấy tháng nay thôi.
Cả  vợ Tiến và ông bố vợ cùng chưng hửng. Hưng thấy ông ta từ nãy tới giờ  để chàng nói chuyện với con gái, ngồi ăn uống thật ngon lành. Bỗng nghe  chàng nói, đang cho miếng thịt vào miệng, vội vàng bỏ ra liền, quay qua  Hưng
hớt hải hỏi:
- Thưa ông kỹ sư... Chuyện đó có thực sao? Không lý nào...
Hưng quay về phía ông ta nói:
- Thưa bác, cháu là cấp trên của Tiến. Không lý cháu lại không biết một chút khả năng gì của nhân viên mình hay sao?
- Nếu như vậy thì tiền bạc nó bó vào hãng hùn vốn ra sao hả ông?
Hưng mỉm cười. Chàng cố nói thực nhẹ nhàng.
-  Chắc anh Tiến nói chơi thôi. Hãng tụi cháu làm, vốn đầu tư cả chục tỷ  Mỹ kim. Anh Tiến mới ra trường, lo trả nợ tiền học chưa xong, làm gì có  tiền mà đầu tư như vậy cơ chứ.
Ông bố vợ Tiến trông thẫn thờ ra mặt, nói như rên rỉ:
- Không lý nó đám gạt cả tôi hay sao?
Hưng  bỗng thấy một bàn tay luồn dưới bàn nắm chặt lấy đùi mình. Chàng biết  ngay là bàn tay của vợ Tiến nên quay lại xem cô ta muốn nói gì.
-  Anh Hưng ơi... Xác anh Tiến còn nằm kia. Quan tài chưa đậy nắp. Anh  không nói chơi đó phải không? Dù biết là vợ Tiến thò tay nắm lấy đùi  mình một cách
kín đáo để nói một chuyện gì đàng hoàng. Nhưng quả thật  đây là chỗ yếu của Hưng. Thân thể chàng từ từ nóng lên thực nhanh. Mặc  dù câu nói của nàng làm cho Hưng ớn lạnh. Hưng run run nói:
- Những  gì tôi nói đây. Bác và chị Tiến có thể hỏi Jean và cả hai anh chàng kỹ  sư Mỹ làm việc với chúng tôi thì biết ngay chứ gì.
Nước mắt vợ  Tiến từ từ chảy dài xuống má. Răng nàng cắn chặt lên môi. Nhưng quả thực  điều đó không làm Hưng bận tâm mà là bàn tay nàng đang nắm chặt lấy đùi  chàng. Không hiểu vô tình hay cố ý. Bàn tay ấy lại nắm tuốt lên phía  trên, nên khi cơ thể Hưng nóng lên. Bắp thịt căng cứng thì đụng vô tay  nàng liền. Vợ Tiến vẫn để yên tay ở đó Nhưng tự nhiên ánh mắt khác lạ.  Hưng không dám nhìn vô mắt nàng. Làm bộ quay qua bố vợ Tiến nói:
- Bác có muốn gặp Jean liền bây giờ không?
Ông ta xô ghế đứng dậy ngay, lật đật nói:
-  Dạ... dạ... cảm phiền ông kỹ sư, cho tôi nói chuyện với bà Jean ít câu  liền bây giờ được không ạ? Hưng mừng trong bụng, quay qua vợ Tiến hỏi:
- Chị Tiến có muốn đi chung khôngl
Vợ  Tiến gật đầu. Ba người lật đật rời bàn ăn lên nhà trên. Tự nhiên Hưng  thấy hình như vợ Tiến cố tình đi sát vô mình chàng. Lên tới nhà trên  Hưng gặp nay một anh chàng kỹ sư Mỹ đang lon ton đi ra. Chàng vờ hỏi:
- Anh thấy Jean thức dậy chưa?
Anh  chàng kỹ sư Mỹ biết Hưng dàn cảnh. Vì lúc nãy Hưng và Jean đã cho mọi  người trong nhà biết hết sự thực rồi. Bởi vậy anh ta đáp tỉnh bơ:
- Từ sáng tới giờ tôi không thấy cô Jean đâu cả. Không biết có ở trong phòng không?
Hưng  cám ơn anh ta rồi tới phòng Jean gõ cửa. Chàng gõ liên tiếp mấy lần mà  không có tiếng trả lời. Hưng còn lạ gì giờ nay Jean đang ở đâu nữa.  Nhưng đã đóng then thì phải đóng cho trọn vẹn vai trò của mình. Chàng  tiếp tục gõ cửa cho tới khi ông bố vợ Tiến nóng ruột nói:
- Hay là ông kỹ sư cứ mở cửa vào đại đi.
Hưng  không nói gì, vặn ống khóa mở cửa liền. Lẽ dĩ nhiên là trong phòng làm  gì có ai. Đồ đạc bừa bộn. Cả vợ Tiến và ông bố vợ cùng ngẩn ngơ như  người mất hồn: Vợ Tiến sau một lúc mất thần. Nàng bình tĩnh lại ngay và  bắt đầu lục lọi Đồ đạc của Tiến còn nguyên. Quần áo, thư từ, sách vở,  cho tới những món kỷ niệm nhỏ nhặt mỗi lần về thăm vợ cũng còn đây. Bỗng  ông bố vợ Tiến nhặt lá thư để trên mặt bàn run run nói:
- Hình như con nhỏ này để lại một lá thư.
Hưng làm bộ nói.
- Cô ấy gửi cho ai thưa bác?
- Có lẽ cho vợ thằng Tiến đây mà. Ông kỹ sư giúp tụi tôi đọc lá thư này xem sao.
Hưng cầm lá thư bóc ra, trong khi vợ Tiến ngưng lục lọi tới bên cạnh chàng nói:
- Anh dịch ra dùm đi anh.
Hưng  hằng hắng lấy giọng rồi dịch từng chữ trong bức thư. Nghe dịch xong bức  thư. Ông bố vợ Tiến lật luôn mấy cuốn sổ nhà băng và thấy chỉ còn ở đó  vài chục bạc. Ông xem luôn một xấp giấy nợ thẻ tín dụng mà Tiến còn  thiếu, thở dài ảo não nói:
- Như thế này còn ở đây làm cái gì nữa. Tôi đâu có ngờ thằng Tiến nó đốn mạt như vậy?
Nói xong, ông quay qua vợ Tiến tiếp luôn.
- Thôi, trưa nay tao về Đà Nắng. Chồng con mày, mày muốn làm gì thì làm. Tao không muốn dính vô nữa.
Vợ Tiến hốt hoảng nói to:
- Trời ơi, bố bỏ con ở đây hay sao?
Ông bố vợ Tiến gắt:
-  Chứ tao làm được cái gì bây giờ. Mày không thấy con nhỏ Mỹ nó viết cái  lá thư đó hay sao. Bây giờ chưng tờ hôn thú ra mà ở đây trả nợ à? Về đi  thôi!
Vợ Tiến ngồi bệt xuống giường thút thít khóc. Trong khi ông  bố vợ vùng vằng bỏ ra ngoài. Ông ta đi được một lúc, trở lại nói với  Hưng.
- Bây giờ xin ông kỹ sư lo giùm cho chúng tôi một việc sau cùng. .
Hưng lật đật nói.
- Dạ... dạ, thưa bác muốn cháu làm gì ạ?
Ông có thể để tôi thu xếp đồ đạc còn lại của thằng rể tôi về Đà Nẵng chiều nay được không?
- Dạ... dạ được chứ thưa bác.
- Còn một điều nữa, ông đã làm ơn xin làm ơn cho trót
- Dạ, bác cứ nói đi.
- Xin ông kỹ sư đừng tiết lộ vụ này ra với ai. Để rồi chúng tôi ưnh sau.
- Dạ, xin bác cứ yên tâm. Chuyện riêng tư của anh Tiến mà. Cháu đâu có đám xía vô.
- Được vậy thì chúng tôi xin cám ơn ông kỹ sư lắm.
Nói  xong, ông ta bỏ đi ngay và chỉ một lúc sau. Một chiếc xe lam chạy tới  đậu trước sân. Mấy người đi chung với ông vô phòng Tiến dọn nhà liền.  Thựcra thì cũng chẳng có gì nhiều. Mấy va ly quần áo, sách vở và một  chút đồ đạc lặt vặt Tiến để ý thấy ông thu dọn luôn cả đồ đạc của Jean,  nhưng chàng cố lờ đi như không biết.
Lúc ấy vợ Tiến lại bám sát  lấy chàng hỏi han đủ chuyện. Nàng theo luôn Hưng về phòng chàng, nên dù  cho Hưng có muốn ngăn cản ông bố vợ Tiến dọn dẹp những gì của Jean cũng  thật khó nói. Nước mắt vợ Tiến chảy dài trên gương mặtnhỏ nhắn. Nàng  luôn luôn đứng sát vô mình chàng. Nhất là những lúc không có ai. Hưng đã  để ý thấy những đụng chạm ấy không còn là vô tình nữa. Bộ ngực của nàng  tì mạnh vô lưng chàng nhiều lần và hơi thở ấm áp của nàng cũng đã phà  lên gáy Hưng...
Bây giờ Hưng đã nắm được trọn vẹn câu chuyện về  cuộc đời Tiến và cả vợ con Tiến nữa. Đúng là kẻ cắp gặp bà già. Gái  giang hồ, gặp trai tứ chiến. Đứa con của vợ Tiến kia làm sao là con của  Tiến được. Tính vào thời gian Tiến học hành không trở về Việt Nam được  và thời gian vợ Tiến mang bầu là biết ngay. Nàng lại là chủ tiệm một  quán cà phê ôm như vậy thì còn gì để nói nữa.
Khi Hưng đưa vợ  Tiến trở về ng.ọn tháp hải đăng, nơi để xác Tiến thì mọi người vẫn còn  ăn nhậu. Chàng để ý không thấy ông bố vợ Tiến và đứa nhỏ nói là con Tiến  đâu Nhưng không hiểu sao, vợ Tiến vẫn thật bình thản. Nàng luôn đi sát  bên Hưng hỏi han và nhờ vả đủ chuyện. Cho tới chiều tối. Vợ Tiến bảo nhà  hòm đậy nắp quan tài lại Nước mắt nàng vẫn ràn rụa hầu như không bao  giờ ngừng chảy từ sáng tới giờ.
Sau khi nắp quan tài đậy lại  rồi. Vợ Tiến cho cả đám thầy cúng, đội kèn đám ma và thầy chùa tụng niệm  về hết. Nàng nói mọi người mệt mỏi rồi nên về nhà nghỉ một đêm, để sáng  mai đưa linh cửu Tiến ra nghĩa trang. Căn phòng được đóng cửa lại với  quan tài của Tiến nằm trong đó. Khi bóng tối chụp xuống. Vợ Tiến xin  phép Hưng cho nàng ngủ tạm ở phòng của Jean và Tiến vì không dám ở lại  bên quan tài Tiến một mình. Bây giờ Hưng mới thấy tài tháo vát của vợ  Tiến. Một mình nàng quyết định mọi việc thật đâu vào đó.
Chàng  cũng biết rằng, thế nào tối nay vợ Tiến cũng mò sang phòng chàng. Vừa  chợp tối, Hưng đi tắm rửa vì sự xét đoán của Hưng không thế nào sai  được. Lúc chiều, trước khi rời khỏi phòng. Vợ Tiến đã ngả vô lòng chàng  khóc nức nở rồi bất chợt, nàng ôm lấy Hưng hôn vô môi chàng một nụ hôn  tưởng không bao giờ rứt. Hai bàn tay của nàng cũng mò mẫm trên thân thể  Hưng làm chàng phải tê dại...
Cũng vì thế mà tối nay, Hưng phải  tắm rửa cẩn thận và lên giường nằm chờ. Lẽ dĩ nhiên, cửa phòng chàng hé  mở để nàng có thể tự tiện mở lấy nếu chàng ngủ quên. Hưng biết rằng tối  nay có thể là đêm sau cùng chàng ngủ với một người đàn bà lạ một cách đễ  dàng và thoải mái như thế này. Vì tối mai, vợ chàng sẽ tới phi trường  Saigon rồi. Nếu có mặt Đào ở đây, mọi chuyện nhăng nhít kể như phải chấm  dứt, nếu có cũng chỉ còn là những lén lút vụn trộm mà thôi.
Suy  nghĩ miên man mãi tới lúc ngủ quên đi hồi nào không hay. Khi thức dậy,  mặt trời đã lên cao. Vài tia nắng đã chiếu qua cửa sổ len lói vô phòng.  Hưng giật mình nhìn đồng hồ. Chàng ngồi bật dậy, mặc quần áo tới xem  tang lễ đang cử hành ra sao. Hưng ngạc nhiên khi thấy nhà cửa vắng tanh.  Căn phòng chứa xác Tiến vẫn đóng cữa im lìm. Chàng vội vàng rảo bước  xuống xem chuyện gì đã xảy ra. Tới nơi, chàng thấy trước cửa có dán một  miếng giấy đề mấy chữ.
"Xin quí vị ra về. Linh cửu của anh Tiến  sẽ được chở về Mỹ cho thân nhân chôn cất theo lời yêu cầu của gia đình.  Mọi chi phí trong những ngày qua, xin liên lạc với ông Hưng vào sáng  mai. Chân thành cảm tạ qúi vị."

Hưng đọc đi đọc lại lá thư vợ Tiến để trong phòng ngủ. Chàng không  biết phải nguyền rủa hay thương hại cho người quả phụ tré tuổi này. Bây  giờ, dù cho nàng có làm cái gì chăng nữa thì tội tình của Tiến vẫn còn  nằm đó. Trên giấy trắng mực đen đàng hoàng.
Sáng nay, lúc Hưng  đọc tấm giấy dán trên cửa trước phòng vẽ của Jean, chàng đã nổi giận, xé  nát tấm giấy. Tới khi về phòng ngủ tìm được lá thư của vợ Tiến để lại  cho chàng. Hưng lại lấy tấm giấy khác viết nguyên văn như tờ giấy cũ rồi  đem dán trở lại. Thế rồi chàng bật cười đọc đi đọc lại câu:"Mọi chi phí  vào những ngày qua, Xin liên lạc với ông Hưng". Như thế là tự nhiên  Hưng đã mặc nhiên đồng ý gánh hết mọi phí tổn trong những ngày qua.
Còn  cái chuyện đem xác về Mỹ cho thân nhân. Vợ Tiến đã giải thích chỉ là lý  do để bà con đừng xôn xao, vì nàng sẽ trở lại âm thầm mai táng Tiến cho  đỡ phí tổn. Lý do rất đơn giản là hiện nay nàng không có một đồng xu  nào dính túi hết. Trong thư nàng cũng hứa sẽ thu xếp trả lại số tiền mà  Hưng ứng trước cho những nhạc công và thầy cúng, cũng như nhà quàng.  Điều này thực sự Hưng không lo lắng gì, vì đối với Hưng, số tiền này  cũng chẳng là bao nhiêu. Chàng có thể cho Tiến cũng còn được. Há gì  trong lúc này, anh ta đã nằm xuống rồi.
Cả ngày hôm nay, Hưng bận  rộn trả lời những câu hỏi chẳng ra đâu vào đâu. Chàng bèn nghĩ ra cách  tới nhà Lan lánh mặt luôn. Tiền bạc trong danh sách vợ Tiến để lại trong  thư Hưng giao cho anh chàng kỹ sư Mỹ thanh toán dùm luôn. Điều này cũng  chẳng có gì khó, vì vợ Tiến đã ghi rất rõ trả cho ai bao nhiêu rồi. Tất  cả chưa tới ngàn bạc đâu có to tát gì.
Bây giờ Hưng yên tâm tới  nhà Lan lánh mặt. Mẹ con Lan gặp Hưng thật mừng rỡ. Những đứa trẻ reo  lên vì biết rằng khi nào chàng tới chơi là chúng có quà bánh. Hưng xoa  đầu con nhỏ út hỏi:
- Mấy bữa nay con có ngoan không?
Đứa bé níu lấy chân Hưng ngọng nghịu nói.
- Con... con ngoan... Chú có kẹo không?
Hưng lôi ra trong bọc một gói bánh thực lớn vừa mua ở Cầu Đá, trao cho mấy đứa nhỏ nói:
- Tốt, tụi con ngoan là chú cho bánli ngay. Đem ra
ngoài kia ăn. "
Lan mỉm cười, nàng biết khi Hưng nói với tụi nhỏ đem ra ngoài kia ăn  là muốn đuổi khéo chúng để cho chàng tự nhiên với nàng thôi. Bé Hai vẫn  còn tính trẻ con, thấy bánh cũng nhào lại định kéo mấy đứa em ra ngoài.  Lan vội vàng .
bảo nó:
- Hai à, con bưng nước vô phòng cho chú uống đi chứ. Lớn rồi còn bánh kẹo gì nữa.
Bé Hai nghe mẹ nói, hiểu ý mẹ mình muốn gì ngay.
Nhưng nó vẫn còn tiếc gói bánh vừa rồi nên còn tần ngần.
Thấy vậy, Lan nói nhỏ vô tai nó:
- Mày ngu vừa vừa chứ. Vô phòng rồi muốn chú ấy mua cái gì cho mà không được. Còn phải dành ăn với em nữa hay sao hả?
Bé Hai liếc Hưng cười chúm chím, nói:
- Cháu bưng nước vô phòng cho chú uống nhé.
Nói  xong nàng te te đi vô phòng ngay. Cho tới hôm nay, Hưng đã biết Lan cố  tạo cơ hội cho chàng gần gủi bé Hai. Trong phòng của bé Hai, bây giờ có  kê thêm một cái bàn nho nhỏ cạnh chiếc giường. Trên bàn có ấm nước và  mấy cái ly thủy tinh. Cạnh đấy cũng có mấy cái ghế đẩu để ngồi uống  nước. Căn phòng này tự nhiên trở thành phòng khách của nhà Lan. Bởi vì  nhà ngoài chỉ có một chiếc giường lớn cho tụi trẻ ngủ. Bếp nước tùm lum  ngay bên cạnh chân giường. Nhất là bây giờ lại thêm con gà mẹ và một đàn  gà con làm ổ ngay góc nhà.
Hưng theo bé Hai vô trong. Nàng chỉ chiếc ghế bảo Hưng.
- Chú ngồi chơi đi, để cháu ra nấu nước trà nóng cho chú uống nhé.
Hưng vừa tính cản thì Lan bước vô nói:
- Thôi mày ngồi nói chuyện với chú cho vui đi. Để tao nấu nước cho.
Bé Hai cười khúc khích, chờ mẹ ra khỏi phòng, nàng phóng tới sau  lưng Hưng, nhảy lên ôm lấy cổ chàng. Hưng vòng một tay ra sau lưng, luồn  qua bụng bé Hai, ôm lấy hông nàng kéo ngửa ra phía trước. Bé Hai nằm  ngửa thực gọn vô lòng chàng. Hưng cúi xuống ngay, bờ môi chàng tê đi  trên môi đứa con gái mới mười bốn tuổi này. Khi chàng ngước lên, bé Hai  nũng nịu, nhún nhảy nói:
- Chú xấu quá hà. Không mua bánh cho cháu.
- Hai muốn ăn bánh gì?
- Bánh gì cũng được. 
Hưng vén tà áo bé Hai lên khỏi ngực. Con bé chẳng bao giờ mặc áo lót.  Bộ ngực nhưcau non nhu nhú đỏ hồng. Tự nhiên người Hưng tê đi.
- Hay là bây giờ tụi mình ra bãi biển ăn quà đi?
Bé  Hai chịu liền, vừa tính nhổm dậy thì Hưng đã luồn tay vô trong quần con  bé. Chiếc giây lưng lỏng lẻo căng ra để tay Hưng rà vô trong thực dễ  dàng. Bé Hai không ngờ hôm nay Hưng lại táo tợn như vậy. Từ trước tới  nay dù có cái gì hơn thế này đi chăng nữa, Hưng cũng lén lút chứ đâu có  dám công khai bạo phổi như ngày hôm nay. Tự nhiên bé Hai cảm thấy mình  trở thành người lớn rồi. Hèn chi mẹ luôn luôn tạo cơ hội cho nàng gần  gủi chàng. Bé Hai nhìn thẳng vào mắt Hưng, lấy tay đánh nhẹ vô tay Hưng  nũng nịu nói:
- Anh hư quá mất rồi.
Không hiểu sao những câu  nói nhẹ nhàng trẻ con ấy làm Hưng run rẩy. Chàng ngây ngất với cảm khoái  ngút trời Hưng vội vàng cúi xuống vùng da thịt cỏ non ấy hít thực mạnh.  Hương thơm con gái tê chồn đầu môi. Chàng rên lên nho nhỏ...
- Anh ơi... đi ra biển đã mà...
Hưng  ngước đầu lên, ánh mắt thèm thuồng còn đọng lại khắp lối Chàng đỡ bé  Hai đứng dậy. Con bé xốc lại quần áo, mỉm cười chúm chím.
- Chúng mình ra bãi biển ăn bánh nghe anh.
Hưng mỉm cười gật đầu thực dễ dãi. Cả hai bước ra nhà ngoài. Hai nói lớn:
- Mẹ ơi, chú Hưng rủ con ra bãi biển ăn đồ đó mẹ.
Lan nhìn con tươi cười nói:
- Mày lại vòi vĩnh chú ấy chứ gì.
Hưng đỡ lởi ngay.
- Không phải đâu. Anh rủ nó đi cho đỡ buồn thôi mà. Mấy hôm nay đám tang của Tiến làm thần kinh anh căng thẳng chịu không nổi.
- Tại sao vậy anh?
Hưng từ từ ngồi xuống mép giường bên cạnh Lan, nói:
- Không ai ngờ cái chết của Tiến lại rắc rối như vậy.
Ngưng một lát Hưng nói tiếp:
- Lúc đầu thì hai ba cô dành chôn cất. Ai cũng là vợ, ai cũng là người thân nhất. Bây giờ thì mọi người cùng biến mất một lượt.
- Như vậy thì xác anh Tiến bây giờ ở đâu?
- Vẫn còn để đó, khóa cửa lại.
Lan trợn tròn mắt hỏi.
- Cái gì? Anh tính không chôn xác anh ấy nữa hay sao?
- Chôn thì nhất định là phải chôn rồi. Nhưng không biết ai là người lãnh cái trách nhiệm này đây?
- Hôm qua em lên thăm xác anh ấy, thấy mọi người đông lắm cơ mà.
-  Phải, cũng vì đông như vậy mà bây giờ anh Tiến nằm đó một mình thôi.  Thật là nhức cái đầu, ngày mai anh về cũng chưa biết thế nào nữa.
-  Vậy thì anh dắt con Hai ra biển chơi đi cho khuây khỏa. Em sẽ giăng mùng  sẵn trong phòng, nếu có về khuya, anh cứ vô đó mà ngủ với nó. Em ngủ  ngoài này với hai đứa nhỏ cũng được rồi.
Hưng không ngờ Lan dám  nói công khai như vậy. Như thế có khác nào nàng chính thức tuyên bố gả  con Hai cho chàng rồi còn gì. Tựnhiên Hưng thấy ngượng, chàng không biết  để chân tay vào đâu. Nếu phải như mọi lần, Hưng đã đè Lan xuống giường  rồi. Lúc này không biết con Hai chạy đi đâu và hai đứa em nó cũng không  có trong nhà. Hình như Lan đọc được những ý tưởng trong đầu Hưng. Nàng  để một tay lên đùi chàng nói nho nhỏ:
- Có gì đâu mà anh ngại. Trước sau gì cũng như vậy thôi mà, em không có câu nệ gì đâu.
Nói xong, Lan chồm mình lên hôn vô miệng Hưng thực tự nhiên. Hưng từ từ ngả mình nằm xuống giường, trong khi Lan trườn lên...
Cả  giờ sau Hưng mới dắt được Hai ra khỏi nhà. Lúc Hưng đưa Hai về nhà cũng  đã gần nửa đêm. Chàng để nguyên quần áo chun vô mùng. Cả nhà đã đi ngủ  từ hồi nào không hay. Bé Hai cũng đã quá mệt mỏi, nàng chung vô mùng ôm  lấy Hưng ngủ thiếp đi hồi nào không biết. Bây giờ mọi chuyện gần như  công khai giữa hai mẹ con nàng và Hưng. Ngay lúc Hưng sắp dắt nàng ra bờ  biển ăn cơm, bé Hai ra sau hè tắm rửa chờ cho Hưng nói chuyện với mẹ.  Khi nàng trở lại thấy Hưng và mẹ nàng đã đem nhau vô phòng trong đóng  cửa lại rồi. Bé Hai nghe thấy tiếng rên rỉ quen thuộc của mẹ. Nàng biết  Hưng đang làm gì, bé Hai tò mò dòm qua kẽ lá vô trong phòng. Ngọn đèn  dầu sáng choang để ngay trên bàn soi rõ hai người đang nhấp nhô trên  giường. Người bé Hai nóng lên bừng bừng. Nàng nghĩ tới đêm Tiến đè nàng  ra trên con đường đưa nàng xuống núi. Bé Hai định bụng lát nữa Hưng đưa  nàng ra bờ biển sẽ bắt chàng làm như vậy.
Bây giờ thì bé Hai mệt  mỏi quá rồi. Nàng không ngờ Hưng dai sức như vậy. Lúc ăn cơm xong, bé  Hai bảo Hưng mướn một chiếc thuyền cho nàng chèo ra biển. Thế rồi nơi đó  chỉ có trời cao biển rộng. Hưng đã làm nàng thoả mãn hơn bao giờ hết.  Và có lẽ đây cũng là lần đầu trong đời Hưng, chàng một mình một ngựa,  mắt chỉ cần nhìn những ngọn đèn leo lét của các thuyền câu gần đó mà tới  mức ăn thua oanh liệt như vậy. Cái bệnh di truyền quái ác kia hình như  được trị lành mạnh hẳn hoi bởi cả hai mẹ con nhà Lan mất rồi.
Hưng  ngủ mê man cho tới sáng mới cựa mình thức dậy. Có lẽ vì Lan vô hôn lên  mình chàng mới làm Hưng thức giấc, bé Hai cũng vừa hí mắt, nàng thấy mẹ  đang hôn vô cổ Hưng. Bé Hai vòng một tay ôm lấy đầu mẹ thì thầm:
- Con thương mẹ quá mẹ ơi...
Cho  tới gần trưa, Hưng mới trở về nhà. Chàng gặp ngay một thiếu nữ ngồi ở  phòng khách. Thấy Hưng, cô ta đứng dậy cúi đầu chào và hỏi ngay.
- Thưa ông, nếu tôi không lầm thì có phải ông là kỹ sư Hưng không ạ?
Hưng gật đầu trả lời.
- Phải, cô tìm tôi có chuyện chi không?
Thiếu nữ vui mừng nói.
- Thưa ông, tôi là em họ của anh Tiến. Vừa  được tin anh ấy mất nên cố thu xếp tới đây liền. Nhưng rủi quá, xe đò từ  Sàigon xuống đây lại bị nằm đường nên tới sáng sớm ngày hôm nay mới tới  nơi.
- Ồ? xin lỗi cô, tôi làm cô phải đợi lâu quá phải không. Quan tài anh Tiến còn để ở dưới kia. Cô đã tới đó chưa?
-  Dạ thưa ông kỹ sư. Lúc sáng mấy ông Mỹ đã mở cửa cho tôi vô thắp mấy  nén nhang cho anh ấy rồi ạ. Nhưng tôi không hiểu sao lại có sự thay đổi  lạ lùng như vậy: Bởi vì theo chỗ tôi biết, anh Tiến làm gì có họ hàng bà  con gì ở Mỹ nữa mà đem xác anh ấy về đó chứ?
Hưng lắc đầu, chàng móc trong túi ra bức thư của vợ Tiến để lại cho thiếu nữ coi rồi nói:
- Xin cô đọc bức thư này sẽ hiểu.
Thiếu nữ cầm bức thư đọc thực nhanh. Nước mất nàng từ từ chảy xuống gò má trắng hồng. Giọng nàng nhỏ lại:
- Tôi không ngờ sự việc lại xẩy ra như vậy. Nhưng ông có chắc là chị ấy sẽ trở lại không?
Hưng hơi bàng hoàng vì câu nói của thiếu nữ. Quả thực chàng chưa nghĩ tới chuyện đó. Hưng lắp bắp hỏi:
- Tại sao cô lại nghĩ như thế?
Thiếu nữ im lặng một lúc rồi từ từ nói:
-  Khi ba má anh Tiến qua đời. Họ hàng duy nhất ở miền Nam với anh ấy là  gia đình tôi. Hồi đó còn ở Đà Nẵng. Bởi vậy anh Tiến sống với chúng tôi  từ hồi còn học tiểu học. Khi anh Tiến vượt biên ít năm, có trở về nhà  thăm tụi tôi một lần ở Saigon, và nghe nói là anh ấy trở lại xóm cũ cặp  bồ với cô hàng xóm năm xưa. Nhưng bị ba tôi la nên bỏ luôn, vì nghề  nghiệp của cô ta không được tốt cho lắm. Nhưng theo tôi biết thì cô nàng  cũng bùa phép dữ dằn lắm nên lâu lâu anh Tiến có gửi ít quà về cho. Khi  tôi được ông báo tin cho biết anh Tiến qua đời, tôi có đánh điện cho  chị Thuỷ hay, nghĩ là chỗ bạn bè quen biết xưa. Ai ngờ chị ấy lại giở  trò ra như vậy?
Hưng chới với hỏi:
- Cô nói nhưvậy có nghĩa cô Thuỷ nào đó không phải là vợ chính thức có giá thú của anh Tiến hay sao?
Thiếu nữ lắc đầu nói:
-  Ang Tiến có lấy ai ở Việt Nam bao giờ đâu mà có giá thú chứ. Hơn nữa,  theo chỗ tôi biết, chị Thuỷ đã có chồng và hình nhưcó một đứa con gì đó  với anh ta rồi mà.
Hưng chưng hửng. Như vậy thì rõ ràng là chàng  bị gạt rồi. Lúc cô nàng đó tới nói là vợ chính thức của Tiến là nói với  Jean chứ có nói với chàng đâu. Hưng cũng chắc chắn là Jean đâu có được  coì hôn thơ hôn thú gì của cô nàng này. Mới chỉ nghe nói là đã đùng đùng  nổi giận rồi mới sinh ra cớ sự. Bây giờ không biết phải làm sao đây!
Bỗng Hưng chợt nhớ tới Jean. Chàng mừng rỡ nói:
- Như vậy thì êm rồi.
Thiếu nữ ngơ ngác hỏi:
- Ông nói sao cơ ạ?
Hưng mỉm cười nói:
- Như lời cô nói thì chắc chắn là tôi bị lừa rồi. Bây giờ chỉ còn cách là gọi vợ anh Tiến trở lại ià hay nhất.
Thiếu nữ nhướng mắt hỏi:
- Vợ nào nữa vậy?
Hưng nói:
-  Có lẽ bây giờ cũng trễ rồi. Tôi mời cô ra phố ăn cơm rồi chúng ta nói  chuyện nhiều hơn. Thú thực, bây giờ tôi cũng phải ra đó đánh điện tín về  Saigòn cho vợ anh ấy nữa.
Thiếu nữ gật đầu đứng dậy ngay, nàng nói:
- Vâng, có lẽ cũng tới giờ cơm rồi. Nhưng ông có thể cho tôi biết anh Ticn còn vợ nào nữa đó.
Hưng  vừa đi, vừa nói cho thiếu nữ nghe hết những gì xẩy ra mấy ngày hôm nay,  cũng như thân thế và đám cưới của Tiến và Jean. Nghe xong, thiếu nữ  đứng dừng lại. Tự nhiên nàng gục đầu lên vai Hưng khóc nức nở. Hai người  đang đi trên con đường xuống núi nên nơi đây không có ai. Hưng tưởng cô  em họ của Tiến xúc động về cuộc đời gian nan cúa anh ta mà khóc, nên  chàng cũng đứng lại để cho thiếu nữ ngả vô mình chàng khóc tự nhiên.
Một lúc sau, chàng mới nói:
- Chuyện đã như vậy rồi, bây giờ chúng mình phải lo cho anh ấy thôi.
- Ông nói bây giờ tôi lấy tư cách gì mà lo cho anh ấy đây?
Hưng trố mắt hỏi.
- Cô không phải là người thân duy nhất trong gia đình của anh ấy hay sao?
Thiếu  nữ lắc đầu, nàng từ từ ngồi xuống bờ cỏ ven đường, bên một bụi cây thực  rậm rạp che khuất ánh mặt trời Hưng ngạc nhiên ngồi xuống bên cạnh  nàng, nhìn thiếu nữ đăm đăm chờ nàng trả lời. Một lúc thực lâu, thiếu nữ  mới gạt nước mắt, cúi đầu nhìn xuống đất nói nho nhỏ.
- Thú thực với ông, danh từ "em họ" là do anh Tiến đặt cho tôi. Thực tình, anh Tiến không còn một thân nhân nào nữa đâu.
Gia đình ông chú mà tôi nói vừa rồi đã chết hết trong chuyến vượt  biên cùng với anh ấy năm nào rồi. Hưng chới với, không ngờ câu chuyện  lại ly kỳ như vậy. Chàng tò mò hỏi thiếu nữ:
- Như vậy cô tên gì, đối với anh Tiến có liên hệ ra sao?
-  Tôi tên Ngọc. Anh Tiến thường gọi đùa tôi là em họ. Thực ra khi anh  Tiến vô Saigon học, tụi tôi quen nhau, rồi thương nhau. Tôi tưởng một  ngày nào đó, anh Tiến học hành xong, sẽ về cưới tôi. Ai ngờ anh ấy đã  lấy vợ rồi còn nói làm gì nữa!
Hưng thở dài than.
- Hèn chi, tôi  thấy trong cuốn sổ tay ghi địa chỉ của anh Tiến, ghi tên cô là em họ cua  anh ta, nên mới đánh điện cho cô. Ai ngờ đó chỉ là một cái tên mật mã.
Bỗng thiếu nữ ngước mặt lên, lấy tay quẹt nước mắt, nhìn Hưng một cách khác thường, nói:
-  Anh Hưng, chuyện anh Tiến với em tới đây kể như chấm dứt. Ân tình anh  ấy dành cho em, sáng nay em cũng đã trả xong. Cả buổi sáng, ngồi bên  quan tài anh ấy khóc lóc như một người vợ thực sự cũng đã đủ rồi. Ăn cơm  với anh xong, em xin phép về Sàigon ngay. Bởi vì em không muốn làm bận  tâm người vợ có cưới hỏi đàng hoàng của anh ấy đâu.
Quyết định  mau lẹ và cách thức xưng hô thay đổi của thiếu nữvới chàng làm Hưng ngạc  nhiêntới sững sờ. Chàng nắm lấy tay nàng nói:
- Chuyện đâu còn có đó. Chúng mìnb đi ăn cái gì đã, rồi hãy quyết định, được không em?
Ngọc gật đầu, vịn vai Hưng đứng dậy.
- Anh nói phải. Chúng ta đi ăn đã, em cũng đói bụng lắm rồi.
Hưng  để ý, bây giờ hình như Ngọc không còn giữ gìn, kiểu cách với chàng như  lúc mới gặp nữa.. Nàng thực tự nhiên và còn có vẻ gần gủi với chàng như  một người thân lâu ngày là đằng khác.
- Em muốn ăn gì?
- Tùy anh. Em chưa bao giờ tới đây thành ra đâu có biết Nha Trang này có cái gì đặc biệt đâu.
-  Thôi được rồi, chúng ta ra nhà hàng mới mở bên bãi biển ăn cơm cho mát  mẻ nhé. Ngọc gật đầu nhè nhẹ, nàng đi sát vô mình Hưng hơn nữa. Hơi ấm  trong thân thể Hưng truyền qua làm nàng cảm thấy đễ chịu lạ thường. Tự  nhiên Ngọc thấy có cảm tình với người đân ông xalạ này một cách khác  thường. Ánh mắt anh ta dịu dàng và quyến rũ làm sao. Nàng cũng không  hiểu tại sao lại quá dễ dàng đỉ bên chàng như một người tình như thế này  nữa.
Cho tới khi đi qua một khúc quanh nhỏ, có bóng cây khuất  hẳn ánh mặt trời. Cánh tay Hưng choàng lên vai nàng thì Ngọc đã ngả hẳn  vào mình chàng thật sát rồi. Chính nàng cũng không biết lúc nào Hưng cúi  xuống, hôn lên miệng nàng. Ngọc chỉ còn nhìn thấy đôi mắt tròn to và  cặp lông mày xếch ngược chiếu ra những tia tình tứ làm cho nàng không  thế nào cưỡng lại được những ham muốn xác thịt sôi lên một cách khó hiểu  trong thân thể mình.
Nàng run rẩy trong vòng tay Hưng một cách  kỳ lạ. Rồi ngay lúc đó, chàng kéo nàng vào ven đường, đi sâu hẳn vô bên  trong những bụi cây rậm rạp mà dù cho có người đi bên ngoài cũng không  thế nào thấy hai người đang làm gì trong đó nữa.
Quần áo Ngọc từ  từ rơi rớtxuống, máng lên những cành cây trong bụi rậm. ánh mắt tình tứ  man dại của Hưng mỗi lúc một sôi sục. Thân thể Ngọc vặn vẹo, miệng nàng  rên lên những lời ân ái điên cuồng. Đến khi Hưng kéo nàng nằm xuống.  Ngọc đã một lần tính cưỡng lại, nhưng không hiểu sao, thân thể nàng lại  ưỡn hẳn lên đón nhận những đê mê cuồng nhiệt ấy.
Hình như có  tiếng gió biển lồng lộng. Tiếng sóng ào ạt như giông tố. Tiếng chim hải  âu gọi bầy quang quác. Trước mắt Ngọc là cả một đại dương xanh thăm thẳm  quện lấy những tia nhìn nam châm của đôi mắt tròn to và cặp lông mày  xếch ngược. Nàng rên rỉ:
- Anh ơi... em chết mất.
Bây giờ thời  gian như ngưng đọng. Không gian xoay tròn bám lấy mặt trời đỏ rực màu  máu, hằn lên trong con mắt tròn to kia lồng lộng trước mắt Ngọc. Nàng  thấy cả hồn lẫn xác chảy thành nước bắn tung toé trong cơn dâm tình nóng  bỏng, thác loạn, ngất ngây này.
Cho tới chiều, khi đi ăn cơm  về. Ngọc vẫn còn bám sát lấy Hưng. Nàng cặp kè với chàng chẳng khác gì  đôi nhân tình trong mộng thắm. Jean cũng đã đáp máy bay từ Sàigòn trở về  rồi. Hưng cho nàng biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, trừ vụ Ngọc.  Jean chỉ tưởng nàng là một người bạn gái mới của Hưng mà thôi, vì Ngọc ở  lỳ trong phòng chàng.
Ngay tối hôm đó, Jean quyết định thiêu  xác Tiến, lấy tro ném hết xuống biển ngay. Hình như chẳng còn ai để ý  tới cái chết của Tiến nữa. Bây giờ Jean mới thực sự hiểu rõ con người  Tiến như thế nào. Nàng ân hận đã tin tưởng trọn vẹn vào con người của  chàng như là một người trong giòng họ quyền quí, chẳng qua vì thời vận  mà phải bôn ba. Thì ra chàng chỉ là một thằng mồ côi, không cha không  mẹ, họ hàng chẳng có ai. Hơn thế nữa, thân thế xưa kia cũng chỉ là hạng  bình dân tầm thường như trăm ngàn những người dân nghèo khó ở đây.
Tình  nghĩa bấy lâu nay với chàng như cơn gió thoảng qua. Tối nay Jean thấy  chơi vơi lạ thường. Nàng đi thơ thẩn ngoài sân, ngắm vừng trăng mười sáu  vằng vặc. Gió biển nhè nhẹ lùa trên má Jean hây hây. Bỗng Jean giật  mình vì Hưng bất chợt xuất hiện truởc mặt nàng hồi nào không hay. Nàng  đưa hai tay lên ôm ngực thở hổn hển nói:
- Anh làm em hết hồn à, sao ra đây mà không lên tiếng.
Hưng  nhìn nàng đăm đăm không nói một tời. Từ từ tiến lại gần, cầm lấy hai  tay Jean. Tự nhiên Jean rùng mình, nàng cảm thấy có một cái gì khác lạ  hơn những lần Hưng tới với nàng. Bàn tay chàng lạnh ngắt. Nhưng không  hiểu sao con mắt tròn to kia rực lửa dưới cặp lông mày xếch ngược. Chàng  từ từ ẵm Jean lên. Tự nhiên Jean lại bá lấy cổ chàng.
Hưng bế  Jean xuống bãi biển. Jean tự hỏi, tại sao Hưng không sợ cặp mắt ma quái  bữa nọ xuất hiện mà còn bế nàng ra đây vào giờ này. Nơi đây Jean còn nhớ  rất rõ. Một lần Hưng đã vác nàng chạy bán sống bán chết vì cặp mắt ma  quái kia. Vậy mà bây giờ chàng lại đem nàng ra đây là làm sao.
Jean  định hỏi nhưng không hiểu sao miệng cứng lại. Những cảm giác kích thích  trào lên thân thể. Nàng từ từ cởi hàng nút áo trước ngực một cách thực  dễ dàng và tự nguyện dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Bộ ngực to tròn căng  lên ăm ắp. Hưng đặt nàng xuống một tảng đá lớn, trường mình lên thân thể  Jean, chống hai tay qua vai nàng. Mắt chàng nhìn nàng không chớp. Thân  thể Jean bắt đầu vặn vẹo, không thế nào cưỡng lại được.
Nàng nghe  có tiếng gió biển thổi đùng đùng. Tiếng sóng âm vang gào thét. Tiếng  hải âu gọi nhau quang quác và mặt trăng bắt đầu xoay tròn trước mắt.  Jean nhướn mình lên. Hai chân cặp lấy hông Hưng rên rỉ. Hai tay nàng bấu  chặt lấy tay chàng. Cặp mắt Hưng trở nên điên dại, thực tròn và to, đôi  lông mày xếch ngược, những ánh lửa tình loé lên thực man dại tới tê  người.
Jean nghe thấy tiếng mình rên d. .
- Anh Hưng... anh Hưng ơi... Anh làm sao vậy. Thôi... thôi mà... Đừng làm em chết mất anh ơi...

Jean quằn quại, tái tê, điên dại trong dục tình không thế nào tưởng  tượng được. Có những lúc nàng mê man trong biển lửa hừng hực ân tình. Có  những lúc tái tê trong đau đớn đam mê. Nàng thấy thân thể như tan biến  vào hư vô quằn quại cả thể xác lẫn linh hồn. Hình nhưnàng đang nằm trong  vòng tay của quỉ. Trên trời, một chiếc máy bay khổng lồ đang từ từ hạ  thấp. Hình như trên đó có vợ Hưng. Nhưng dưới này thân thể chàng đang  cuồng dại, dập xuống liên hồi. Jean níu cứng lấy chàng rên rỉ.
- Anh... anh Hưng ơi. Hình như chuyến máy bay chở Đào vừa đáp xuống phi trường kìa.
Bây giờ Hưng mới ầm ừ lên tiếng. Giọng chàng văng vẳng như từ cõi xa xăm vọng lại. Phải, phải rồi... Đào đã tới rồi đó em.
Ttrong  khi đó Đào vừa bước xuống máy bay. Sao mà khí hậu ở đây nóng khủng  khiếp thế này. Mặc dầu đã biết truởc nhưthế. Ngoài bộ đồ mặc ngoài này,  Đào không mặc một thứ quần áo lót nào bên trong mà vẫn nóng kinh người.  Mồ hôi nàng vã ra. May mà bây giờ là ban đêm mà còn như thế này. Không  biết sáng mai khí hậu sẽ ra sao. Đang lớ ngớ, trông trước nhìn sau thì  Hưng đã đứng sát bên nàng từ lúc nào. Đào mừng rỡ ôm chầm lấy chàng.  Hưng nhấc bổng nàng lên trong khi môi Đào đã gắn chặt lấy miệng chàng  rồi. Nhiều con mắt hướng về phía hai người. Có lẽ phong tục tập quán ở  đây không cởi mở như bên Mỹ nên những con mắt tò mò có vẽ ngỡ ngàng về  sự âu yếm công khai của cặp vợ chồng trẻ này.
Tự nhiên Đào rùng  mình khi thấy Hưng quét ngang tầm mắt nhìn chung quanh làm mọi người lẩn  tránh xa hẳn ra. Nhưng chỉ một thoáng, tánh hồn nhiên lại trở về với  con người Đào. Nàng lại tung tăng âu yếm đi bên Hưng, tíu tít như một  con chim non.
Sau khi lãnh hành lý. Hưng bao riêng một chuyến xe  lam chở hai người về. Gió biển về đêm thổi lồng lộng mà Đào vẫn cảm thấy  nóng bức lạ lùng. Nàng ngồi sát vô Hưng, ôm lấy chàng để cảm nhận hơi  da mát lạnh từ người chàng truyền qua thật dễ chịu.
Đèn đường ở  đây hầu như không có. Xe chạy thực lâu mới có một hai bóng đèn lờ mờ như  bóng ma chơi. Đường phố tối om om, ánh đèn xe lam cũng chỉ chiếu sáng  được một khoảng thực ngắn trước mặt để anh tài xế cho xe chạy từ từ như  loài rùa biển.
Cũng vì trời tối mà có lẽ bây giờ Đào mới được  nhìn thấy ánh trăng rằm trải dài trên mặt biển thực đẹp. Nó lóng lánh  như muôn ngàn tinh tú, nhấp nhô trên những ngọn sóng thực tình. Đào luồn  một tay vô trong quần Hưng. Đã mấy tuần xa cách, bây giờ có lẽ nàng  phải hâm nóng cái thân thể lạnh giá này để cho nó khỏi teo luôn lại thì  khổ Bỗng Đào thích thú vì người Hưng nóng lên thực dễ dàng. Nàng chồm  lên, cắn nhẹ vô tai chàng thì thầm.
- Anh hư quá đi...
Hưng  vẫn lầm lỳ, vòng tay ôm lấy mình Đào. Nàng dựa sát vô mình chàng hơn  nữa, trong khi tay Hưng đã thọc sâu vô ngực áo nàng. Thân thể Đào run  rẩy vì những ngón tay thần diệu ngày hôm nay của chàng. Tuy nhiên, Đào  biết rằng chồng mình chỉ có thời gian ban đầu ve vuốt này thực sự là một  người bình thường thôi. Còn như lát nữa đây, khi mà bắt đầu làm công  việc của một người đàn ông thì chàng chịu thua ngay. Chẳng bù với Hiền,  anh chàng nấu bếp cho nhà hàng của Đào. Thân thể cục mịch như vậy mà  sáng nào cũng cương cứng cả giờ, làm cho Đào phải điên lên từ mấy năm  nay. Cũng vì vậy mà cho tới giờ này nàng mới lấy chồng.
Thực là  trời quả báo lại gặp ngay một anh chồng bất lực? Nếu không phải vì tai  nạn và vấn đề gài Hớn vào trách nhiệm của đứa con trong bụng, có lẽ giờ  này Đào vẫn còn phây phây để hưởng thụ của quí trong nhà hàng của nàng.
Đào  còn nhớ trước ngày lên đường về Việt Nam. Gặp ngay ngày nhà hàng đóng  cửa. Nàng rủ Hiền xuống Santa Cruz chơi. Hai đứa dắt nhau vô một khách  sạn nhỏ ngay trên bãi biển. Nàng bảo Hiền:
- Hiền ơi, ngày mai em  phải lên đường về Việt Nam với anh Hưng. Bây giờ anh làm sao cho em nhớ  mãi những ngày chúng mình bên nhau nghe anh.
Hiền cười hì hì.
-  Mỗi buổi sáng, chúng ta chỉ có vài chục phút trong nhà kho làm anh điên  lên được, em có biết không. Hôm nay được cả ngày ở đây mà không làm cho  em nhớ đời thì còn chờ tđi bao giờ nữa chứ.
Đào vuốt những bắp thịt săn tròn của Hiền và hỏi:
- Bộ từ nhỏ anh đã khoẻ như thế này rồi hay sao?
Hiền gật đầu nói:
Cũng vì vậy mà nó hành hạ anh nhiều khi muốn điên lên đó.
- Sao anh không lấy vợ sớm?
Cha mẹ anh chết hết, ở với ông chú làm ruộng, lấy tiền đâu mà lấy vợ chứ.
- Vậy hồi ấy anh làm gì?
- Thì ở dưới quê còn nhỏ, chỉ có đi chăn trâu thôi, chứ còn làm được cái gì khác nữa đâu.
-  Em đọc mấy cuốn tiểu thuyết, thấy họ viết mấy đứa chăn trâu quỉ quái  lắin. Có khi chúng làm tình với mấy con trâu nữa phải không?
Hiền cười sặc sụa, nói:
- Thật tình mấy ông nhà văn nhiều óc tưởng tượng.
- Có thiếu gì cách giải quyết vấn đề đó mà phải làm như vậy với mấy con vật cơ chứ.
- Anh nói cho em nghe đi.
-  Thường thường thì tụi anh ve vãn lẫn nhau. Thiếu gì những đứa con gái  cũng đi chăn trâu cơ chứ. Thả trâu rồi, tìm một lùm cây, bụi cỏ nào đó,  ân ái ngày này qua ngày khác là chuyện thường thôi mà.
- Anh có dụ được đứa nào không?
Hiền cười hì hì, ôm ghì lấy Đào nói:
- Trời sanh anh ra quá khổ  ngay từ nhỏ. Nhất là lại dai sức nên mấy đứa nhỏ chăn trâu với anh chịu  không nổi. Lần đầu tiên, anh cặp với con Bích, mấy tháng quen thân. Thủ  thỉ tâm tình chán rồi đi tới ái ân. Con nhỏ này phải thú thực với em là  đứa sừng sỏ nhất trong đám chăn trâu. Không biết nó đã cặp với bao nhiêu  thằng rồi, và còn hơn anh tới bốn năm tuổi gì đó.
Trưa hôm đó,  hai đứa đem trâu qua phía bên kia đồi. Nơi đó xa hẳn đám bạn bè chăn  trâu trong làng như mọi khi Lại gặp hôm trời mưa lớn, sấm chớp giăng  đầy. Hai đứa anh đem trâu cột ở một gốc cây lớn rồi tìm nơi trú mưa. May  mắn tìm được một cái chòi lá dưới chân đồi. Vừa kín đáo mà lại vừa vắng  vẻ. Anh đốt lửa lên hong quần áo cho khô. Thân thể cả hai trần truồng.  Tụi anh ôm lấy nhau. Lúc đầu chính con Bích kích thích anh trước. Nó bảo  chưa bao giờ thấy của ai lớn như của anh và anh cũng thú thực với nó đó  là lần đầu tiên làm tình trong đời. Con nhỏ hân hoan ra mặt. Nó làm đủ  mọi cách cho anh nóng người lên. Tới khi sáp lại, anh đè nó xuống thì cô  nàng mới ré lên. Đẩy anh ra, nhưng khi đó làm sao ngừng lại được Trời  mưa thực lớn, quanh đó cả cây số không có ai lai vãng chứ đừng nói chi  là có nhà cửa. Bởi vậy nó chỉ còn nước chịu trận. Khóc lóc năn nỉ không  hết lời. Khi người anh nguội lại, thân thể nó cũng đã rã rời. Nó bị bệnh  phải ở nhà nghỉ ngơi tới mấy tuần mới đi chăn trâu trở lại được Cũng  may, nó chỉ là con nhỏ đi chăn trâu mướn. Nhà thực nghèo nên không có gì  lôi thôi. Nhưng ông chú anh cũng mất mấy bao gạo lo cơm thuốc cho nó.  Từ đó anh nổi tiếng về cái vụ này. Không một đứa con gái chăn trâu nào  dám tới gần anh nữa, chứ đừng nói tới cặp bồ làm chi cho mất công.
Đào thích thú hỏi:
- Thế làm sao anh chịu nổi?
Hiền cười hì hì.
-  Nói ra thì mắc cỡ. Sau cái hôm làm tình với con Bích. Tự nhiên sự đòi  hỏi ái ân ùn ùn nổi lên không thế nào chịu nổi nữa. Làm như lúc chưa  được nếm mùi đời thì không sao. Nhưng khi đã biết rồi thì khổ vì nó.
- Vậy anh làm sao?
- Mấy hôm đầu anhphải thủ dâm. Rồi ít lâu sau không cần nữa.
- Anh gặp được địch thủ hả?
- Đúng vậy. Nhưng không phải con nít trong đám chăn trâu đâu?
Đào ngạc nhiên hỏi:
- Không lý anh cặp với mấy bà sồn sồn sao?
- Già có, trẻ có. Nhưng không phải là anh tán mấy mụ đó đâu.
- Như vậy là làm sao?
Hiền cười hì hì.
-  Chẳng là sau cái vụ con Bích, cả làng đồn ầm lên nên ai cũng biết. Bởi  vậy mới có một hôm. Trời thực nắng, anh đang thơ thẩn thả trâu. Lúc ấy  là mùa gặt. Tự nhiên mụ Tư gánh lúa đi ngang qua chỗ anh ngồi. Bỏ quang  gánh xuống ngồi bên cạnh anh. Trong làng ai lại chẳng biết mụ Tư lấy  chồng hai ba lần, anh nào cũng được vài năm là lăn đùng ra chết. Mụ ấy  cũng chẳng đẹp đẽ gì, chỉ được cái thực khoẻ Gánh lúa lanh lẹ hơn cả  trai làng. Thân thể to như con bò mộng. Nên sau này không có ai dám rớ  tới mụ ta nữa. Bởi vậy mụ phải về ở với bố mẹ và đi cấy rẽ.
Buổi  trưa hôm đó không hiểu sao thực vắng vẻ. Không thấy ai ở ngoài đồng cả.  Mấy đứa chăn trâu thì ky anh, nên anh thả trâu ở đâu, chúng nó đi chỗ  khác hết. Có lẽ trời nắng quá nên mọi người tìm chỗ nghỉ cả rồi. Mụ Tư  ngồi xuống bên anh hỏi:
- Hiền à, chị hỏi thực nhé. Hôm đó em làm sao  mà con Bích nó đau cả tháng không đi chăn trâu được hả? Nghe nói đó  cũng là lần đầu tiên em làm cái vụ đó phải không?
Tự nhiên anh bị hỏi ngang xương nên mắc cỡ tới đỏ mặt, trả lời lí nhí.
-  Thím Tư à, tại nó dụ cháu, chứ thực ra hồi nào tới giờ, cháu có biết  đàn bà con gái bao giờ đâu. Nó làm ông chú đập cháu một trận gần chết.
Mụ Tư cười hì hì, đặt một tay lên đùi anh nói:
- Nhằm nhò gì ba cái vụ đó chứ. Bộ mấy người lớn không có ai làm ba cái thứ đó hay sao?
Nhưng  sao cháu không hiểu con Bích lại bị bệnh như vậy. Nó nói với cháu đã  làm như thế nhiều lần với đám chăn trâu rồi có sao đâu. . .
Lúc ấy tay mụ Tư vuốt ve trên đùi anh làm anh cũng nóng người lên rồi. Mụ ấy nói:
- Có lẽ em khoẻ như chị nên không ai chịu nổi thôi.
- Em coi nè.
Vừa  nói, mụ Tư trông trước nhìn sau rồi tụt quần ra thực nhanh cho anh coi.  Anh không ngờ mụ ta táo tợn như vậy Cũng may anh với mụ ta ngồi khuất  trong một bụi cây rậm rạp ven đường nên dù có ai đi ngang cũng không  trông thấy, nên anh mới yên tâm. Lúc ấy anh nhìn mụ sững sờ.
Nhưng thân thể nóng hổi không còn chịu nổi nữa. Mụ Tư cũng đã thọc tay vô trong quần anh rồi. Mụ ấy thở hổn hển nói:
- Để chị thử xem tại sao con Bích nó chịu không nổi nhe em.
Thế  là anh lại tái diễn cái vụ ân ái như làm với con Bích một cách thực dễ  dàng. Bộ ngực mụ Tư to không thể tượng tượng nổi. Anh úp mặt vô mà cái  đầu chìm lĩm ngay trong hai khối thịt khổng lồ đó. Cả tiếng đồng hồ sau  tụi anh mới đứng dậy. Mụ Tư có vẻ thoả mãn lắm. Móc ra cho anh mấy chục  bảo:
- Em không được nói với ai vụ này nghe không. Lúc nào rảnh rỗi,  chị lại tìm em. Chị nói thực cho em hay, trong làng này khó có người nào  chịu nổi em cái vụ này lắm đó.
Nói xong, mụ ngồi xuống, ôm lấy  anh hôn vô môi, núc lấy lưỡi làm anh hoảng hồn. Nhưng anh lại khám phá  ra một cái thích thú mới lạ nữa trong vụ này mà từ trước tới giờ, có bao  giờ nghĩ tới đâu.
- Thế rồi sau đó mụ Tư có tới kiếm anh nữa không?
-  Phải nói là hầu như đêm nào mụ ấy cũng tới tìm anh mới đúng. Cứ mỗi lần  đi chăn trâu về. Cơm nước xong, cả nhà đi ngủ là anh lại trốn ra bờ ao  gặp mụ Tư.
- Có ai biết vụ đó không?
- Làm sao giấu cái gì mãi  được. Mấy tháng sau, không biết ai mách với ông chú anh. Ông ta ra bờ ao  bắt tại trận tụi anh đang hú hí với nhau. Cũng may, lần này không ầm ĩ  như lần truởc. Nhưng mà mụ Tư bỏ làng đi đâu không biết nữa.
- Rồi anh có chịu nổi khi xa Da mụ đó không?
- Mấy tuần sau, anh cũng trốn lên Sài gòn luôn.
- Làm sao anh sinh sống?
Nếu không có mụ Tư làm sao anh dám đi.
Đào ngạc nhiên hỏi: .
- Ủa, mụ ấy trở về đưa anh đi à?
Phải  rồi, hôm ấy đang chăn trâu, bỗng mụ Tư ở đâu tơn tơn đi tới hỏi anh có  muốn lên Saigon sống với mụ không. Khỏi nói em cũng biết anh bằng lòng  liền rồi. Mu Tưđợi cho anh gửi cặp trâu cho một thằng bạn, bảo nó dắt về  nhà dùm cho ông chú. Anh cho nó mấy chục, thằng nhỏ chịu ngay. Rồi anh  theo mụ Tư đi liền. Lý do ra đi dễ dàng nhưvậy cũng là vì sau vụ mụ Tư,  ít có ngày nào anh không bị ông chú đánh đập thật tàn nhẫn. ổng nói chỉ  có làm như vậy anh mới hết lăng nhăng với đàn bà được thôi.
- Rồi sau đó mụ Tư với anh sinh sống ra sao?
- Mụ ấy đưa anh lên Saigon nhưng lại không ở chung với anh. Mụ gửi anh cho một thằng chệt làm ở nhà hàng.
- Còn mụ ta theo làm lơ xe đò mới lạ.
- Rồi anh học nấu ăn ngay từ hồi đó à?
- Ừ
- Mụ Tư có tới thăm anh thường không? Mấy tháng đầu thì có. Sau này mụ ấy cũng bặt tăm luôn.
- Rồi anh có đi kiếm mụ ta không?
- Nghe nói mụ ấy ra Cam Ranh bán nlợu cho Mỹ, rồi theo một tên lính Mỹ nào đó về Mỹ luôn thì phải.
ở Saigon anh có cặp với ai không?
-  Thằng cha ba Tàu ở chung với anh là sư phụ về vụ đàn bà. Có tối nào mà  nó không rủ anh đi chơi bời. Bởi vậy sau này anh không cặp một cô nào  nhất định nữa. Cho tới khi đi vượt biên, gặp bà xã anh ngoài đảo, lấy  luôn tới giờ này.
Đào cười mím chi nói:
- Bà ấy cũng vào loại khá phải không, nếu không làm sao chịu nổi anh.
Hiền ôm lấy Đào, đè nàng xuống giường cười hềnh hệch.
- Anh nói thực cho em nghe cái này nhé.
- Anh nói đi.
- Nếu không có em, anh nghĩ bà xã anh cũng không sống lâu như vậy được đâu.
Đào  vừa định nói thì miệng nàng đã tràn ngập môi Hiền. Nàng cong người lên  ngay từ giây phút đầu tiên. Cả ngày hôm ấy, thân thể Đào rã rời mê mẩn.  Hết cơn nọ tới đợt kia. Đào chưa bao giờ cảm thấy thoả mãn như ngày hôm  đó. Không biết bao giờ nàng mới có lại được một ngày đầy đủ như vậy nữa.  Bây giờ ngồi bên cạnh Hưng. Nàng cảm thấy thân thể chàng không thua gì  Hiền. Chỉ có điều buồn là Hưng chỉ được những lúc đầu này. Còn như xáp  vô là chàng mềm như bún ngay.
Xe đậu lại trước cửa nhà hồi nào không hay. Đào phụ Hưng mang hành lý vô nhà. Xong xuôi, Hưng bảo Đào:
- Chúng mình ra bờ biển ngồi nói chuyện cho mát một chút nhé em.
Đào  chịu ngay. Nàng nghĩ, nếu ra ngoài bờ đá ngoài bãi biển có thể làm cho  thân thể Hưng nóng lâu hơn, vì ở đó nàng không thể lụp chụp như ở trên  giường làm chàng teo lại mau chóng. Có lẽ là cứ ngồi ngoài đó nói chuyện  mà lại hay.
Nhưng sự việc lại trái hằn với ý nghĩ của Đào. Vừa  ra tới nơi. Hưng đã lột hết quần áo của cả hai đứa ra. Mắt chàng đỏ  ngầu, tròn và thực to. Cặp lông mày không hiểu tại sao bây giờ lại xếch  ngược. Nàng bị Hưng ấn ngửa xuống trên một tảng đá lớn. Thân thể Đào  cong vòng theo bờ đá. Chàng dập mình xuống với những động tác thực man  dại. Thân thể Đào tê rần. Nàng phải rên lên thực sự ngay từ giây phút  đầu tiên.
Hình như gió biển bỗng thổi thực mạnh như một cơn  giông bão. Sóng nước ầm ầm. Có nhiều tiếng chim hải âu gọi nhau quang  quác. Vừng trăng mười sáu xoay tròn trong con mắt Hưng đỏ ao màu máu. Cả  giờ sau, thân thể Đào đã tả tơi mà người Hưng vẫn nóng hừng hực. Bây  giờ, so sánh chàng với Hiền có lẽ Hiền chẳng thấm vào đâu nữa rồi.
Trước  mắt Đào tung lên từng đợt xác người. Nhầy nhụa trong đam mê. Điên cuồng  trong man dạỉ. Không biết có phải thân thể này là của Hưng nữa hay  không. Những bắp thịt cứng như sắt nguội đâm vô thân thể nàng từng  đợt...
rồi từng đợt... Hết lớp nọ tới lớp kia... Cuồn cuộn như sóng  nước ba đào... Nàng cố thét lên thực to, nhưng tiếng nàng tắc nghẹn ngay  trên đầu lưỡi. Âm thanh của tiếng nói dội ngược, nghẹn ngào đi vào tận  cùng linh hồn lẫn thể xác:
- Chết... chết... mất... thôi... anh ơi...
No comments:
Post a Comment