Sân trường đại học hôm nay chợt im ắng khác với mọi ngày thường, chắc là thứ 7 nên mọi người không đến lớp, hàng ghế đá trống trơn chỉ lác đác vài người siêng học hay dân tỉnh ở lại trường ôn tập. Tôi dạo bước qua từng giảng đường, nơi đây 4 năm trước tôi đã từng 1 thời vui vẻ chơi đùa cùng chúng bạn, một thời sinh viên tươi đẹp ! Vậy mà bây giờ chẳng còn một ai. Sau khi ra trường mỗi người đi mỗi ngả, chẳng mấy khi liên lạc với nhau.
- Anh Tuấn, dừng lại cho em hỏi cái này với !
Tiếng ai đó  gọi phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.                    Ngoái  đầu nhìn lại, thì ra là Ngọc Hà, em gái của cô bạn học                     cùng lớp đại học. Năm nay Hà là tân sinh viên của trường cũ                     của tôi.
- Hà đó hả em! Mấy năm không gặp, trông em lớn hơn xưa đó, và                    đẹp ra nữa. Có chuyện gì mà kêu anh gấp vậy?
 - Trời ơi cái anh này, sao lâu quá rồi không liên lạc với chị                     Mai của em, nếu hôm nay em không đến trường chắc cũng không                     gặp anh luôn đó. Miệng của anh vẫn còn dẻo như kẹo kéo  hà.
Vừa nói cô bé vừa cười khúc khích, tay ôm cặp sách dày cộm                    liếc nhìn tôi.
 Cô bé này lúc nào cũng tinh nghịch như quỷ sứ. Hà là em gái                     của Mai, bạn học cũ của tôi, năm nay em được 17 tuổi, cái tuổi                     bẻ gãy sừng trâu, ăn ngay nói thẳng. Mai hơn em mình  năm tuổi,                    nàng đang là nhân viên kế toán của 1 công  ty liên doanh. Còn                    tôi, thằng bạn thân của nàng vẫn  còn đang lang thang ngoài đầu                    đường phố chợ làm gia  sư cho người khác, trong lúc kiếm tìm 1                    chỗ làm chính  thức. Bạn bè tôi hay bảo rằng số thằng Tuấn đào                    hoa,  đẹp trai nhưng lại nghèo, quả có thế ! Thời đi học, tôi                     cũng có nhiều cô gái theo đuổi lắm chứ, nhưng khi vừa biết tôi                     là dân khố rách áo ôm, nhà cửa tàm tạm, các nàng bay đi  chẳng                    1 lời từ tạ. Chỉ duy nhất có Mai là còn xem tôi  như bạn chơi                    thân với nhau.
Nhà Mai thuộc loại khá giả nhưng họ không đối xử phân biệt                     với bạn bè của con cái nên tôi cũng lâu lâu lui tới nhà nàng                     chơi. Sau nhà ba nàng có nuôi chim kiểng nên ông cũng  rất                    thích tâm sự trò chuyện với tôi về những chú chim  con, cách                    nuôi dạy chúng hót như thế nào, chăm sóc  chúng ra sao ? ...
- Anh suy nghĩ cái gì mà ngẩn người ra vậy?  Chị em nói ngày kia                    nếu anh rảnh ghé nhà chơi, hôm  đó là sinh nhật của chị em, khi                    đi nhớ mang theo quà  đó nhe, thôi em đi học đây, chào anh.
Nói xong Hà nhanh chân  chạy đi mất, tôi phì cười vì lời nói                    sau cùng của em.  Năm nào khi mời tôi đến dự sinh nhật của Mai,                    em đều  nói câu đó. Và lúc nào cũng đòi thêm phần quà cho cả em                     luôn, đã là cô sinh viên chứ ít gì, thế mà vẫn như như là trẻ                     con.
Mấy hôm nay tôi tranh thủ dạy thêm môn dancing thay thế một                     người bạn, số là anh bạn tôi một ngày nọ bị té xe trật chân,                     anh ta kêu tôi dạy thế, nghe nói thù lao cũng hấp dẫn  nên tôi                    đã đồng ý ngay, vì hồi đi học tôi cũng hay đi  la cà nhảy nhót                    ở các trung tâm, thỉnh thoảng còn đi  coi cọp thiên hạ học nhảy                    nên tôi cũng biết chút  đỉnh, huống hồ hiện nay tôi chưa có                    việc làm nên phải  tận dụng cơ hội. Tranh thủ chỉnh đốn lại                    quần áo,  tôi phóng xe đạp thể thao ào tới Nhà văn hóa phụ nữ                     trên đường Lý Chính Thắng, chổ dạy là sân thượng có mái che                     nên rất thuận tiện cho mọi người đến đây tập nhảy. Tôi đưa mắt                     nhìn xung quanh, sao mà toàn mấy bà, mấy cô sồn sồn  không,                    chẳng thấy cô gái nào cả... Ngoài ra còn mấy  anh chàng non choẹt                    rủ bạn gái đi tập nên tôi có chút  thất vọng. Đang chuẩn bị                    hướng dẫn cho mọi người  khởi động tay chân thì tôi nghe giọng                    nói quen thuộc  phía sau :
- Anh Tuấn !
Tôi ngạc nhiên quay người lại  nhìn thì ra là 2 chị em Mai, Hà.                    Đã nửa năm rồi do  lăn lộn kiếm việc làm khắp nơi mà tôi không                    gặp Mai,  nhìn nàng vẫn tươi trẻ và có phần xinh đẹp hơn xưa.                     Ngày mai sinh nhật nàng mà tôi vẫn chưa tìm thấy món quà ưng                     ý. Hà nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên :
- Thì ra anh  dạy ở đây hả, coi bộ cũng hay quá phải không chị                    Hai,  vậy lát nữa chị khỏi lo em không có người kèm.
- Vậy ra 2 chị em đến đây học nhảy hả? Tôi chỉ dạy thế cho                    người bạn khoảng nửa tháng thôi hà!
 Đang thao thao nói, tôi nhận ra có 1 ánh mắt khác lạ nhìn mình                     soi mói, ánh mắt ấy nãy giờ đứng sau lưng Mai, nhìn tôi chằm                     chằm. Như cảm nhận được sự lúng túng của tôi, Mai  quay sang                    giới thiệu:
- Đây là anh Tuấn, bạn học cũ hồi xưa của em. Còn đây là anh                    Sơn, đồng nghiệp trong công ty của em.
Bé Hà chợt cắt ngang lời nói :
- Và còn là... bạn trai của chị em nữa đó anh Tuấn ơi, anh mất cơ                    hội rồi.
- Cái con bé này, quậy như quỷ sứ ấy, anh đừng có nghe lời nó.                  
Mai đỏ mặt nhéo bé Hà làm em la oai oái.
 Tôi thoáng chút ngỡ ngàng, đưa tay ra bắt với anh chàng lạ mặt                     kia. Thì ra Mai đã có bạn trai, thế là hết, mối tình đầu của                     tôi vậy là đã dang dở... những năm còn là sinh viên,  tuy khác                    lớp nhưng không hoạt động nào ở lớp nàng mà  tôi không tham gia,                    riết rồi đám bạn nàng coi tôi như  anh nuôi trong lớp nàng, còn                    tôi đã yêu thầm nàng từ  lúc nào không biết.
Từ khi quen biết Mai, tôi đã dành cho nàng bao nhiêu là cảm                     tình trìu mến, khi nàng không phân biệt đối xử với tôi, xem                     tôi như bạn thân thiết thì tôi đã bắt đầu có tình cảm  với nàng.                    Nhưng do thân phận và mặc cảm của mình nên  tôi đã nín lặng                    suốt mấy năm trời, dự định tìm việc  làm đàng hoàng rồi mới ngỏ                    lời... ai dè đâu ! Tôi  bước chân theo điệu nhạc Blue buồn mà                    lòng nghe nặng  trĩu, đến nỗi giẫm phải chân bé Hà khi nào                    không hay :
- Ui da, anh làm đau chân em, bắt đền đi. Tôi giật mình hoảng                    hốt, nhìn xuống chân Hà.
Em cười khúc khích nhìn tôi:
- Em đùa với anh thôi, thấy anh suy nghĩ gì đâu không hà, thế                    mà cũng đòi dạy cho người ta học nhảy.
 - Tại vì có cô học trò ngang bướng quá nên anh làm sao dạy giỏi                     được. Ta làm lại đi, 123 trái phải trái phải, lùi lại...
 Ngọc Hà rất tinh tế, em nhìn thấy tôi luống ca luống cuống,                     dạy và thực hành chẳng ăn rơ gì nhau, hướng theo ánh mắt tôi                     nhìn Mai và bạn trai đang say sưa theo điệu nhạc là em  đã hiểu,                    em ngước nhìn tôi với vẻ thông cảm rồi tiếp  tục tập nhảy.                    Nhiều lần tôi đạp trúng chân Hà nhưng  cô bé vẫn không lên                    tiếng kêu đau mà lại tập tiếp.  Tôi cũng không biết làm gì hơn                    nên đổi 1 anh bạn khác  cho tập nhảy với Hà nhưng cô bé không                    chịu, đòi tập  chung với tôi.
Từ sau hôm học nhảy về, thái độ của tôi trầm mặc hơn, ít nói hơn thường ngày, tôi tránh gặp mặt và nói chuyện với Mai, cũng như đến nhà cô ấy thường xuyên nữa, khi nào thật cần thiết, tôi mới đến nhà cô ấy. Và cũng giống như số phận chơi tôi, mỗi khi tôi đến, Mai lại ra ngoài với Sơn, bạn trai nàng. Chỉ có Ngọc Hà ngồi trò chuyện với tôi mà thôi. Ngọc Hà cũng ít nói líu lo chọc tôi và Mai như trước, bởi vì chính cô bé cũng bị bất ngờ khi Mai dẫn Sơn về nhà ra mắt gia đình, em cho rằng tôi xứng đôi với Mai nhất nên đã dự định mai mối cho tôi.
Mai biết tình cảm của tôi dành cho nàng, nhưng nàng nghĩ giữa 2 chúng tôi chỉ nên là tình bạn mà thôi, tôi ôm ấp mối tình đơn phương suốt cả năm trời hy vọng 1 ngày nào đó nàng sẽ đổi ý. Vậy mà giờ đây... nghe đâu ba mẹ Sơn chuẩn bị lễ dạm hỏi cho cậu con trai cưng của họ. Còn ba mẹ nàng cũng rất hài lòng vì đàng trai có học thức, có địa vị và giàu có chẳng kém ai, họ không phản đối nàng chuyện nàng đã lựa chọn.
Hôm nay dạy kèm xong tôi trở về nhà mình, căn nhà nhỏ vắng                     lặng nằm trong con hẻm thật là yên tĩnh, tôi đạp xe qua mấy                     quán cà phê vỉa hè, nghe anh ca sĩ nào đó hát bài " Tình  đơn                    phương", lời bài hát như xoáy sâu vào tâm hồn  đau khổ của tôi,                    nó như những lưỡi dao nhỏ cứa vào  máu thịt tôi làm tôi muốn ứa                    nước mắt vì thất vọng,  phải nói đúng hơn là tôi bị thất tình...                    mà chẳng có  ai trên đời này biết chuyện đó. Về đến nhà thì                    trời  đã tối, thay đồ tắm rửa xong tôi lấy chai bia để trong tủ                     lạnh ra vừa uống vừa nghiền ngẫm sự đời, đã buồn thì cho buồn                     luôn, đã rầu thì cho rầu luôn.
"Cộc cộc cộc"
- Ai đó?
-  Em đây, Ngọc Hà đây mà !
 Tôi bước ra mở cửa, Hà hôm nay đi chiếc xe đạp nhỏ màu tím,                     trên giỏ xe còn một ít sách vở, chắc là mới đi học thêm về.
- Em ghé chơi hả? Đợi anh chút xíu anh dọn dẹp lại nhà cửa cái                    đã, bề bộn quá, em thông cảm nhe.
 Nói rồi tôi chạy vội vàng vào trong nhà, trên bàn là vỏ chai                     bia lăn lóc với đống sách báo nằm ngổn ngang. Kế đó là tủ đồ                     dơ của tôi làm biếng giặt giũ, ở một mình mà, lâu lâu  giặt                    cũng đâu có sao ! Ngọc Hà theo sau chân tôi, đưa  mắt ngó                    nghiêng nhà bếp rồi bật cười thích thú trước  chồng chén dĩa                    mấy ngày chưa rửa.
- Anh  Tuấn chắc lâu rồi không dọn dẹp nhà cửa phải không? Vẫn                     như mấy năm về trước chứ gì ? Thôi được, hôm nay em sẽ phụ anh                     1 bữa, dù gì thì lát nữa anh cũng sẽ phải nói " cảm ơn em".                     Hồi chiều em thấy chị Mai đi với anh Sơn rồi, biết  anh rảnh                    nên em mới ghé đây.
- Chuyện gì đây? Sao  mà bí mật quá vậy. Thôi để đó lát nữa anh                    làm. Hôm  nay đến đây chắc em có chuyện nhờ rồi phải không?
Ngọc Hà bĩu môi làm nũng, rồi lôi trong giỏ xách ra 1 gói quà                    được thắt nơ cẩn thận.
 - Tặng anh nè, hôm nay sinh nhật anh mà, anh không nhớ sao?.                     Thôi anh cứ ngồi đây chơi đi, em dọn dẹp cho, nhanh lắm.
 Tôi quá bất ngờ vì ngạc nhiên và ngỡ ngàng, hôm nay đúng là                     sinh nhật của tôi, đã lâu rồi chẳng ai nhớ đến nên tôi cũng                     quên tuốt luốt, mỗi năm cứ lủi thủi một mình tự hát cho  mình                    nghe bài ca mừng sinh nhật, không ngờ Ngọc Hà  lại biết sinh                    nhật của tôi và còn mua quà nữa chứ.  Sau khi biết tình cảm của                    tôi dành cho Mai và việc  chị nàng có người yêu, Hà luôn ở bên                    cạnh tôi nghe  tôi tâm sự và lắng nghe tôi nói về quãng đời                    sinh  viên của mình, một thời tươi đẹp với Mai và các bạn khác.                     Đôi khi tôi cảm thấy dễ chịu vì được tâm sự với ai đó nỗi lòng                     của mình cho nó được nhẹ nhõm hơn, dễ chịu hơn.
Tôi hồi hộp mở gói quà ra, trong khi em rửa chén bát và dọn                     dẹp ở ngoài sau. Hồi đó khi Mai còn sang nhà tôi chơi, em vẫn                     hay đòi theo và phụ tôi dọn dẹp. Món quà là một đôi  thiên nga                    bằng thủy tinh trong suốt, chúng chụm đầu  vào nhau và một tấm                    thiệp nho nhỏ, tôi mở ra xem : "  Chúc anh Tuấn sinh nhật vui                    vẻ, hạnh phúc và mau có  đôi như món quà này. Em Ngọc Hà."
- Sao? Món quà của em đẹp không vậy? Em đã phải đi nhiều cửa                    hàng lắm mới lựa ra nó đó.
 - Cám ơn em về mọi thứ, anh thật sự cũng không nhớ hôm nay là                     sinh nhật của mình... Thôi để chúc mừng anh, chúng ta cụng ly  đi,                    anh uống bia, em uống nước lọc nhé. Hôm nay không  có gì đãi em                    hết, đợi mai mốt anh bù lại cho.
 Vừa nói tôi vừa cầm chai bia lên tu ừng ực, che dấu cái bộ mặt                     đang sầu não của mình. Khi nhìn thấy món quà, tôi đã nghĩ  ngay                    đến Mai, bao kỷ niệm êm đềm mà chúng tôi từng có  lại hiện lên,                    tôi uống như một kẻ đang khát cháy  bỏng, như đồng ruộng đợi                    cơn mưa rào, mặc kệ tiếng  can ngăn của Hà bên tai.
- Anh Tuấn đừng uống nữa, uống nhiều  sẽ say đó, không tốt cho                    sức khỏe đâu ! Có phải anh  buồn vì em đã tặng cho anh món quà                    này không?
- À không phải đâu, anh vui nên mới uống, hôm nay sinh nhật anh                    mà...
 - Anh đừng có giấu em nữa, có phải chị Mai làm anh buồn phải                     không? Em biết mà, anh có tình cảm với chị Mai từ lâu, bây giờ                     chị ấy sắp lấy chồng...
Tôi buông chai bia  ra thở dài, giương đôi mắt gần đỏ ngầu về                    phía em, nó  trong sáng làm sao, đang nhìn tôi như thông cảm,                    như  tội nghiệp thương hại một kẻ thất tình.
- Em... cứ mặc kệ anh, thôi tối rồi em về đi kẻo nhà ba mẹ mong,                    kệ anh đi mà.
 Tôi đứng dậy lảo đảo kéo tay em về phía cửa, định đuổi em về                     để trốn tránh cái sự thật mà gần đây tôi đang cố che giấu. Cơn                     say làm tôi choáng váng đầu óc, vấp phải cái bậc cửa  té xuống                    trên nền nhà, kéo theo Ngọc Hà ngã chúi  theo. Tôi mơ màng nghe                    tiếng cô bé gọi: " Anh Tuấn  ơi, anh có sao không?" Rồi có ai                    đó dìu tôi nằm dậy  trên chiếc giường, tiếng lục đục trong bếp                    rồi có ai  đó đắp trên trán tôi chiếc khăn nhỏ nóng hổi. Tôi                    vẫn  còn trong trạng thái say nên cứ để em lau bàn, dọn dẹp                     đống chai rỗng. Có bàn tay ai đó rờ trán tôi, lay người tôi                     dậy. Trong cơn mê, tôi đưa tay nắm lấy, mở mắt ra tôi nhìn                     thấy Mai, nàng đang ngồi đó chăm sóc cho tôi, đắp khăn  cho tôi,                    canh chừng tôi. Tôi cảm động quá chỉ biết  thốt lên : " Anh yêu                    em, Mai ơi". Lời nói mà bấy lâu  nay tôi kìm nén trong lòng,                    không có dịp bày tỏ.
- Anh Tuấn, em là Ngọc Hà đây mà, anh tỉnh lại đi.
 Tiếng âm thanh trong veo bên tai làm tan biến giấc mộng của                     tôi, mở mắt ra tôi nhìn thấy em đang ngồi đó, mặt đỏ hồng vì                     tôi đang nắm chặt tay em mà réo gọi tên Mai, nhìn em có  vẻ                    thẹn thùng mắc cỡ, trông em thật dễ thương. So với  chị em thì                    em xinh đẹp hơn, sống động hơn. Hai chị  em là 2 loại người                    trái ngược, Mai hiền dịu và trầm  tĩnh còn Hà sôi động và hoạt                    bát hơn, miệng lúc nào  cũng líu lo như con chim hót véo von                    cả ngày.
Đến bây giờ tôi mới nhận ra cái gì là ở bên cạnh mình mà mình không hay biết, đến khi mất rồi mới nuối tiếc buồn đau. Tôi nắm tay Hà đưa lên miệng hôn nhẹ, làm em đỏ rần mặt mày định rút tay về đứng dậy cáo từ tôi, nhưng tôi đã khỏe lại và nhanh tay kéo em lại gần phía mình, trao cho em một nụ hôn ngây ngất và say đắm. Có lẽ tôi vừa nhận ra cái gì bên mình lúc này là đang quý nhất, từ bấy lâu nay Ngọc Hà đã có tình cảm với tôi, ban đầu tôi cứ ngỡ là em thương hại tôi bị chị em bỏ rơi, nhưng dần dần nó đã trở thành tình yêu lúc nào không biết. Tôi đã thật sự hiểu ý nghĩa lời chúc sinh nhật của em rồi.
Ngọc Hà không phản đối khi tôi kéo em vào lòng, quàng tay                     qua người em xích lại gần hơn, em như con chim bé nhỏ tìm được                     cành cây vững chắc, còn tôi giống như con đại bàng bay  xa xứ,                    bây giờ tìm được nơi trú chân. Đôi môi em sao  mà dịu ngọt, mềm                    mại và nồng nàn đến vậy, mùi hương  dìu dịu tỏa ra từ thân thể                    em pha lẫn mùi dầu gội đầu  thơm nhè nhẹ đánh động vào mũi tôi,                    cho tôi hôn lên  mái tóc dài óng mượt của em, cái trán thông                    minh này,  đôi mắt ngây thơ long lanh đang nhìn tôi mỉm cười,                     và nhất là đôi môi êm đềm này nữa. Trước kia tôi chưa từng                     nghĩ đến cô bé suốt ngày đeo kè kè theo tôi nhờ tôi tập nhảy,                     nhờ tôi làm bài tập giúp em, một ngày nào đó có thể thay  thế                    cho hình bóng của chị em.
- Em cứ sợ là  anh không quên được chuyện cũ rồi lại không chịu                    mở  cửa trái tim mình ra, em sẽ lâm vào tình trạng như anh ban                     nãy mất thôi.
Tôi nâng nhẹ cằm em lên âu yếm:
- Em  thật là ngốc quá, bây giờ anh mở rộng trái tim rồi đây nè,                     đừng có lo gì nữa nghe cô bé ngốc nghếch, hì hì...
Ngọc  Hà quàng tay ôm lấy tôi, em dụi đầu vào vai tôi âu yếm                     như trẻ thơ dụi đầu vào ngực cha mẹ làm nũng. Tôi bật cười                     trước vẻ ngây thơ trẻ con của em, và khi cười ra được tôi cảm                     thấy tâm hồn mình trở nên thoải mái hơn, lạc quan hơn.  Chính                    em đã mang lại sức sống mới cho tôi đây mà.
Tình yêu quả là có sức thu hút thật mãnh liệt, tôi muốn                     trao trọn hết cho em những gì tôi có, cho em hạnh phúc, cho em                     niềm vui, tất cả... nhất là tôi tự nhủ không để lỡ cơ  hội tuyệt                    vời mà tôi đang có. Sự quyến rũ từ em làm  cho tôi gần như phát                    điên, tôi ôm hôn em lần nữa. Bàn  tay tôi lần giở từng chiếc                    cúc áo của em ra, em  không phản đối. Đôi môi chúng tôi gắn với                    nhau, tôi  đưa lưỡi nhẹ nhàng tìm lưỡi em, nút nhẹ, xoay vòng                     vòng như trò chơi cút bắt. Bàn tay tôi tìm hiểu hương vị ngọt                     ngào từ đôi vú mới lớn của em. Chúng săn chắc, căng cứng trong                     tay tôi, tôi cúi xuống bú mớm chúng thật nhè nhẹ,  ngọt ngào,                    Ngọc Hà xuýt soa nhè nhẹ khi tôi cắn nhẹ  vào 2 đầu nhũ hoa của                    em, tôi cứ thế hôn dần xuống  bụng nàng. Mùi thơm da thịt chi                    phối tôi, cuốn hút  lấy tôi cởi bỏ phecmotuya chiếc quần jean                    của nàng  ra, tôi sửng sốt khi nhìn thấy cả kỳ quan của vũ trụ                     nằm ẩn hiện sau lớp vải trắng tinh của nàng. Tôi kéo nó xuống                     và hòn đảo của tạo hóa chưa ai khám phá ra mời gọi tôi chinh                     phục.
- Ngọc Hà, chúng ta yêu nhau nhé, em có chịu không?
 Vừa nói tôi vừa dùng lưỡi liếm nhẹ lên nơi nhạy cảm nhất của                     nàng, ngón tay không ngừng sờ nắn. Ngọc Hà nhìn tôi mỉm cười                     gật đầu, nàng còn đưa tay ra cởi áo giùm tôi, tôi bế  nàng lên                    giường giống như lên thiên đường vậy. Thân  thể nàng uốn éo                    theo từng hành động của tôi, nhất là  khi tôi dùng lưỡi khám                    phá hoang đảo của nàng, nó  trinh nguyên và hoang sơ, tôi là                    người đầu tiên và có  lẽ duy nhất được nếm thử, thật là đặc                    biệt, thích  thú, say mê !
Khi chúng tôi cởi hết những lớp vướng víu bên ngoài, nàng nhìn tôi như mời gọi khiến cho tâm hồn tôi đầy ắp những cảm xúc cháy bỏng, tôi cúi xuống hôn nàng trong khi tay chân không ngừng kích thích nàng, khi dương vật của tôi bắt đầu khám phá l... của nàng, nàng giật nảy người vì nhột, vì cảm giác mới lạ mà bất cứ người con gái nào lần đầu tiên trong đời nếu được tận hưởng một lần sẽ thích mê và muốn nó mãi mãi cho đến hết cuộc đời còn lại. Nàng cũng thế, và tôi cũng thế, cảm giác đê mê tràn đầy người tôi khi tôi cho nó đi sâu vào người nàng, sự co thắt nơi hạ bộ, khoái cảm nhục dục ngày càng tăng, nó bốc lên đầu cả 2 chúng tôi. Hai tay chúng tôi nắm chặt nhau mà âu mà yếm, còn thân thể thì bắt đầu hòa làm một, cứ như bài giảng dancing tôi đã dạy cho nàng, chúng tôi bắt đầu nhịp điệu : 1, 2, 3 lên xuống lên xuống. Bạn có bao giờ thử loại cảm giác đặc biệt này chưa, hương vị tình yêu mới xen lẫn khoái cảm tình dục xâm chiếm cơ thể tôi. Tôi đẩy mạnh 2 mông để cho dương vật đi sâu vào trong người nàng trong tiếng rên rỉ sung sướng của nàng cùng với dâm thủy đang trào ra từ cơ thể nàng hòa với cơ thể tôi. Tôi nhún xuống, nàng nẩy người lên thật vừa vặn. Bạn có thể tưởng tượng cái cảm giác đặc biệt ấy, với nàng thì đó là một phần cơ thể của người mình yêu, nó tròn tròn to to như một cây mía, chui sâu vào nơi khoái cảm của mình, ngọ nguậy tìm đến điểm cực lạc, đồng thời mang lại cho nàng sự ngây ngất khó tả. Mỗi khi tôi tiến vào sâu thêm 1 chút thì cảm giác đó lại tăng lên và ngày càng mạnh mẽ hơn.
Còn với tôi, được sở hữu nàng, tình yêu của nàng, tôi muốn trao hết cho nàng tinh lực của tôi, đó là hạnh phúc. Khi tôi cảm nhận được sự sung sướng từ nàng lan sang tôi và điều đó thật tuyệt vời. Được tìm hiểu con người nàng, khám phá cái thế giới bí ẩn kia thật là sung sướng. Chúng tôi cứ nhún xuống, nhún lên như thế cho đến khi tôi chịu hết nỗi, tinh khí từ dương vật tôi truyền qua cho nàng và chúng tôi cảm thấy thật là hạnh phúc khi ở bên nhau...
Sau khi Ngọc Hà tốt nghiệp, chúng tôi đã tổ chức lễ cưới và tôi cũng đã có việc làm ổn định, trong thời gian đó chúng tôi không ngừng ở bên nhau, cùng vượt qua những thử thách của cuộc đời, và bây giờ chúng tôi chung sống rất hạnh phúc. Nhưng đối với tôi, Mai vẫn là mối tình đầu để lại cho tôi kỷ niệm sâu lắng nhất, và tôi cũng phải cám ơn Mai đã tạo cơ hội cho tôi gặp em nàng - Ngọc Hà!
No comments:
Post a Comment