Phần 1: Xuôi Theo Dòng Đời
Sau khi vượt biên đến Pulao Bidong- Mã Lai, chờ đợi hơn 2 năm. Năm 1986 được phái đoàn Úc nhậân theo diện nhân đạo. Hai anh em tôi được gia đình người Úc gốc Anh, ông bà Jonhson Smith bảo trợ cho về định cư tại tiểu bang New South Wales, đây khu nhà giàu nằm phía Bắc thành phố Sydney.
Chúng tôi đến quốc gia đệ tam, lo tiến hành thủ tục bảo lảnh người thân từ Việt Nam sang gồm cha mẹ, em gái và chị dâu Phương Thảo. Sau hai tháng tạm sống chung với nhà cha mẹ nuôi, cả gia đình chúng tôi xin dời ra riêng, mướn nhà vùng Cabramatta- vùng Tây Nam thành phố Sydney- mệnh danh thủ phủ của đông người Việt tỵ nạn.
Khu phố Việt thương mãi khá sung túc gồm đầy đủ tiện ích tư và công: ngân hàng, bưu điện, phòng khám bác sỹ người Việt gần trạm xe lửa (xe hỏa), lò bánh mì, các hiệu ăn lớn nhỏ, các hiệu áo quần thời trang, các siêu thị tư nhân bán các thực phẩm Á châu, và Woolworth, đủ đầy nhu yếu cho đời sống... những thứ bách hóa giúp người mới định cư còn bở ngở. Tiếng mẹ đẻ dùng ở khu vực nầy nhiều nhất, từ cửa hàng thứ thứ gì đều mang biển Việt Hoa. Giá thuê nhà vừa rẻ, có thể nói ra đường phố toàn gặp gương mặt người tỵ nạn sắc tộc da vàng, tóc đen, mũi tẹt (Việt, Miên Lào, Trung hoa... tất cả 92 sắc dân) chiếm đa phần. Chánh phủ khuyếch khích mở các lớp Anh ngữ cao, trung cấp cho di dân, cho người mới đến tầm cư (new- commer) ở các trường college, và bậc đại học, văn phòng tìm việc, bệnh viện... (Nhưng nếu so với khu phố Phước Lộïc Tho - Bolsa ở Nam California- Hoa kỳ và vài khu thương mãi lân cận của người Việt tạm cư- về kiến trúc, đồ sộ, sầm uất... Uc chào thua dài dài).
Sau thời gian một tháng an cư cho thích ứng môi trường khu vực miền Tây.
Cuộc sống gia đình chúng tôi thật hạnh phúc trong những ngày đầu đoàn viên cha mẹ anh chị, em. Sau đó, bắt đầu bận rộn với sanh hoạt, vật lộn quần quật công ăn việc làm, và ăn học mới hằng ngày hầu như ai ai cũng quên lần chuyện khó khăn kinh tế bên Việt Nam. Chúng tôi bắt đầu học lái xe, đăng ký đi tìm việc ở Trung tâm xã hội phúc lợi của chánh phủ. Tuy rằng trợ cấp của nhà nước đủ sống nhưng người Việt vốn cần cù chịu cực để thích ứng hội nhập, vươn lên trong cộng đồng đa văn hóa Úc.
Anh Long tôi nhờ bạn bè quen xin được chân công nhân trong hảng in, và họ giúp đở chở đi, rước về làm ca trưa đến tối. Chị dâu và tôi học lớp Anh ngữ trung cấp, tôi theo bậc đại học, trong khi em gái- Thiên Kim học trường trung học lớp 11. Cha mẹ tôi cũng có việc làm lặt vặt ngoài khu phố, sáng rời nhà sớm có khi 6- 7giờ tối mới về.
Nói học lái xe cho có bằng lái treo giàn bếp chơi !- chứ nào có tiền mua chiếc xe cũ với giá khiêm nhường- làm chân gia đình khi di chuyển, mọi người trong gia đình đều dùng phương tiện công cộng xe bus, xe hỏa. Dù rằng cả gia đình sang Úc gần hai năm, các thứ gia dụng: bàn ghế, giường tủ cũ... đều do các Hội Từ thiện cho, hoàn cảnh thuyền nhân ai cũng “hao hao” giống nhau, an bình và thỏa thích như vậy!. Chúng tôi không còn bận rộn lo cái ăn, cái mặc nhất thời như những tháng ngày sống lao đao, vất vưởng chờ đợi ở trại tỵ nạn Bidong và lẩn quẩn, chật vật kế sanh nhai như ở Việt Nam.
Thường thường hai chị em chúng tôi học về sớm, chị dâu tôi lo cơm nước trong nhà bếp, tôi cũng phụ tay để dư thời giờ đối thoại Anh ngữ, hoặc xem Tivi nghe tin tức trao dồi thính thị ngoại ngữ. Tôi phụ giúp đang trút bao gạo vào thùng, dọn dẹp nhà sau xong, thanh toán đóng quần áo dơ cho vào máy giặt.
Không thấy chị dâu - Phương Thảo đâu?, nghe im lặng phăng phắc, hơi ngạc nhiên nhưng cứ cắm cuối lo việc của mình cho xong. Chợt từ nhà trên đi xuống, chị cầm hai viên thuốc cảm Panamax, đến bàn nước định uống thuốc.
- Chị Hai bị cảm hay sao vậy?
- Ừ, chị bị cảm từ tối hôm qua, sáng nay vẫn rán đi học.
Hình như trúng gió người cảm thấy sốt nóng và tứ chi hơi rũ rượi.
- Nhà không có đồng xu cạo gió, cạo bằng đồng bạc 20 cent của Úc, chắc rách thịt chị đau lắm. Bên Úc rất ít ai cạo gió, giựt đỏ chót giữa hai chân mày, màng tang như thể bên Việt Nam, chỉ cần giác hơi- nhưng không ống giác. Cạo gió tạo vì vết đỏ bầm thành xọc trên thân thể. Nếu vào lớp học thầy, cô giáo, bạn bè thấy lạ sẽ hỏi.
Tôi nghĩ cách ra sau vườn tìm lá dược thảo: lá xả, lá chanh, hoa hồng, lá cây khuynh diệp hay bạch đàn (eucalyptus)- mọc ở sau vườn hay ven lộ đường đi... nấu nồi nước xông, nhờ hơi nóng hóa giải cơn cảm cúm, áp dụng kinh nghiệm dân gian truyền lại. Các thứ lá mang vào dồn tất cả vào nồi nấu cơm điện vừa to vừa tiện nghi. Nồi nước sôi ùn ụt bốc mùi của các thứ lá thiên nhiên bung toả ra ngào ngạt thơm lừng cả phòng, chị Hai tôi trùm chiếc mền kín phủ cả người, banh nút áo cho hơi nước nóng làm toát mồ hôi ở ngực dễ thở, phế- quản thông thương, giản hở các lổ chân lông và xua tan cảm cúm rất hiệu nghiệm.
Chị dâu tôi, cẩn thận mang nồi xông vào phòng ngủ cho kín, tránh không ai thấy lại vừa tránh gió xâm nhập; tôi theo kè một bên săn sóc. Khi chị vừa quăng chiếc mền trùm đầu ra, chị cỡi áo phơi ngực trần ướt đẩm mồ hôi tua tủa thành từng giòng khắp châu thân trắng ngà tuyệt mỹ của chị, tôi vội đưa khăn lông chị tự lau mặt, phần trước; còn phía sau lưng tôi tiếp tay thấm chùi khô những giọt nước tuôn dài ướt cả lưng quần và trong hạ thể. Tôi lau đến đó ngưng không dám chạm vào da thịt phía dưới sợ chị phiền; choàng khăn lên vai bảo chị vào nhà tắm rửa ráy, khi chị quay lại vói lấy chiếc áo dơ, phơi bày bộ nhũ hoa săn cứng đẹp thật nảo nùng, tôi chầm chầm nhìn say sưa không chớp mắt. Chị ngước lên bắt gặp ánh mắt dâm dục của đứa em chồng, đâm ra sượng sùng, nở nụ cười bẻn lẻn, chứa chan sự mắc cở vì sự vô ý thức, lấy tay che ngực bươn bả vào nhà tắm.
Chị vội không có mang áo quần khô để thay, nên khi tắm rửa xong vẫn quấn khăn lông phần dưới bước về phòng ngủ mình, được dịp rửa mắt lần thứ hai nhìn kỷ khoảng ngực chị, vú đẩy đà và khêu gợi
Anh Hai tôi, Vương Hiển Long tánh tình rộng rãi, chỉ hơn tôi một tuổi, hai anh em sống bên đảo nhỏ bé vậy mà cũng “gù” một vài em tỵ nạn sờ mó hôn hít sương sương cho thoả cơn dục vọng của thanh niên dậy thì. Khi sang Úc thời gian học Trung học thường nhật, vào ngày thứ Bảy, chủ Nhật xin phép cha mẹ đở đầu đi làm bồi bàn ở các nhà hàng, hay phụ đứng bán trong các siêu thị của người Úc, có thêm tiền chi xài và gửi về tiếp tế người thân ở Việt Nam, tụi tôi cũng tìm chút lảng mạn, vui vầy bên các em người Hoa, hay sắc tộc khác ở khu phố China- town. Khi gia đình cha mẹ sang Úc đoàn viên, có bảo lảnh chị Thảo đồng hành, người cùng một khu phố, chị đẹp trầm nhả đoan trang, nhỏ hơn anh Hai tới ba tuổi. Gia đình có ý “cáp” cho anh Long- vì anh lớn ưu tiên trước; nhưng thực tế chị Thảo luôn gần gủi bên tôi khi đi học chung trường Anh ngữ, đăng ký tìm việc... lúc về ở nhà thường đàm đạo trò chuyện thân mật hay lo cơm nước chung.
Chị Thảo vừa bị mắc cở tắm xong nói vói theo bước chân vô buồng
- Em gom áo quần dơ của chị đem ra máy giặt.
Cám ơn em, rồi trở ra đây chị nhờ lau tiếp mồ hôi
Trong khi chị làm vệ sinh, tôi lo bưng và dọn dẹp chỗ ngồi xông lúc nảy, sau khi mang áo quần dơ vào bể giặt, tôi trở ra vào buồng thấy chị còn phơi ngực trần đứng lau chùi mồ hôi, tôi phụ lau tiếp, hơi nước nóng hừng hực còn tươm nhễ nhại từng hột trên lưng.
- Ủa chị không tắm nước ấm sao còn mùi xông còn nồng nặc?
Chị sợ cảm đâu dám xối xịt dòng nước vào người, chỉ rửa ráy thôi.
Tôi làm bộ chê để lấy cớ tiến đến gần chị hơn, tiếp tay lau nhưng lòng rạo rực sôi bỏng quá hứng khi thấy tấm lưng trắng ngần, thật là nàng tiên đẹp và gợi hứng, kềm con lợn lòng không được, bạo gan hai tay vòng ra chụp hai trái vú xoa xoa. Một tay nặn nặn bóp bóp cái bên kia, người áp sát vào nhau khiến âm tính ấm áp lan tỏa tạo cảm giác sung sướng của qúy bắt đầu bung ra theo đà mân mê thân xác người chị dâu; tôi liên tưởng từng “xào nấu”em Tàu, mấy cái “dấm sửu”- vú xẩm- khu phố Chinatown giờ mơ màng đến tái tê như đang bay bổng.
- Lân làm gì kỳ vậy bộ thèm lắm hả?,
Cẩn thận Lân làm vậy người ngoài thấy đánh giá sai về chị em mình!
Nàng sợ làm sứt mẻ tình anh em lâu nay khi có bóng người đàn bà chen vào. Còn không nói ấm ức trong lòng. Để em chồng không áy náy, Thảo mĩm cười nói:”Chị không chấp đâu” - , Lân yên tâm.
Tuy miệng thối thác, buông lời năn nỉ em chồng nhưng chị cứ đứng yên, không hành động chống trả, mặc cho hai tay tôi thao túng cặp vú, rồi xoay người chị lại đặt nụ hôn thật đê mê, cảm xúc trên môi trong vòng tay âu yếm của tôi. Có lẽ chị muốn trả công săn sóc chị vừa rồi hay sao?
- Ôi!, miệng chị thơn lừng, càng làm tôi hăng say bất biết
Tôi lòn tay xuống kéo tuột cái khăn quấn ngang người, chị như giật mình đánh thót, phát ra tiếng nấc:
- Ah a... a ra vẻ giẩy nẩy, tránh né
Tôi cứ ôm cứng hôn lấy hôn để, hương trinh nữ ngạt ngào, âm dương hạ thể áp sát vào nhau vài phút, chị cảm nhận hơi nóng kích dục bừng bừng đưa tay chụp lấy của qúy của tôi còn vướng trong lớp quần. Có lẽ lần đầu tiếp cận Nam nữ với nhau chị Thảo hơi ngượng ngùng đến vụng về, nặn vọt cục gân nổi cộm cho tôi thỏa mản thế thôi
- Lân à, kỳ quá mình ngưng nhen!
Chúng tôi sợ cô em gái- Thiên Kim đi học về, tuy nhiên chị nhanh tay tuột quần ra khám kỷ “súng đạn” của tôi ra sao mà rậm rật quá vậy!.
Còn tôi thì cứ muốn vòi vỉnh một chút. Cả hai hơi hốt hoảng nhìn đồng hồ gần 5 giờ, có lẽ em gái và học sinh tan trường đang rảo bước ngoài lộ, nghe lao xao bước chân và tiếng nói cười... Tôi đành mất hứng, nín chịu nhưng lòng cảm thấy lâng lâng vui thỏa.
* *
Anh Long, sau khi làm xưởng in một thời gian, gia đình tôi gom góp vốn và bà má nuôi phụ giúp tiền mua xe truck lớn. Anh đi thu mua thổ sản ở tiểu bang Queenland, về giao cho các cửa hàng thực phẩm Á châu trong khu vực, nên thường vắng nhà. Chúng tôi người Việt gốc Hoa như có “máu kinh tế” thích tự lập, làm chủ về thương vụ hơn làm công cho người khác.
Còn tôi sau khi đậu khóa Thông phiên dịch cấp III, (tương đương Cử nhân Văn chương), thông thạo ngôn ngữ: Việt, Hoa Anh, gốc cha mẹ tôi vốn người Việt gốc Hoa ở khu Minh Phụng- Chợ Lớn, cho học trường Tàu và ngôn ngữ Quan thoại từ bé. Tôi được chánh phủ tuyển dụng có việc toàn thì ở các dịch vụ Cộng đồng sắc tộc của Bộ An Sinh Xã hội. Chị Thảo theo chân tôi đang thi khóa thông phiên dịch cấp II kế tiếp, nhà trường giới thiệu cho chị làm bán thời, vì lúc nầy cộng đồng người tỵ nạn nhiều di dân Á châu ồ ạt được nhận nhập cư, họ không nói Anh ngữ, không rành rẻ các thủ tục xin trợ cấp chánh phủ.
Có việc toàn thời làm tôi mua xe trả góp. Đưa đón chị Thảo đi học, đi ra ngoài như cặp tình nhân; chị luôn có cảm tình nhưng giữ phong cách người chị dâu kín đáo hàng động dè xẻn từng cử chỉ nhất là cho ôm hôn và lời nói bởn cợt. Có lẽ vào lớp học tiếp xúc với bạn bè người Tây phương, cử chỉ hôn hít, nắm tay quá tầm thường trong nghệ thuật giao tế, từ đó chị hiểu tâm lý trước khi rời xe thường nghiêng đầu sang kề má cho tôi gửi nụ hôn, hay chị hôn trước tỏ cử chỉ xả giao cám ơn. Chúng tôi có sự thân thiện và gần gủi nhau hơn, xua tan mặc cảm tội lỗi trước đây.
Mãi một hôm, được lá thư từ Anh gửi sang cho anh Long, chị Thảo biết anh đã có người yêu cô Linda Smith là cháu của ông bà đở đầu- ngụ chung một nhà lúc trước đang về London du học bậc đại học.
Chị tâm sự với tôi để biết rõ trắng đen; tôi bộc bạch tất cả tình cảm nẩy nở đôi trai gái gần nhau, nhưng ông bà đở đầu có tiền và khôn khéo, sợ “cảnh lửa gần rơm” mang bầu bỏ học ngang, chuyển trường về London và khuyên tốt nghiệp sẽ tác hợp. Chị nghe xong có vẻ buồn buồn trong lòng và nét mặt đâm chiêu, nhưng không thố lộ cho ai biết, chỉ có tôi là tôi cảm thông nổi niềm.
Còn anh Long dù mến thương cô bạn gái- Linda- nhưng lòng vẫn hướng về quê hương cội nguồn dân tộc, nên bảo lảnh chị Phương Thảo trước làm vừa lòng cha mẹ và họ hàng. Kỳ thật chúng tôi biết mặt chị Thảo kể từ 6 năm về trước, giới trẻ thường qua lại chơi với nhau, ba má tôi thấy tánh tình chị đoan trang, trổ mả cô gái phúc túc, học hành đàng hoàng, không hay đua đòi kêu sa với bạn bè dù gia đình thuộc loại khá gia,û chị là con ông Bang chủ (lãnh đạo người Hoa). Cha mẹ tôi xem chị như con dâu dưới con mắt kinh nghiệm của bậc trưởng thượng.
Anh Long tốt nghiệp trung học (HSC) điểm cao dư sức vào đại học, nhưng “quyền huynh thế phụ” chấp nhận hy sinh nghĩ học, tìm việc làm để giúp gia đình những ngày đầu mới đến Úc nhập cư và gửi chút ít cho Linda yên tâm ăn học, hai người liên lạc bằng điện thoại luôn như lời hứa sẽ nên duyên sau khi tốt nghiệp đại học, chị Thảo hoàn toàn không biết những cảnh éo- le, nhưng anh đối với chị như cô bạn gái không có gì đi quá xa trong vòng lễ giáo.
Tình cảm của tôi và Thảo nẩy nở theo thời gian, từ cái nắm tay ấm áp đi học, tin tưởng nhau qua cử chỉ, từ cung cách ngồi ăn hai ánh mắt không rời nhau một giây, âu yếm hôn nhau tỏ tình thân mật hơn. Dần dần yêu nhau lúc nào không hay.
Tôi cảm nhận việc gần gủi xác thịt vợ chồng với nàng chỉ là thời gian!?. Nhưng mang mặc cảm tội lỗi vây quanh, trái luân thường đạo đức: loạn luân với chị dâu mình và sợ khi gia đình phát giác, có tình ý hất hủi chị thật tội nghiệp đời người con gái ở đất khách.
Hai chúng tôi đành gặp riêng mẹ tôi:
- ”Mẹ tôi ôn tồn”, cho biết đâu ngờ Long có bạn gái Linda, cháu bà đở đầu- người có lòng từ tâm bao la cứu độ hai con, ba má mừng nên trả ơn cho ông bà kẻo trể. Gia đình ba má thương Thảo xem nó như dâu con, nay hợp nhản với con thì cũng qúy vậy thôi.
Sau đó tôi gặp bà má nuôi tự sự đầu đuôi lần nửa, tình yêu chúng tôi quang minh chánh đại, để anh Long vui vầy với Linda, không phụ lòng nàng đang cố học tạo mái ấm với người tình bên xứ sương mù.
Từ đó, Phương Thảo bắt đầu có cảm tình lần lần sâu đậm với tôi qua ánh mắt cử chỉ, và chuyển đổi cách xưng hô: anh và em ngọt ngào, thân thiện... Do được sự thỏa thuận trước, tôi và nàng di chuyển lên nhà cha mẹ đở đầu ở chung, vừa lúc nàng thi đậu khóa Thông phiên dịch cấp II.
Bây giờ chúng tôi như con chim tự do hót líu lo dưới ánh bình minh, vui vầy, hạnh phúc bên nhau trong thú gối chăn không sợ ai dị nghị. Căn biệt thự hai tầng, 5 phòng ngủ thênh thang, chọn căn phòng to ở góc cũ của tôi lúc trước, cho hai con tim “làm tổ” hằng đêm. Tư trong phòng ngủ qua khung kiến nhìn quang cảnh bên ngoài, ánh đèn điện muôn trùng đang cháy rực từng nhà tạo thành từng đốm nối kết từng vùng trải dài như xua tan màn đêm của khu nhà giàu.
Lòng nao nao háo hức, chúng tôi trút bỏ xiêm y thật lẹ.
Tôi âu yếm hôn hỏi Phương Thảo trước:
- Em có thấy tội lỗi hay mặc cảm gì?
Anh sẽ “biến” em thành người đàn bà và từ nay chúng ta là vợ sống chung bên nhau.
- Em thật cám ơn ba mẹ và anh Long tốt bụng bảo lảnh sang.
Nghĩ mình là vợ anh chứ đâu éo- le và nghịch lý:”Duyên tình lại lạc bến” vậy.
Anh ơi!, dù hoàn cảnh thế nào lòng em luôn qúy trọng anh Long suốt đời.
Thời gian gần anh Long em thầm cám ơn anh một điều, vừa cho tiền chi xài, nhưng chỉ sờ mó “sơ bộ” bề ngoài cho có “cớ gọi là”ø vợ chồng, nhất là đốc thúc em cố ăn học thành tài, rồi nuôi anh trở lại bậc đại học- nghe anh xin delay- hoản học để kiếm tiền cho gia đình.
- Em hạnh phúc lắm lấy được làm vợ anh hay anh Long, cuộc đời giao trọn bên nhau, chấp nhận làm dâu con trong ngôi nhà nầy là toại nguyện. Thuyền tình vẫn trên một dòng sông, êm ấm vui vầy, chỉ khác bến cây đa đầu làng và bến bãi cuối gành.
Trải thảm giường ổn định chỗ ngủ xong, tôi chiêm ngưỡng nét đẹp kiêu sa của Thảo - cô gái Hoa sanh trưởng và lớn lên trong gia đình giàu có, phúc túc, kiến văn đủ đầy. Thân hình diễm tuyệt làn da trắng mịn màng, tầm thước, ngực nở phương phi dáng điệu thượng lưu đài các, thuộc lá ngọc cành vàng. Mày tròn, tóc xấp xỏa úp kín mang tai.
- Phương Thảo tuyệt đẹp!
Nàng hấp dẩn từ ánh mắt đến gương mặt và nụ cười, nàng tiên gợi hứng của lòng tôi. Bỗng nhiên tim tôi rộn ràng, giọng nói trở nên lấp bấp, trong khi Thảo cố tình nép người vào ngực tôi như nủng nịu, mùi da thịt tươi mát thơm thoang thoảng tận ngách mũi. Tôi khẻ cuối người đặt hôn trên vầng trán, má, dài xuống vùng ngực của cô vợ còn tuyết trinh. Nụ hôn của tôi đầy ngạc nhiên, nồng nàng ngẫu hứng, khiến cho người nhận luôn luôn muốn nhiều hơn nữa. Phút giây sung sướng lâng lâng, tôi cho tay vân vê cặp nhũ hoa vun úp săn cứng, xinh xắn tròn lẳng như quả bưởi tơ, núm hồng hồng, cảm giác mát mẻ toát ra từ da thịt kích dục lan tỏa khắp châu thân và hai con tim.
- Ô! sao nó tuyệt vời, sướng đến rung tay.
Tôi miên man lâm trận, miệng mút nhăng nhăng đầu núm vú vợ cách say mê, như một ma lực của trái vú hấp dẫn tôi mấp kéo lên lại nhả xuống, tay không thờ ơ được, bèn mân mê khối thịt mềm nhũn êm êm, bất giác Thảo rướn người chồm lên cao tỏ sự sung sướng trào dâng...
Bây giờ tôi ráo riết cho chiếc lưỡi thám hiểm điạ phận mới, lã lướt thân thể trắng ngà rồi lần xuống đồng bằng vùng bụng, khu thung lủng:“trũng rốn”, rà riết theo hai bên háng, nhột và kích dục, cảm thấy nàng giật co từng thớ thịt tăng tăng. Thao dược lần vào khu gò mu cao chiếc bẹn- điểm nóng chiến lược. Liếm lẹ và mạnh hơn khiến Thảo như bị điện giựt bắn người lên trong cơn dâm dục bị khuấy động. Đùi non mon mỡn phô bày giữa khe sâu chòm lông đen mượt mà, hương trinh nguyên người con gái toát ra- cùng vào cuộc tình vợ chồng bừng phát đến ngây dại bên nhau bất tận.
Phương Thảo bây giờ như mê man lạc vào thế mê hồn trận, một thiên đàng hạ giới; gái đang tuổi xuân thì nên da thịt rất cảm xúc, lần đầu trong đời giao tình bị kích dục dòng nước trắng đục đang rịn rịn trong niếu đạo... Nàng cố nén thẹn thùng cắn răng chịu đựng không dám rên lên, thét lên thành tiếng vì nổi sướng khoái nằm sâu trong huyệt lạc thú bị chấn động.
Nàng tiên nga bắt đầu dang rộng đôi chân để đón nhận khoái cảm mới, nhưng tôi hơi có kinh nghiệm không vội vả, thể hiện nghệ thuật của chiếc lưỡi liếm vào khe lạch, vét tém lên, rà xuống cho âm mao ướt ướt rẻ ngôi sang hai bên, bất giác tôi liếm dài ngược lên cao chót vót lưỡi chạm vào đầu nụ hồng- mồng đốc, không thể gượng chịu nổi đam mê nhục dục dâng tràn nàng thét lớn:
“Ah.. ah. á... anh ơi sướng”.
Tôi ngồi dậy chủ động bắt đầu cầm thỏi gân to đang hùng dũng biểu dương, đặt ngay cửa âm môn, bắt đầu chà lên, trây quét xuống vài lần cho Thảo hưng phấn để cùng nhau đồng nhịp nhàng leo núi. Tôi cố đưa nàng từ lạc thú này qua khoái lạc khác, để bước vào giai đoạn tuyệt vời, nương tay ấn thật nhẹ, âm môn trinh nguyên của Thảo quá nhỏ hẹp, lại gặp đầu khấc dình dàng của tôi len vào không được, xoáy xoáy chui vào bị trối ngược, rồi cố ấn thêm đôi lần, khi dâm thủy nàng bắt đầu tiếp nhận, cảm giác ấm tê tê chạy rần rần khắp đầu khúc gân của tôi chạy dồn lên não bộ tôi, lại ấn ấn thử mạnh thêm chút nữa, mặc dù “cái nợ đời” chen được vào trong sâu âm đạo cách êm ả. Giai đọan gần chinh phục mục tiêu được ngập vào “hang sâu” ở Phi luật Tân, thì chính “công chúa Phương Thảo” cảm thấy đau, rát, nhốn nháo toàn thân quíu cả người lại:
- Trời ơi em đau quá!
Nàng như ngất lên gương mặt đỏ hồng nhăn lại, nhìn vợ tôi thật thảm thương đúng lúc chiếc màng trinh bị dương vật xoi rách, nghe răn rắc tiếng xé thịt bung rách toác ra từng cơn nho nhỏ bên trong, những đốm máu hồng tươi từ từ rướm rướm... dính theo. Có lẽ Thảo khiếp đảm bèn la lớn:
- Ôi! em chết mất ...! Thương em với.
Âm hộ đã bị xé thịt cô vợ oằn người sang bên. Dù nghe vợ rên la trong nổi đau đớn, nhưng cơn hứng tình với âm hộ bót sát ấm ấm của nàng, tôi càng rướn tiếp đẩy sâu vô đôi lần nữa. Tôi tiếp ngâm giữ của qúy mình trong động sâu “cái ngàn vàng” của nàng không muốn rút ra...
Phương Thảo sướng khoái trong cơn đau vật vã, người nàng bật sang một bên như kẻ sắp chết.
Phần 2: Hương Sắc Cô Dâu Đầm
Hai năm theo bậc đại học bên Anh trôi qua thật mau, sinh viên và học sinh vào kỳ nghĩ holiday trên toàn quốc. Linda Smith bay sang Sydney thăm lại gia đình cô dượng nuôi và người tình.
Chờ ở phi cảng Sydney, anh Long tay cầm bó hoa hồng đứng đón chị Linda, trong lúc chúng tôi lịch sự đứng nép phía sau anh, nhường chỗ cho số thân nhân đến đón người nhà dọc theo dãy hành lang. Hàng trăm du khách rảo bước nối đuôi ra cổng; như có linh cảm Linda nhìn trong đám đông tìm ra ngay người tình.
- Hai người reo mừng rồi ôm nhau hôn, quên cả mọi người thân lúc đó.
Chúng tôi tiếp tay phụ đẩy trolley các va li hành lý ra bãi car park chất vào “cốp” đứng chờ. Khi vào khu car park mênh mông tôi có ý đậu chỗ trống lẻ loi có bóng mát, ít người vảng lai kiểu phải đậu chờ lâu. Anh chị Hai còn nhởn nhơ quyến luyến đứng ôm hôn, nút môi lưỡi vô tư như chỗ không người, cảm động vì gặp nhau chị hơi rướm rướm nước mắt bên khóe mắt, ôm eo ếch lần bước trở lại xe. Thảo thấy cặp nhân tình tự nhiên kéo tay chỉ tôi họ đang mùi mẩn, làm nàng hơi nhốn nháo ruột gan, nét mặt ửng đỏ như người vừa ra nắng, đôi mắt chớp chớp liên hồi.
Ra đến xe chị Linda khoan thai cỡi áo veston máng vào thành ghế, chỉ còn áo cánh hở cổ, trời Sydney hơi man mát cuối hạ chớm đầu mùa Thu, vợ chồng tôi nhìn lối phục sức cô gái Tây phương tự nhiên theo phong cách tập quán, lịch lãm có sẵn trong tiềm thức, được tôi luyện từ thuở tấm bé đến trưởng thành. Chị mới bước vào xe ngồi băng sau với anh Long, chiếc áo cánh mỏng hồng đậm ẩn hiện bộ ngực đẹp hoàn hảo tự nhiên. Cả bốn an vị trong xe nhưng chưa nổ máy. Linda như sực nhớ lại chào hỏi vợ chồng tôi và hỏi thăm sức khỏe mọi thành viên trong gia đình hai bên.
- Mình ngừng xe đây tiện không!? Anh nựng Linda chút nửa.
Có lẽ chị hiểu ý nhau, tình nhân lâu ngày gặp mặt nên chị Linda phục sức bộ áo veston với váy ngắn màu xậm từ khi lên phi cơ đáp chuyến bay đến Úc; vừa nói anh Long choàng sang hôn nút lưỡi chị thật nồng nàng, tay trật áo ngực lên lộ ra nửa bộ ngực bầu bỉnh đẹp và kích thích vô cùng, khiến vợ chồng chúng tôi giật mình. Anh cố tìm lại hơi ấm thoa bóp liên tục chị Linda sung sướng rên khe khẻ. Tôi ngồi ghế tài xế nhìn vào kính chiếu hậu rửa mắt, còn Thảo quay lại nhìn tường tận hơn. Thấy anh chị tự nhiên bú mút, xờ nắn trong khi dương vật của tôi cảm thấy tê nóng, rần rần nhột nhột dâm khí tươm ra mồm thằng nhỏ, nó tưng tức nhu bị bàn tay ai bóp cho tôi muốn nín thở, mà gần vợ bên cảm thấy nứng thêm...
Như chưa thỏa mản chị Linda nhốm đít lên cố tuột chiếc xì líp đang bị gò bó trong chiếc váy và thế ngồi, cho anh tôi thọc tay vào, chị ghì đầu anh vào ngực mình, cặp mắt mơ màng cách thoả thuê, mặt ngửng cao lơ đảng nhìn trời quang, mây xanh ngắt đang bay trên bầu trời bao la; hình như bàn tay dương tính của anh Long vừa đụng con chem chép tươi, chị nhảy thót cả lên:
- Á.. á ...á.. trong niềm hoan lạc
Tôi đang chơi vơi gợi hứng, chợt nghe anh nói:
- Em chạy vào nhà hàng Continental ăn trưa.
Miệng anh ra lệnh cho tôi, nhưng ngón tay ”diệu thủ thư sinh” của anh Long mần mò móc ngược mớ lông quăn quăn nơi âm môn, làm chị sướng khoái, chị khoe loại tóc tiên em vừa cấy chờ chút tối anh về nhà ăn tươi cho đã thèm, cho anh mê tơi cái hĩm của em mà không rời nhau nữa.
Nhà hàng nằm ngoài khu phi trường, nên phải mất mươi phút. Trong lúc chúng tôi lo order món ăn, hai người dẩn nhau vào làm vệ sinh, ăn vận lại chỉnh tề trở lại. Đớp no bụng, xe chạy vội về nhà cha mẹ chúng tôi ở phía Tây, vì bà má nuôi thường nhựt đang ở đó.
Nhưng có lẽ anh Long nhốn nháo ruột gan, đầu óc mơ tưởng đòi hỏi chuyện gió trăng, bảo tôi chuyển trục lộ vào Freeway về nhà cha mẹ nuôi cho nhanh, vịn cớ cho Linda cần nghĩ khỏe đang mệt và nhức đầu, muốn buồn nôn...; kỳ thực khỏe cái nổi gì?. Họ muốn ăn hải sản“con ngao” của chị Linda đang ướt mẹp, nóng hổi ngồi trong xe mùi dâm khí xổng ra nồng nặc hăng hăng. Thấy cảnh anh chị mùi mẩn mà tôi thèm nhỏ giải, nắm tay Thảo ngồi bên cho hạ hỏa, cân bằng trạng thái âm dương.
Anh chị chiếm phòng đầu kia, phòng cũ của Linda trước đây có thiết kế sẳn phòng tắm master- room và tiện nghi khác; phó mặc vợ chồng tôi khệ nệ hành lý, chị và anh xách suitcase nhỏ, vài túi lỉnh kỉnh có lẽ giấy tờ... gì quan trọng.
Tôi hỏi tất cả hành lý mang vào phòng cho chị hay sao?
Chị Hai tôi quay sang chào hỏi Phương Thảo rồi ôm chầm lấy nhau kiểu bạn gái thân mật, và nghiêng đưa má cho hôn, nhưng tôi ôm chầm người chị cho bộ ngực mềm mại áp trọn vào mình tôi, bao nhiêu cảm hứng tôi thể hiện trên bàn tay vuốt vuốt sau lưng tỏ sự vui mừng, lòng ngầm tìm chút hơi ấm và cảm giác lạ lạ của chị dâu Tây phương, tôi hứng như đang chấp cánh bay bổng.
- Cám ơn em, vali có tên bỏ vào phòng từng người giùm.
Nhìn kỷ thấy nhản tên ba má nuôi và va li khác của ba má chồng, tôi đã mang lộn lên, quà gì lắm thế kìa?
Vợ chồng tôi khệ nệ các va li vô phòng, trong khi anh Long phụ tiếp tay cỡi nút chiếc váy chỉ còn xì líp và áo ngực, cảnh nầy tôi bắt gặp khi chị Linda thay áo quần, hay đi tắm biển chung với gia đình thời gian trước đây.
Chị Hai vào nhà tắm. Tôi nghe anh Long điện thoại về báo tin gia đình cho má nuôi và ba má tôi rõ Linda đã về đến nhà an toàn, cất hành lý và đang tắm nghĩ lưng chút sẽ về dưới chừng hai, ba tiếng đồng hồ nữa.
Vợ chồng thấy cảnh anh chị âu yếm, náo nức sanh ra ngẩu hứng, đang nằm ôm nhau trong phòng hôn hít, nghe tiếng gỏ cửa của anh Long nghiêng đưa mặt vào thông báo nghĩ khỏe, chừng hai giờ mới về dưới Cabramatta thăm gia đình ba má, tối rước má nuôi quay về đây ngủ.
Anh đóng cửa quay về phòng, tôi ngấu nghiến lột trần áo Thảo ra mà nghịch bộ vú, xờ soạn tứ tung hai đứa có vẻ hứng thú, chúng mình “làm chầu” sương sương rồi lái xe về nhà má ăn cơm hay sao?!, hay lén rình qua coi anh chị Hai cụp lạc thỏa chí hơn?.
Em biết không chị Linda đi về Anh quốc mang vú lẫn lồn theo cả hai năm nay, có dịp không ngắm cảnh trèo núi, hụp lặn dưới bể sâu tình ái của họ uổng phí; còn “của qúy” của em dùng lúc nào mà chẳng được!.
- Cửa phòng anh chị đóng thì cụt hứng. Thảo thầm đoán:
Nói rồi nàng rón rén bước đi về phía phòng ở góc, làm bộ tắt đèn ở dãy hành lang, bên trong vợ chồng anh Hai không quan tâm; tôi cũng đon đã theo bước chân vợ, cả hai hòa mình trong bóng đen. Đèn phòng sáng hắt ra cửa khép nửa kín, nửa hở tạo một vệt dài trên sàn nhà.
Hai anh chị Linda- Long đang bắt đầu khởi chiến, chị tắm ra cứ trần truồng bẹo khoe của trước mặt chồng, thấy anh hơi ngẩn ngơ về thân thể mỹ miều của vợ như trái chín dâng tận miệng.
Anh đứng ôm hôn cuồng nhiệt như kẻ háo đói màn dạo đầu, rồi nương tay diều cho vợ nằm trên giường, phơi bày nét đẹp sắc sảo như thể nàng tiên nga bị đầy đọa xuống trần thế, da trắng mịn màng, vú ngực sung mản hoàn hảo. Anh bắt đầu biểu diễn trò liếm láp, mút bú trên hai quả đào tiên chín mộng, nhìn anh tỏ vẻ ra chiêu kinh nghiệm thần sầu phục vụ cô vợ.
- Chao ôi, khoái biết bao!.
Lúc anh Hai tôi gục đầu xuống xục sạo, chiếc lưỡi đỏ dài thè ra quấn quấn, tém vét lần tới cửa mình chị dâu, khiến chúng tôi xốn xang khó tả đến thế nào cho xứng cuộc tình giây phút đó?.
Lâu ngày gần chồng chị Linda được âu yếm cứ như người vừa ngột ngạt thở vì thiếu dưỡng khí, muốn uốn éo cho thỏa chí, muốn thôi mà nào vẩy vùng cho thoát khỏi cơn mê ly đang dâng trào dồn dập bị chồng ghì chặc vòng tay. Anh Hai tôi vừa kéo chân để bú cho thỏa, bất chợt gác trọn hai bắp đùi lên vai cho rộng, dọn thế trườn cả người ụp lên tấm thân chị, hai tay hăng say xào bóp vú chị tới tấp. Chị hưng phấn, anh như đạt tột đỉnh tay cấm phụp vào chốn thiên đàng, anh mãi miết nắc nhịp chị một chập chưa thấy thỏa thuê.
Anh cứ nhấp nhấp cuộc truy hoan lần thứ hai, lúc ấn càng vào sâu, lúc nông, cạn đủ cỡ, giống như bão Katina cơn gió mạnh kinh khủng quét ở bờ biển, phong ba tràn vào đất liền ù ù tiếp tục thổi tận ngỏ ngách hang động, như lầy nhầy khoảng lụt lội của cơn thịnh nộ kéo lâu dài, khiến cỏ hoa cây cối ướt mẹp ngã rạp, nhưng lạ thay “cột cờ”ø vẫn hùng tráng- không bị lay động một mảy may, bởi thế hung hản hơn nhịp độ ban đầu, cơ vòng âm đạo chị Linda co thắt bóp sát ôm chặc cái “cù lự” của anh. Anh ngây ngất như người đạp phải miếng mảnh sành bén chớm đau, miệng hít hà khoái trá rên không ngớt. Anh hành sự như kiểu tên nài cưỡi ngựa bôn tẩu đường trường xa, nhún nhẩy, nhiệt thành đê mê trên lưng con tuấn mã- cô vợ người Anh quốc. Chừng chập sau có lẽ chị dâu hứng chí, sảng khoái phát ra tiếng cười nắc nẻ, bèn tuôn trào dâm thủy hết đợt này sang đợt khác; chị phán đoán chồng mình lâu ngày gặp nhau bày lắm trò lạ để nhớ nhau hoài ngàn năm hay sao?1. Trong khi anh vẫn điềm nhiên nắc cái nào cái nấy vào âm đạo khít khao, anh chưa chịu “xuất vốn” dương cụ cứng ngắt bạo tàn đến độ tiếng kêu óoc ách, nghe lép nhép của dòng nước nhờn khi chị xàng qua lắc lại tươm ra âm môn ướt mẹp.
Lúc nầy người anh Long sướng như điên lên vì vú vợ ướt, âm hộ chị cũng mẹp lấy nước, cây súng dương nòng cao ngạo nghễ, anh gia lực nắc nhịp, còn tay cho vào vò vuốt chòm âm mao, từ nhanh đến chậm lại, trong trí anh nhớ lại lời Linda khoe lúc ngồi trên xe, bây giờ diện kiến nó hoe hoe màu bạch kim óng mượt như những sợi tóc tiên ngậm sương óng ánh bàng bạc tợ tơ trời lấp lánh, hay ánh tơ của màn nhện bóng bóng chớp chớp dưới nắng bình minh.
Anh Hai phạng chị dâu tôi quá đổi hung hản của sức thanh niên, có lẽ cô đầm Tây phương bản năng dư thừa, chịu đựng từng cơn thống khoái kéo lâu dài, dâm thủy vương rải ra vào theo bộ phận sinh dục ở giai đoạn sung mản nhất. Khiến Phương Thảo đứng nhìn, liên tưởng đâm giựt mình hoảng sợ, hú hồn may mà không nên duyên chồng vợ, lối giao hợp nảy giờ cửa lồn nàng tanh bành nát tùng phèo, chết ngay từ phút súng nạp đạn đợt đầu.
Tôi tự an ủi lấy chẳng qua số phận chị Linda “hẩm hiu” sanh sự gặp anh chồng đành chịu vậy, âu cũng là số mệnh cả.
Tôi cảm biết Phương Thảo nhốn nháo chiêm ngưỡng người khác giao tình, nhìn gương mặt vợ đỏ lên như trái gấc chín, tôi bèn cho tay thám hiểm dưới khu cấm địa của nàng, nó đã ướt đũng cả ra tay. Nàng cao hứng, tôi cũng không để thằng nhỏ trong tình trạng “thất nghiệp”, nhìn anh chị mình hì hục, chiến trường đang xôi động quá đậm đà, ngao sò của chị khêu gợi vô cùng; lòng rộn ràng không thể nín chịu.
- Em khom vịn vào vách nhen.
Có công ăn việc làm cho thằng nhỏ cử trưa, tôi định bụng gây chuyện bất ngờ cho bà xã, cấm phập vào. Mặt hai chúng tôi cùng hướng về gian phòng, nghe họ rên bên ngoài tôi đã vào vị thế nạp đạn, trong anh Hai dộng nguyên con cặc vào động tiên, nước nhờn bị tống khứ hoà lẫn dồn ép với nhau nghe ó...c... ách, như tiếng xâm xoi trầu cau với vôi của cụ bà đến hồi quyện lại đặc xệt. Trong phòng anh ấn vô điểm hẹn, bên ngoài nầy tôi thụt vào hang sâu của vợ, đồng nhịp thế liên hoàn; anh nắc nhịp vô người chị dâu, tôi rút ra như cái máy then chuyền xe lửa đẩy khối nặng tiến về trước. Có lẽ anh Long thấy hả hê hay muốn nghĩ cho khỏe, khi cơn sướng tuôn bờ đang đến anh bèn phụt từng luồng tinh khí tích tụ lâu nay, thấy cái mông đít anh ịn mạnh sâu vào âm hộ chị Linda, chị ngất ngưỡng đón nhận. Thình lình tôi cũng gia lực ấn mạnh một phát lút cán như trời giáng hụt, khiến Thảo đang tay vịn hớ hênh trên vách bật té ngang la toáng lên:
- Anh cẩn... thận, giọng Thảo quát to
Thằng nhỏ bị trợt tung ra ngoài, cơn nứng còn dây dưa hung hãn ngúc ngoắc chơi vơi một chập trong không gian, mới chịu xui cò,- súng đạn của tôi bảo toàn còn đủ cấp số... Vì chúng tôi khiếp sợ bị đổ bể- sẽ gây tiếng động, bên trong phòng anh chị Long phát giác, lẹ làng ù- tóe bỏ chạy về gian phòng mình.
Chúng tôi nằm nghiû cho đến xế chiều lái xe về thăm gia đình.
* *
Gia đình chúng tôi đoàn viên tài chánh thu nhập thuận lợi, thực hiện điều ước mơ làm đám hỏi đơn sơ, mời thân quyến, một số bạn bè thân tín dự đám hỏi như ra mắt đôi bên, nghĩa cử đền đáp công ơn sanh thành của cha mẹ, tạo phúc lộc cho người bảo trợ có công đùm bọc, cưu mang giúp đở từ ngày còn bở ngở đến mảnh đất tự do, danh chánh ngôn thuận với Linda Smith trong gia đình, từ nay gia đình tôi có cô dâu Tây phương.
Cả hai gia đình sắp xếp làm lễ hỏi đơn sơ trong vòng người thân và số bạn hửu.
Đãi tiệc ở nhà hàng người Trung Hoa trong trung tâm thành pho Sydney, vì ông bà má nuôi khoái hương vị Á châu, và tiện đi lại, sang trọng hơn là về vùng miền Tây.
Người Việt gốc Hoa vốn có tâïp quán khi dự đám hỏi, mời tiệc cưới thường ít “lì xì” bằng hiện kim, họ gom lại hai ba gia đình chung góp, hỏi cô dâu chú rễ cần gia dụng gì mua phiếu biếu như : Tivi, tủ lạnh , giường ngủ là thiết thực.
Đám hỏi xong, gia đình không bỏ nghiệp vụ kinh doanh đang phát triển nên tìm người lái xe thu mua thổ sản thay thế để anh Vương Hiển Long trở lại trường đại học.
Hết