Tôi sang Mỹ theo diện tị nạn, được định cư lần đầu tại một bang rất vắng người Việt. Đã vắng thì chớ, lại ở rải rác nhiều thành phố, chỉ có dịp gặp gỡ nhau mỗi chủ nhật khi cùng tự động kéo nhau ra khu phố chợ Á Đông. Dường như mọi hoạt động mua sắm hay làm gì đều giải quyết trong nội nhật ngày đó, từ ăn uống, cắt tóc, du hí hay chợ búa, hội họp.
Một lần, do thèm món rau sống ăn với sốt cà chua, tôi phải vào chợ Việt Nam để mua các loại rau. Vì phải tự nấu ăn nên tôi không biết nhiều các món, học lóm hay nghe ai chỉ sao thì hay vậy. Người ta bảo ăn rau sống phải gồm đủ các món rau thơm với xà lách mới đúng kiểu, ai cũng dặn dò phải mua đủ húng cây, kinh giới, tía tô với xà lách nâu mới ngon.
Gì chứ húng thì gồm đủ thứ, nào là húng giũi, húng cây, húng quế nên tôi điếc đặc, chưa phân biệt được rõ ràng. Mua xà lách hay tía tô, kinh giới tôi chọn ào ào, song đến thứ húng là loạng quạng ngơ ngẩn. Tôi vòng vo quanh hộc rau sống, thấy niêm yết đủ húng quế, húng cây và húng giũi mà lấy đúng thứ mình muốn thì chịu. Đang phân vân thì bỗng đâu gặp một chị cũng đang mua thứ húng nào đó. Tôi ấp úng mấy lần mới dám ngỏ ý nhờ chị chọn dùm, chị thấy vậy giúp đỡ tận tình chỉ cho món húng cây.
Mua xong, thấy vẻ lúng túng của tôi, chị còn trêu: ủa, chớ bà xã đâu mà bắt anh phải đi chợ khổ sở thế này. Tôi gãi đầu gãi tai cho biết còn độc thân. Chị hỏi han thêm nơi ở và có liên hệ bà con ra sao, khi nghe tôi nhất mực kể ở trọ nhà một đồng hương thì chị ngập ngừng một lúc rồi hỏi tôi nếu tiện có thể dọn về thuê chung với chị vì chị cũng độc thân, nên có thể giúp tôi việc ăn uống luôn thể.
Chị mau mắn rủ tôi đi theo chị cho biết chỗ ở, nếu thích thì dọn đến sau, bằng không thì cũng kết nghĩa đồng hương để đi lại thăm nhau đỡ nhớ nhà. Chẳng bận bịu gì, bạ đâu là nhà, món nào cũng ăn được, nên tôi đi theo chị liền tức khắc.
Tôi mới đến chưa sắm được xe, đi đâu phải dùng hệ thống xe buýt, còn chị có chiếc xe chạy tạm nên tôi đi nhờ cũng tiện. Chị đưa tôi về nhà, chị thuê một phòng có lối đi riêng nên không gây trở ngại cho nhà chủ hay khách trọ khác. Bữa đó, tôi kết hợp món rau sống chấm sốt cà chua với món canh măng hầm xương của chị nên hợp khẩu ăn được nhiều.
Trong lúc ăn, chị và tôi thay phiên kể cho nhau nghe tình trạng hiện tại, lại được phụ pha bằng mấy ly bia nên cuộc đối thoại càng đậm đà và không chút gì che dấu. Chị cho biết sang Mỹ định cư theo diện vượt biển đã lâu, có đi làm cho một cơ sở giữ trẻ và vẫn ở vậy một mình. Tôi gạ hỏi sao chị chưa lấy chồng vì đàn ông Việt Nam vốn ưa người đồng hương thì lúc đầu chị nói giỡn ai cũng chê là xấu, sau thì lại nói chưa tìm được người hợp ý nên đắn đo mãi.
Ngược lại, tôi kể với chị về chuyện đi cải tạo bị vợ bỏ theo người khác nên ra đi chỉ một mình. Ngày làm đơn cô ấy có trở về van nài xin ghép tên, tôi cũng tha thứ, song vào phỏng vấn cô ấy bị rớt vì không chứng minh được lý do sống cùng hộ khẩu như mọi cặp vợ chồng. Giờ tôi chân ướt chân ráo sang đây, chưa nghề ngỗng gì và còn đang trong tình trạng làm mọi thủ tục an sinh xã hội cần thiết.
Chị mau mắn nói nếu vậy về ở trọ với chị thì sẵn có xe chị có thể đưa tôi đi xin các giấy tờ và đồng thời chị cho biết xin việc làm ở thành phố chị cũng dễ. Tình cờ may mắn đó đã làm tôi háo hức nên thu dọn trả phòng về ở với chị. Có người nữ lo cho miếng ăn, giấc ngủ, lại đưa đi đây đi đó vào cuối tuần nên cuộc sống của tôi chẳng mấy chốc thăng hoa và trông trẻ trung yêu đời lên.
Chị là người nữ bặt thiệp, mau mắn, khôn khéo nên tôi nhờ vả được nhiều. Tám tháng đầu, tôi còn hưởng phụ cấp nên lo học lái xe và học chữ để chuẩn bị đi làm. Hằng ngày chị bận bịu đi lo giữ trẻ thì tôi ở nhà thu dọn phòng, giặt giũ quần áo. Thức ăn chị lo làm mỗi tối để vừa đem đi, vừa dành lại tôi chỉ hâm nóng là xong.
Tối tối, hai người phụ nhau sửa soạn bữa ăn, nấu nướng, thu dọn chén bát rồi cùng ngồi xem ti vi một lúc trước khi đi ngủ. Tình cảm đồng hương lâu dần thành mến mộ, tôi nhận ra chị cũng loại đẹp người, mà sao chị không chịu tìm người kết hợp cũng lạ. Tôi đem vấn đề hỏi thì chị luôn tìm cách nói lảng hoặc nói lạc sang một hướng khác khiến tôi không dám đả động sâu hơn.
Có một lần, nhân vui chuyện, chị kể lại chuyến vượt biển của chị và chị có vẻ đau đớn vô cùng. Chị nói về chuyện thuyền đi bị bọn cướp biển chặn khám của và chị nghiến răng kể cảnh tượng phụ nữ, đàn bà, lẫn trẻ em nữ bị hiếp mà rùng cả người. Chị nói lúc đầu các thuyền đi phiêu lưu còn được thong dong, nhưng càng ngày bọn hải tặc xét khám mằn mò các bà, các chị thấy có dấu vàng trong lai áo, gấu quần nên chúng lột truồng tất cả lần tìm của.
Do đó, trước cảnh các cô các bà để vú, để lồn ra, bọn chúng động tà tâm nên chia tay hiếp hết. Ai nghe hay không nghe đều bị chúng đè, người nào chống cự là bị chúng nắc xong dùng gậy hay vật nhọn đâm vào âm hộ và liệng quăng xuống biển. Các bà lớn tuổi chúng cũng không từ, vừa giập vừa cắn đứt vú họ ra cười như súc vật. Các bé gái chúng cũng chẳng tha, một thằng đút buồi vào đụ thì những thằng khác giữ tay giữ chân, lại còn ngoáy vào lỗ đít hay bóp vú, bóp lồn cho các bé lăn lộn kêu rên thì chúng mới ưng. Tội nghiệp, lắm cháu bị nhục được thả ra ngất ngư, loạng choạng lần bước ra mạn thuyền nhảy ùm xuống biển mất tích.
Tội ác này thuyền nhân kêu gào muốn rách trời, nhưng nhân loại cơ hồ chẳng ai nghe biết. Chỉ các bậc tu sĩ cám cảnh nên tìm cách cứu vớt và an ủi nhưng nhiều chị, nhiều bà cũng khóc than rồi quị sức mà chết. Tôi ngập ngừng hỏi chị có bị hiếp như người khác chăng thì chị gật đầu, nước mắt chảy ròng ròng.
Trông chị lúc đó co người méo mó thật tội nghiệp. Tôi ôm chị vào lòng ủi an thì chị bứt rứt khóc vùi trên vai tôi. Chẳng chờ tôi hỏi, chị cho biết nhiều lần cũng muốn tự tử cho rồi, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không chết được. Có lẽ vì vậy mà chị không muốn kết hôn, nhỡ người yêu biết chị đã bị hải tặc làm thịt thì sẽ khinh rẻ chị.
Tôi bỗng nổi máu anh hùng, ôm lấy khuôn mặt chị hôn tới tấp lên mắt, lên má, lên môi và tỏ ý nếu chị ưng thì tôi sẽ không để tâm đến chuyện chị bị nạn. Hai đứa tôi sẽ lấy nhau thành chồng vợ và dựa vào nhau xây dựng tương lai.
Mắt chị lóe sáng, đầy tin tưởng, lặng im dựa vào người tôi, khóc rưng rức. Tôi ôm gọn người chị nghe mùi hương nồng nồng mà xao động cõi lòng. Tôi xoa vào lưng chị, hôn lau những giọt nước mắt tràn trên má và hứa hẹn sẽ yêu chị dài lậu. Để tỏ sự yêu mến của tôi, tôi đưa hai tay đặt lên ngoài áo chỗ vú chị xoa nhè nhẹ và tiếp tục tìm hôn môi chị.
Chị để yên không phản kháng. Tôi xoa vò nhiều lần thì muốn lòn tay vào dưới áo để bóp lên chiếc nịt ngực chị mặc, lúc ấy chị như chợt choàng tỉnh ngăn lại và nhỏ nhẹ nói với tôi: đừng vội, anh. Thư thả rồi trước sau gì cũng sẽ tới lúc ấy. Tôi bẽn lẽn gật đầu và thu tay về. Chị yên trí dựa vào lòng tôi để được tôi vuốt ve lên hai bờ vai chị.
Có lúc tôi làm chị phấn khích quá thì chị xiết cứng lấy tôi đẩy đưa bên vú phải làm tôi nhột và sung sướng lắm. Chị bằng lòng để tôi xoa ngoài lưng áo hoặc cả thò tay vào bên trong lưng kéo căng dây nịt ngực mà đùa cũng chẳng sao. Có lần chị xúc cảm nằm kềnh ra cho tôi xoa ngoài áo lên bộ ngực. Tôi xoa nắn mạnh thì hai mắt chị lim dim, miệng rên rỉ, tôi có cúi xuống hôn lên từng bên ngoài từng chiếc vú thì chị cũng chịu. Vậy mà mấy lần tôi định tốc áo chị để lôi tuột chiếc nịt vú ra thì chị giãy nảy van lơn.
Tôi thật lạ lùng vô cùng. Song trước vẻ đẹp dịu dàng, kín đáo của chị, tôi không dám xỗ xàng, e chị bị ám ảnh cảnh bọn hải tặc thì mọi chuyện tan vỡ hết. Kể ra tình trạng bị cấm cản có làm tôi khó chịu, tôi nghĩ hay là chị không tin tưởng nơi tôi. Song các bận đi chơi, tôi đòi nằm lên đùi chị nào chị có từ chối. Trái lại đôi mắt chị còn quyến luyến nhìn tôi say đắm và thắm thiết hôn lên môi tôi là khác.
Sống chung với chị, tôi luôn phải giữ ý giữ tứ, hết sức tế nhị, làm gì cũng phải đắn đo, sợ chểnh mảng chạm vào niềm đau dĩ vãng của chị hay nhắc lại vết thương lòng thì chẳng còn ra thể thống gì nữa. Về phía chị, phải nói luôn hiện diện một tình trạng nghịch lý đáng sợ. Chị vui buồn lẫn lộn, lúc nào cũng u u hoài hoài, nét nhìn xa xăm và thể hiện lên nỗi buồn sầu ai oán.
Đã lắm phen, tôi phải an ủi chị quên đi, nào phải do chị tự gây ra mà để tâm nhớ mãi làm gì. Chuyện nhiều người tìm cách vượt biển là do hoàn cảnh bức bách, nào ai muốn rời xa quê cha đất tổ làm gì nếu còn được cho phép sống. Đáng trách chăng là sau ngày chiến thắng người ta đã lậm vào hào quang rực rỡ nên ngông nghênh xiết cổ đồng bào mình. Giá như quốc tế đừng cắt đường thì có lẽ ngày nay chuyện ra đi vẫn còn chưa chấm dứt.
Nhân loại trước thảm cảnh này phải ra tay cứu vớt, chứ ai nỡ làm ngơ cho hải tặc chặn đón thuyền nhân. Thôi thì lục của cướp vàng cũng được, nỡ đâu hiếp dâm hàng loạt các bà, các chị, đến cả trẻ nít cũng không tha. Thay phiên nhau địt lu bù người nữ, còn bắt đem theo những người mà chúng thích, khiến đến nay chẳng ai rõ số phận các chị ấy thế nào.
Tôi luôn thiết tha xin cùng chị thành chồng vợ để mong xóa tan đi hình ảnh chị bị giặc hiếp ngày xưa, nhưng tôi mở miệng nhắc là chị một mực khuyên: từ từ, đừng nóng vội. Tuy chưa ăn nằm với nhau như hai người yêu, song chị đối đãi với tôi còn hơn chồng vợ thật. Chị lo miếng ăn chỗ ngủ, lại gom giặt hoặc xếp gọn mọi thứ tôi bày bừa.
Nhiều hôm buồn tình, tôi nhậu nhẹt tùm lum và mửa nôn tại chỗ, chị nhẫn nhục thu dọn và không hề trách cứ. Chị còn bôi vôi vào gan bàn chân và đắp nước nóng cho tôi chóng giã rượu. Bữa sau lại thiết tha xin tôi đừng say sưa, mất tư cách con người. Tôi hờ hững đáp tại chị làm lơ lời tôi muốn chị làm vợ tôi thì chị lặng đi và rơm rớm nước mắt khóc.
Tôi kéo chị vào lòng, hôn lên tóc, lên tai, lên mặt, lên má, lên môi, lên cổ chị nói lời xin lỗi, chị thỏ thẻ bên tai tôi: chuyện bị hiếp còn rõ rệt quá, em chưa thể quên ngay được. Em vẫn còn đau xẻ thịt ở những nơi này (chị đưa tay chỉ vào giữa háng và mỗi bên vú chị), cứ nghĩ để anh sờ vào là em không dám nữa. Khi ấy, chị khóc hầu như cạn lệ, tức tưởi nấc từng hồi và cắn lấy môi hầu như chảy bật máu. Tôi phải dùng môi xoa lên chỗ vết đỏ và hôn lia lịa vào miệng chị để gỡ bỏ sự đau khổ ra.
Tôi xiết chặt chị vào người, cả hai cùng bật ngửa người ra và tôi hôn cùng khắp lên ngực, lên người chị. Tôi hôn ngấu nghiến, hít vào vú chị bên ngoài áo, thậm chí thọc cả tay vào trong quần để mò sờ lồn chị cũng chẳng sao. Chị đền đáp cũng nhiệt tình, dạng hẳn chân ra cho tôi nắn vuốt lồn chị thoải mái. Tôi có không dằn được đút ngón tay giữa vào móc khoắng lỗ lồn thì chị cũng để yên.
Tôi móc chị cũng phải lên cơn vì khí đùn ra dầm dề và lồn nở rộng ướt át. Tôi móc mạnh thì chị rên hư hử và kẹp chân để tay tôi ngoáy sâu hơn. Chị hổn hển thở, lăn lộn như con đỉa bị rắc vôi, cái lồn đảo vòng vòng. Tôi tuột quần chị ra, banh hai chân để lồn lộ hết cỡ thì chị cũng không phản kháng. Tôi thích chí có hôn hoặc hít lên lồn thì chị cũng nạnh người lên cho tôi ngửi, chạm hả hê. Thế mà tôi đòi chị lột áo ra và tháo tung cặp vú thì chị khựng và thở dài kêu mệt khiến tôi phải dừng lại.
Tôi gắt gỏng truy nguyên chị tại sao thì chị kêu không quen bị bóp vú và lảng tránh lời tôi căn vặn. Tôi huỵch toẹt nói về những trường hợp nghe có bà, có chị bị bọn hải tặc hiếp, bóp cắn nát cả vú, còn bị cắt mất một bên vú đem đi, và thẳng thắn hỏi hay là chị cũng bị trường hợp vậy nên tránh né không muốn tôi nhìn vú. Chị có vẻ lặng đi một lát, rồi tỉnh bơ nói với tôi: anh nói gì nghe mà khiếp. Em không ở hoàn cảnh như anh nói, song em biết đàn ông các anh trăm ông đều thấy vú là bóp, rồi còn hôn và bú chùn chụt nữa. Em không quen cho ai ngậm bú nên ngại. Nói và chị rùng rùng cả người.
Tôi phải xin lỗi chị, chị bảo không sao và hứa hẹn dần dà quen sẽ dành cho tôi tất cả theo ý thích. Tôi chỉ còn nước hôn hít chị và rút lui về chỗ nằm của tôi. Những đêm như vậy, tôi đốt thuốc liên miên, khói bay đầy nhà, chị phải lưu ý: anh đừng hút thuốc nhiều không tốt. Lỡ bị đau, không có vợ con săn sóc. Tôi nói liều thì đã có chị, chẳng lẽ chị không nhận lời cầu hôn của tôi. Chị thở dài dằng dặc buồn.
Có đêm đang ngủ bị khua thức giấc, tôi nghe có tiếng thút thít bên phòng chị. Tôi vội chạy sang, thấy chị đang quì lết trên giường, hai tay chắp trước ngực, mắt hớt hải trợn trừng, miệng không ngớt van xin: tôi van lạy các người tha cho tôi, đừng hành hạ tôi tội nghiệp.
Tôi phóng lên giường che kín chị vào lòng, miệng lên tiếng để chị thoát cơn hốt hoảng. Nhưng chị vẫn không tỉnh, vẫn cố chen xô tôi ra và lạy như tế sao. Tôi phải hét to mấy lần chị mới hoàn hồn. Tôi ôm chị thật chặt, hôn lau những giọt lệ nhòe nhoẹt khắp trên mặt và thủ thỉ vào tai chị: đang mơ và bị ám ảnh cảnh bị hiếp dâm à. Chị gật đầu và trào ra khóc nức nở.
Tôi xoa bờ vai chị, hôn ngấu nghiến vào môi để chị không nói ra tiếng hầu xóa nhòa cảnh man dã đi. Chị nức nở mãi và thu dấu mình vào tôi, khép nép như con mèo bị mắc mưa. Tôi nói luôn miệng để trấn an chị: không sao đâu, đã qua rồi cảnh oan khiên đó.
Chị xiết lấy bàn tay tôi thật chặt, như cầu cứu một sự che chở bên ngoài. Tôi vuốt gỡ những sợi tóc bết mồ hôi và nhìn sâu vào khuôn mặt chị mà nói: ta cưới nhau đi để chăm sóc cho nhau, đừng sợ gì cả. Chị gục gục đầu chẳng trả lời. Tôi mượn lúc tinh thần chị hốt hoảng nên nhỏ nhẹ đề nghị: hãy gỡ áo nịt ngực ra đi cho dễ thở và tôi đưa tay như muốn làm giúp. Chị ôm chặt lấy vạt áo, khư khư giữ không cho và miệng rối rít kêu: đừng anh, đụng vào chỗ đó làm em ngất đi được. Em vẫn nhớ rõ cảnh man rợ mà bọn chúng áp dụng với em. Hãy tha đừng bắt em cởi áo.
Tôi chẳng hiểu ra sao hết. Chẳng lẽ chị bị hiếp mà bọn giặc làm gì với đôi vú chị nên sau bao ngày tháng chị vẫn còn khiếp như thế. Hay là chị nhìn thấy bọn chúng cắn xé vú các bà, các cô mà nghĩ là mình cũng đã bị chúng làm vậy. Tôi nguyền rủa bọn chó má chết tiệt này, cầu cho gia đình chúng, vợ con chúng cũng sẽ gặp nạn oan khiên để một lần thấu hiểu nỗi đau của chị.
Tôi chuyển sang một hướng khác để chị quên đi giấc mơ dữ. Tôi hỏi: khó ngủ à. Chị lắc đầu, tôi hỏi tiếp: nếu còn thức sao mơ dữ dội vậy. Chị bảo: hình ảnh tồi bại này vẫn không buông bỏ tha cho em. Lâu lâu em lại thấy hiện ra ngay trước mắt đến nỗi em nghĩ mình đang bị nạn.
Tôi càng nghiến răng, trợn mắt, kêu thống thiết nên lời: ôi trời cao đất dày hãy nhìn xem cảnh đời đau khổ. Thế giới sao im lặng trước những cảnh bức hiếp này, những quốc gia có kẻ làm hải tặc hẳn biết rõ mười mươi bọn phỉ mà sao không bắt chúng đền tội của chúng đi. Còn bao nhiêu người bị chúng bắt giờ sau hàng chục năm ai còn ai mất và hiện sống ra sao.
Chị thấy tôi giận dữ nên dịu lại, ôm chặt lấy tôi để tôi nép vào ngực mà dỗ tôi: anh ngủ đi, đừng nghĩ nữa, em tỉnh rồi, đừng làm em sợ. Tôi khóc thành tiếng, rúc mặt vào vú chị. Chị cố lách để mũi tôi đặt vào bên vú phải và tôi vừa khóc vừa hít sâu mùi hương da thịt phụ nữ nồng nồng. Tôi đặt tay lên xoa ngoài áo cái vú trái của chị, hít lấy hít để vú bên phải và năn nỉ chị cho tôi ngậm một tí.
Chị không trả lời thẳng mà chỉ âu yếm cầm lấy bàn tay tôi nhét vào cạp quần bảo tôi sờ ở đó cũng được rồi. Tôi thấy cảnh tức tưởi của chị vừa rồi nên cũng không hoạnh họe gì hơn. Vả chăng, chị không cho bú vú thì sờ lồn cũng sướng, còn đòi hỏi gì nữa. Tôi nhẹ nhàng cất người khỏi chị, giữ để chị ngả nằm dài xuống giường. Một bàn tay còn xoa bên trong quần chị, còn một tay tôi tuột lôi quần chị ra.
Dần dần khúc người dưới của chị bày ra hẳn, tôi lại vuốt những sợi lông và tuột nốt quần sịp. Chị hơi thẹn nên khép đùi lại, tôi trịn lại giữ và banh hai giò chị ra mà ngắm. Tôi rên rỉ khen: ôi lồn chị đẹp quá. Lông dày, múi nở trông tưạ con sò lông múp míp. Chị bật cười thú vị. Tôi nắm hai cổ chân bạch toạc ra và miệng liếm láp thèm thuồng.
Chị thẹn, nhắm tịt mắt lại, hai tai trở sang màu đỏ ửng, hai chân giãy lấy lệ. Tôi vừa banh hai giò, vừa kéo chị sát lại và hôn tíu tít vào lồn chị nhiều cái. Chị quặn người vì nhột vừa cố giữ cho tôi đừng bộp chộp hơn.
Tối đó, để giúp chị khỏi bị ám ảnh, tôi quyết định ngủ lại tại phòng chị. Chị lại nghĩ khác, tưởng tôi thừa cơ hội để ép chị ăn nằm, nên cố duỗi tôi ra. Một hai tôi phải giải thích vì chị vừa qua cơn hốt hoảng nên không đành lòng về chỗ mình. Tôi cũng mạnh miệng hứa với chị sẽ nằm dưới sàn và cam kết không quấy rầy gì chị hết.
Để chị yên lòng, tôi chạy về lấy túi ngủ và trải luôn dưới sàn phòng chị và ngả kềnh ra ngay. Chị gắng gượng một lúc cũng phải nằm xuống giường vì mỏi mệt. Tôi đánh một giấc, khi chợt thức, thấy đèn vẫn thắp sáng và chị thì trằn trọc, lăn qua trở lại. Tôi biết chị khó ngủ vì ngại có sự hiện diện của tôi.
Tôi cố nằm im và cứ thấy chị rục rịch mãi. Tôi phải lên tiếng hỏi: sợ hả. Chị ừ hử, tôi lẳng lặng ngồi dậy, cuốn túi ngủ định rút. Thấy tôi có dáng không vừa lòng, chị gọi giật tôi lại: không phải em sợ anh mà vì em khó ngủ quá. Cứ vừa nhắm mắt là lại đối diện với hình ảnh cũ.
Tôi phân vân chẳng biết phải làm thế nào. Ở lại chị cũng khó ngủ mà bỏ đi thì chị lại lo. Tôi cứ ôm nguyên bọc túi ngủ đứng đực ra đó. Chị xê người nằm xịch vào trong và gọi tôi: anh lên nằm cạnh em, may ra em đỡ bị ám ảnh mà ngủ được một lúc. Giờ thì chính tôi lại ngần ngừ, tôi ngại sự chính đính của tôi chưa đủ để chị xóa tan nỗi e dè vì nằm cạnh người đàn ông.
Chị phải giục đến mấy lượt, tôi mới ké né nằm xuống. Chị còn thun bớt người để tôi có chỗ rộng hơn. Tôi quay lưng về phía chị để chị yên chí và dặn: ngủ đi khuya rồi. Chị cũng nằm yên một lúc rồi mới rụt rè hỏi: anh ngủ chưa. Tôi cho biết cũng còn thao thức. Chị nhoài tay kéo tôi quay mặt lại phía chị, ôm cứng tôi vào người và rềnh rang kể: để em thuật lại chuyện em bị hiếp trên tàu cho anh nghe. May ra thổ lộ được thì em mới bớt bị dằn vặt.
Tôi háo hức chờ nghe chuyện của chị. Dường như kiểu nằm của hai người chưa đủ trở nên môi trường thích hợp nên chị kéo tôi sát gần vào và lựa đặt khuôn mặt tôi áp gần ngực chị. Vẫn là chị cố tình để mũi tôi gần vú bên phải, chị ôm lấy đầu tôi nép vào, hôn lên tóc tôi để lấy trớn. Tôi lim dim mắt hít sâu hơi thịt da chị, lòng rạo rực đợi chờ.
Tiếng chị rào rào như trời đổ cơn mưa, lúc thoang thoảng, lúc xa xăm, đều đều ngào ngọt. Tôi nhớ mãi câu chuyện của chị.
* *
Chị được móc nối qua một người bạn, ngả giá 2 cây vàng/đầu người. Chuyến hải hành bắt đầu ngay tại bờ biển thành phố, nhằm vào đêm cuối tháng không trăng. Hẹn đến nơi đến chốn mới phải chung tiền. Tuy vậy, chị cũng cụ bị đem theo chiếc nhẫn, để lỡ khi bị lộ có cái lót tay cho đám dân phòng hay công an mà thoát.
Đúng như hẹn ước, tàu ra đi thong dong. Mãi khi đã tách bến xa xa mới nghe láo nháo trong bờ đèn đuốc đốt sáng trưng và lẹt đẹt súng nổ. Ai cũng mừng và xem như mình may mắn. Nghe kể ghe thì nhỏ mà người đi quá đông, lại có một số ăn theo bất đắc dĩ chủ tàu cũng phải chịu vì sợ lộ nên ai cũng hồi hộp.
Tàu ra tới biển, trời tối đen ngòm, trông lại thành phố thấp thoáng bóng đèn buồn hiu hắt. Có người đã vẫy tay nói lời giã biệt quê hương. Đàn bà, trẻ em được giúi xuống hầm, hầu tránh say sóng và gây rộn rịp. Đàn ông nằm lềnh khênh trên sàn tàu hoặc lang thang khắp chốn. Lên tới tàu lớn, cảnh tượng cũng y như vậy.
Tàu chọn theo hướng Mã Lai để chóng tới nơi. Đêm lạnh buốt, ngày nóng rát vì gió và mùi nước mặn, nhiều người nôn mửa mật xanh mật vàng vì lần đầu bị nhồi sóng biển. Chị cũng xoay mòng mòng, mắt đổ lệ kèm nhèm và bụng xót mà không ăn được. Qua ngày đầu cũng thấy yên, bờ biển quê hương đã xa tít mù tắp.
Trên đường, thi thoảng có gặp tàu nước ngoài lướt qua, nhưng tất cả nằm im re vì không biết tàu nào là bạn hay là vô phúc gặp đúng tàu Liên Xô bắt, dẫn trở lại thì khốn. Đàn ông cũng bị xua ráo xuống hầm, càng ngột ngạt vì hơi người bị nén và mùi mồ hôi chưa tắm. Trên sàn chỉ còn loe hoe vài tài công và vạn chài, giả dạng tàu giã cào đi làm tôm cá.
Cảnh sống lẫn lộn, chật hep khiến nhiều người tỏ ý thất vọng. Họ nghĩ trả tiền để được đi thảnh thơi, chứ đâu ngờ bị ép còn hơn cá mòi cả lũ. Thật là đầu óc ai cũng quá ngây thơ, đi vượt biển mà đòi giống đi du lịch bằng tàu. Nhưng mọi việc đã lỡ rồi, muốn hay không muốn cũng chẳng gỡ được nữa.
Sang ngày thứ hai thì đám chủ tàu cự nhau loạn xạ. Tay này đổ tay kia bỏ quên la bàn nên giờ tịt đường chẳng biết ra sao. Ai nghe cũng nhốn nháo, niềm tin rụng rơi dần. Các bà đã bắt đầu thở dài sườn sượt. Các chị thì thấp thỏm lo, không ai nói ra song trong đầu đều lảng vảng sợ gặp tàu hải tặc. Tiếng kinh cầu đã vang lên ban ngày lẫn ban tối, gồm đủ tên các vị giáo chủ thế gian.
Tàu u u đi như thế thêm một ngày nữa thì nghe tài công hô hoán: bà con nín lặng, đừng nhộn nhạo, đang có đoàn ghe chạy về hướng mình. Người mừng, người lo, người cầu xin an lành và mong được chở che gặp tàu cứu giúp.
Tình hình càng lúc càng dồn nén khó thở. Cho đến khi tài công hốt hoảng kêu lên: họ ra lịnh đậu lại chờ khám xét. Lo lắng hơn hết là các người nữ, ai cũng chắp tay lâm râm cầu nguyện. Dù chưa ai từng gặp song trong đầu ai cũng mường tượng vô phúc nếu lọt vào tay tàu hải tặc.
Quả như thế, tiếng máy cao tốc xé nước rẹt rẹt va cạ vào tàu, làm nghiêng chao lắc dữ dội. Rồi tiếng la hét và tiếng dây đỏi liệng rột rẹt trên sàn tàu, lơ lớ chẳng ai hiểu người xứ nào nữa. Tiếng máy tàu bị tắt, giờ chỉ còn bị lôi theo sức ép đẩy của những ghe kia.
Một lát thì tất cả đều im. Tiếng chân chạy rầm rập trên mặt sàn lí nhí vọng xuống hầm như lũ chuột. Và cửa hầm bị mở bung, những ngọn mã tấu và súng chĩa lăm lăm, gọi mọi người chui lên. Lếch tha lếch thếch, ai cũng lừ nhừ vì mệt và vì không ăn uống được. Bọn hải tặc khoắng dao, mã tấu, hét đàn ông ngồi bệt xuống sàn tàu, hai tay úp lên đầu tất cả.
Để thị oai, bọn chúng nổ vài loạt súng đùng đùng khiến trẻ con khóc ré lên vì khiếp.
Chúng cắt cử một tên canh chừng rồi bủa ra lôi các người nữ lên khỏi hầm. Mắt mỗi đứa lom lom nhìn những kẻ khốn khổ bước lên như cú vọ, xỉa xói, lục lọi bằng những tia hằn học, thèm thuồng.
Sau các bà là đến phiên từng chị được lôi lên. Tiếng xuýt xoa ồn ào như mèo vừa nhìn thấy cục mỡ. Một vài tên hau háu đã thò tay bóp vú gỡ gạc rồi hô hố cười với nhau. Khi mọi người đã tập trung hết lên sàn tàu và bọn chúng đi soát không còn ai nữa thì bắt đầu lục soát.
Từng đứa lừ lừ đến uy hiếp các bà, các chị, nhìn không chớp vào mắt để bắt nọn. Ai sợ quay dấu mặt đi thì bị chúng dí dao vào cằm bắt quay lại. Nhìn cảnh các nữ run sợ, chúng khả ố cười. Từng đứa sờ soạng ở cổ áo, các lai vạt, các túi rồi chộp luôn vào vú, cả hai tay bóp lấy bóp để. Các bà, các chị co rúm người lại mà không dám phản kháng hay nhúc nhích. Chúng bóp nắn rất lâu rồi nắm các vạt áo xé toạc ra, giựt tung các nịt vú và bắt đầu vặt đầu vú thả cửa. Mặt mày các nữ chịu đựng nhăn nhó, mỗi đứa áp đứng sau lưng các bà các chị mà ngấu nghiến bóp vú thô bạo.
Nước mắt các bà, các chị chảy ròng ròng. Bọn chúng vừa bóp vừa xoay người các chị cho tất cả còn lại đứng xem. Tội nghiệp bọn trẻ nhìn giặc bóp méo xệch cả vú mẹ lẫn chị mình mà chỉ trố mắt nhìn. Có đứa lần đầu thấy vú đàn bà là thứ chúng tò mò ước ao muốn biết mà giờ sợ quá cũng không hứng thú gì nữa. Có chị bị nhục tức quá cắn luôn vào tay giặc thì lập tức nó xoẹt mã tấu chém phăng chị ngã ra, máu tuôn xối xả. Ai cũng khiếp đảm rụng rời.
Sau cú trấn áp này thì các bà, các chị đành buông xuôi để còn giữ được mạng sống. Cả bọn hố hố cười và càng dày vò các nữ tợn. Chũng vê các đầu vú đến tấy đùn lên rồi bóp thè lè ra và mút bú kêu ục ục. Có tên thích thú cắn nát đầu vú ra, máu chảy đỏ lòm cả nơi miệng nó. Có thằng nắm véo các đầu vú muốn vặt cho rụng ra mới chịu.
Đám đàn ông ngồi chứng kiến bất lực cảnh vợ, em hoặc đồng hương bị hành hạ mà hận muốn bét mắt ra. Bọn giặc thấy ai tỏ vẻ căm phẫn thì lôi ra gần be tàu chém một phát và đá phóc xuống biển. Từ đó chẳng ai dám cục cựa.
Sau màn trình diễn bóp cắn và véo đứt vú các nữ thì chúng thay sang màn lột quần từng bà từng chị ra mà sờ bóp rồi sằng sặc cười, trông chẳng khác bọn đười ươi rừng rú. Giữa thanh thiên bạch nhựt, chúng mò vuốt lồn các bà, các chị hoặc hôn, bú, liếm xoèn xoẹt nghe bắt kinh. Có thằng hứng chí đã đua nhau cởi phăng quần của chúng và dùng tay xoắn con cặc trước mắt các nữ.
Có anh chồng nghĩ trước sau gì cũng chết nên không thể chịu đựng cảnh chúng làm tội vợ mình nên xông phắt ra đá tên giặc khả ố thì bị cả bọn xông vào chém loạn xạ đến bết bê máu và quẳng tòm xuống biển.
Sau đó chúng thay phiên nhau hiếp dâm các chị, còn bắt các bà đứng ngắm chúng cho vui. Chị chờ đến phiên mà khiếp đảm rụng rời. Chị không ngờ trên trần gian có hạng người vừa dâm vừa tán tận lương tâm đến vậy. Chúng địt các chị xong, đổi nhau như thay đĩ và có đứa vừa địt xong lại dùng luôn gậy ngoáy vào lồn cho chị bị đau đớn mà sặc lên cười.
Kể được bấy nhiêu thì chị nghẹn ngào không sao kể tiếp. Cả người chị rung lên, nấc nấc từng chặp và nước mắt đổ ròng ròng. Tôi đang nép hít nơi vú phải chị cũng phải hứng những giọt lệ của chị nhỏ xuống như mưa sa. Tôi biết chị đau khổ vô vàn nên vừa ngước nhìn chị thiết tha, vừa xoa nắn bờ vai chị để làm giảm cơn đau xuống.
Chị ngáp ngáp như con cá bị vứt lên chỗ khô giãy giụa vì bị ngộp. Mắt tôi cũng muốn rưng rưng theo. Tôi hít những hơi thật sâu trên ngực chị và nói chẳng ra lời: đừng khóc khiến tôi cũng sẽ khóc theo. Chị chùi khuôn mặt đẫm lệ nhòe nhoẹt vào mặt tôi và rống lên than thở: tại sao trời không bắt em chết đi mà lại để cho em sống.
Tôi phải ôm thật chặt chị vào lòng, hôn túi bụi lên mắt, lên má chị, nói một lời thống thiết: sao lại nói vậy, mình chết đi thì tôi sống với ai. Chị rùng mình, nhìn tôi chăm chăm như thầm ước lượng xem lời tôi thật đến cỡ nào. Và khi thấy đôi mắt tôi long lanh lên thì chị gục hẳn vào tôi mà rên rỉ: thì ra cả hai ta cùng khổ, hả anh. Tôi gật đầu.
Tôi không giục giã chị, cứ để chị được tự nhiên, chị ngập ngừng một lúc rồi kể tiếp: hiếp xong mấy chị, bọn chúng có vẻ mệt nhoài nên rút buồi ngồi thở hồng hộc. Các chi ê ẩm cả nên nằm lăn lóc la liệt khắp sàn tàu, người thì máu lốm đốm nơi vú, người thì lồn cũng sứt mẻ rướm máu ra. Ai ai cũng dính tèm lem tinh trùng của bọn hải tặc bôi dây đầy người.
Bọn giặc trông bẩn cũng không kém, cặc dái thằng nào cũng ngập ngụa khí dâm. Chúng ngồi xoạc chân ra để chất lỏng nhễu đầy tại chỗ. Có thằng vẫn cứng dựng lên không xìu nổi, cứ lừng lững như cột buồm, nó dùng tay vo tròn tròn trông hết sức tục tĩu.
Bọn con nít gái xanh lè mặt, đứa nào cũng hớt hải âu lo. Nhóm hải tặc thấy vậy thích thú lắm. Chúng càng vo cặc và rên lên khả ố, hầm hừ. Có thằng đứng phắt lên lôi một con nhỏ chừng 7, 8 tuổi, trợn mắt trợn mũi xé xoạc áo xống ra. Tội nghiệp hai vú con bé chỉ mới nhú như quả ổi mà thằng giặc lôi xềnh xệch, bàn tay như hộ pháp bóp toẹt vú con nhỏ.
Nó lôi đến các chị, hất cho ngã quì xuống rồi bắt con nhỏ bú cặc hắn. Con nhỏ gục gặc không chịu, thằng cướp xáng cho mấy bạt tai, đổ hào quang, tối tăm mặt mũi. Mẹ con nhỏ sợ con bị giết nên dù đang chấn thương đầy vú và lồn cũng cố gào khuyên con làm cho khỏi bị chém. Anh đã lần nào tận mắt chứng kiến cái mồm nhỏ xíu phải ngậm con cặc to dơ bẩn chưa.
Thằng giặc thục chí mạng đầu con nhỏ vào cặc, đâm tưởng lòi hẳn ra sau gáy và cứ thế nắc như đang nắc lồn vậy. Con nhỏ chết khiếp, khí nhễu ròng ròng trào đầy mồm. Hai tay thằng cướp bê chặt lấy mang tai con bé mà húc nhanh, húc mạnh. Nó húc càng lúc càng dữ đến lúc cả người nó rung lên mửa đầy trong mồm con nhỏ. Tội nghiệp, con bé sặc trợn trừng mắt, nôn ọe và ho hen. Thằng khốn cười lên và nắm tóc con bé quay một vòng cho mọi người nhìn.
Con bé chắp tay lạy rối rít. Chẳng những nó không tha còn độp cắn luôn vào vú con bé giựt nhay mới đã làm con nhỏ lồng lộn như bị chọc tiết. Đến khi nó nhả ra thì máu nhuộm đỏ lòm nơi đầu vú con bé.
Bọn giặc lừ lừ một lúc chừng hồi tỉnh thì bắt đầu hiếp đợt hai. Chúng lôi các chị còn lại trong đó có em và hành hạ theo ý chúng. Con số người nữ không còn đủ thì chúng chọn những bà còn trông được ra thay thế. Chúng dùng dao, mã tấu chỉ ra dấu bắt mọi người tự lột quần áo ra, ai cũng răm rắp làm theo.
Có lẽ em là người trông khá nhất trong đám nên khi em vừa cởi xong thì bọn chúng châu vào hít hà. Thằng nào cũng muốn dành, tên trưởng nạt và tất cả lui ra đợi. Tên này đến gần em, dùng tay nâng mặt em lên nhìn và rà lưỡi liếm vào da má cùng mũi em. Mùi nó hôi và khét dễ sợ, nhìn mớ tóc xoăn tít của nó, em muốn đứng tim. Nó phà hơi ra, thối như nhiều ngày không đánh răng. Nó thò tay bóp nghiến hai vú em và xí lô xí la nói gì với bọn khác.
Mấy thằng tiến đến vật em nằm tênh hênh dưới sàn tàu. Thằng trưởng ngồi dạng chân ra ngay trên mặt em bắt em bú cặc hắn. Em nhúc nhích tránh, nó liên tiếp xáng cho em mấy cái tạt tai và hét bọn đàn em căng tay chân em ra. Một thằng lại giữ trịt khuôn mặt em, banh mồm em ra để tên trưởng nhét cặc vào. Trời ơi, cặc dái nó vừa địt các chị xong nào có rửa, dính lệt xệt mà kinh, nó dùng sức nhét vào miệng em. Em cứ há hốc ra thì tên giữ khuôn mắt em xiết bàn tay để hàm em ngậm sát con cặc.
Em ngửa mặt nhìn trời nhìn đất xoay mòng mòng trong khi tên trưởng cứ giập lia lịa vào sâu trong họng. Em nào đã bú cặc ai bao giờ mà đành phải thay cái lồn cho nó nắc. Em hóp cả má để cặc nó miết sâu và bót hơn, nó vẫn chưa ưng nên ra lệnh cho bọn dưới tay thằng mò bóp hai vú, thằng móc vào lồn khuậy, mục đích để em phải nứng lên bú cặc hắn chặt chịa.
Mấy thằng được bóp vú và móc lồn có vẻ khoái vì em thấy nó vê bóp đều tay và móc muốn thủng lồn em ra. Em biết tụi nó nứng mà sợ oai thằng xếp nên không dám tơ hào, chỉ cố tình cọ cặc vào khe đít hay rà rà giữa ngực em tạm vậy thôi. Cũng nhờ chúng chọn em làm mục tiêu nghịch tập thể nên các chị răm rắp nằm chờ. Thằng xếp được bú cặc sướng nên rống lên như chó chết, một hồi chừng như đã nên nó nhổm lên, hất đuổi bọn đàn em để chính nó bú mút hai vú em và tuột dần xuống liếm lồn và bú nút kêu rộp rộp.
Đến khi em nghe thằng xếp thở ì ạch thì em biết nó đụ em rồi. Em thấy cửa mình em đau nhói và sự vô ra con cặc bự của hắn làm em tưởng lồn bị vỡ bung. Nó nắc, nó xiết, nó dày vò em mà còn cắn lên từng cái vú, kêu ông ổng và cười sặc sụa. Bọn tay em thấy chủ đụ đã thì mỗi thằng cũng ào vào đụ các bà các chị ọc ọc. Cả sàn tàu như một động đĩ, nhìn đâu cũng thấy nhấp nhổm đít mông giập triền miên.
Em nằm chịu trận buông trôi cho số kiếp mà nào có được yên. Thằng xếp muốn thỏa mãn nên xoay đủ cách nhấc giò em lên kẹp vào nách hắn hoặc gác lên vai để địt phừng phừng. Nắc một hồi nó ngừng thì cắn loạn xạ vào vú, lôi giựt ra dài nhằng, em sợ muốn chết chỉ lo vú bị đứt.
Nó đụ em rất lâu vì vừa mới đụ các chị xong thì khí đâu chóng bồi hoàn được. Hai mu lồn em tê rần, rát muốn bị xé rách, con cặc hắn nhọn như lưỡi khoan đâm vô đau điếng, lại ngoáy xọc khắp hướng. Không hiểu sao bị hiếp mà em cũng tới được, em nghe khí ọc hai ba lần, nóng rần lồn em mà thằng con cặc vẫn chưa hề hấn ra nổi. Nó làm em ngất ngư muốn chết, khi nó biết em ra thì nó xiết cứng em mà cắn vú nắc tứ tung.
Nó xọc em thiếu điều lồn muốn méo xẹo, hai vú tầy huầy và cuối cùng thì cũng kêu lên và ọc đầy trong lồn em. Lần cuối có lẽ nó sướng tợn nên em nghe như ngực em bị xé ra và ngất đi không còn biết gì nữa. Khi em tỉnh dậy thì bọn chúng đã rút đi, tàu trôi lềnh bềnh vì máy tàu đã bị gỡ quăng xuống biển. Tiếng khóc râm ran, đàn ông đàn bà trẻ em và các bé gái đều than van số phận. Một số bị bắt dẫn đi, em tự hỏi sao chúng không lôi em theo cho rồi.
Bao nhiêu quần áo, lương thực đều bị chúng cướp sạch, ý để tất cả chết phi tang tội lỗi của chúng. Đàn bà và giới nữ lõa lồ, máu me vương vãi khắp nơi, chẳng ai còn biết thẹn thùng gì nữa. Em ê ẩm khắp người, lồn khô như bẹ chuối thiếu nước, giòn đến có thể róc ra tự nhiên. Một bên ngực như bị khoét làm em sốt lên sốt xuống. Em không còn sức đứng dậy nổi, nằm sải tay sải chưn mặc kệ cuộc đời.
Một hai em chỉ muốn chết. Lờ mờ em thấy có lúc ai đó đến ủi an em. Em kêu khát, nào còn nước đâu mà uống. Bọn ác nhân đã phá sạch mọi thứ. Hình như có ai đó đã đái róc rách và đổ cho em một chút để thấm miệng. Ai cũng than kêu trời, hờn căm, mong bọn chúng bị đền tội. Chẳng ai còn hi vọng được tàu cứu vớt, chỉ mong sao sấm sét nổi lên dìm con tàu xuống biển khơi mất tăm mất tích cho xong.
Vậy mà lao xao có tàu còn lòng nhân đến lôi ghe về. Họ giúi chúng em vào một đảo nào đó rồi lại chạy đi. Chúng em được cứu vớt, dù đang để lồn để vú cả lũ mà chẳng ai động tâm muốn hiếp. Chúng em lếch thếch lên bờ, được choàng cho mảnh vải che và nằm ì cả lũ. Sau này tỉnh dần bọn em mới biết trôi giạt vào Mã Lai.
Hội thánh địa phương chăm lo nuôi nấng cả về mặt tinh thần lẫn thể xác, song còn mấy ai tỉnh lại sau cơn bàng hoàng. Các bà, các chị gặp em đâu đều nhìn với vẻ biết ơn vì nhờ em họ chỉ bị hiếp một lần. Cũng tại của nợ là em có đôi vú hơi lớn nên thằng giặc nào thấy cũng ham. Hồi nhỏ, em thẹn vì vú bự, phải lén lút thít chặt vải cho nhỏ bớt kẻo ngó dị.
Một lần má em bắt gặp em bó ngực, bả chửi thậm tệ. Bà nói con gái có vú lớn dễ nuôi con, mắc gì mày phải nịt lại. Rồi má còn nói giỡn: vú bự chồng mê hết hồn, khỏi sợ nó có mèo bậy bạ. Bọn bạn cũng khen và ganh tị với em vì nhiều đứa thẳng băng chẳng nổi u chút xíu nào hết. Ra đường, đàn ông con trai khen mỗi người một vẻ, ai đàng hoàng lịch sự thì bảo em có bộ ngực đẹp vô hồn, còn đám ba trợn thì nói lóng là em có cặp “ xôi “ như đầu máy xe lửa.
Tía em thì có vẻ lo, thời buổi giặc giã con gái vú bự dễ gây khích động cho đàn ông làm bậy. Nhứt là em sống ở quê, ổng sợ em gặp lê dương, chà chóp bóp rờ và hiếp. Vậy mà em cũng không thoát. Giả như người mình tử tế với nhau, em đâu phải vượt biển để tới nỗi.
Chị nấc nấc kể tiếp: tưởng lên được đất liền, vào trại là mọi việc xui xẻo đã qua, nào ngờ oan nghiệt lại chuyển sang hướng khác. Hồi đó quốc tế còn nhận nuôi ăn ngày hai bữa, lại tổ chức lo cho việc học tiếng xứ người, nhưng không ai đoán được mình có qua khỏi thanh lọc hay chăng, nên ì xèo nào có ai chịu học hành đứng đắn. Các bà, các chị bị hiếp đâu đã tỉnh nổi, có người đâm điên điên khùng khùng, suốt ngày ở truồng đi lông rông khắp trại.
Đàn ông vốn thích rình nhìn trộm lồn vú bọn em, còn kháo nhau chê lồn to vú nhỏ, vậy mà mắt nhìn mấy bà mấy chị thét dường như ăn hoài một thứ cũng ngán. Ngược lại thì mấy thằng lính Mã khoái kinh hồn. Lợi dụng việc kiểm soát không cho người đi lại ban đêm, chúng ra vẻ đi tìm dẫn mấy bà/chị tam tam về chỗ ở, thực ra là chúng lôi họ ra bờ biển hay chui vào các chòi để đụ tưng bừng.
Phụ nữ đã bị hiếp một lần thì đụ dài dài cũng nào có khác. Cặc đút vô lồn nắc xục xục chừng nào hổng chịu được phóng tinh tùm lum là xong. Bọn lính thằng nào cũng dâm tổ mẹ, đã chơi còn bày đặt kiểu cọ mới bằng lòng, phương chi lại được đụ người nước khác, vốn là điều chúng nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được thì bảo sao chúng không hám.
Đàn bà Việt Nam dù dở điên dở khùng, song ai gượng nhẹ thì cũng còn lai láng tình cảm, nên khi được mấy thằng lính Mã nuông chìu, bê mông, bợ cẳng gác lên vai, kẹp vô hông, đụ kìn kịt thì cũng lơ mơ thấy thích. Tụi lính không bặm trợn và hùng hục như hải tặc, làm lại theo bài bản nữa, thằng nào cũng thích bú vú đã đời, liếm cạp lồn thiếu điều muốn bung hột le ra, rồi mới nắc thì làm sao các bà/chị hổng cảm.
Bọn lính trẻ lại hăng, đụ khoái là rên la thông thống, ghịt giò mấy nữ bợ cao lồn lên thục chí mạng mới nghe, nên bọn em nhiều người cũng đã. Có người khùng điên mà lính nắc cũng rung động nên vặn cái lồn uốn éo, oằn người cho cặc dái lồn đoi xào xáo nhau còn hơn trăn cuốn. Nhiều thằng dai sức hết cỡ, đụ cành cành, quấy lồn muốn nát mà chưa mửa khí ra nữa. Nên dù đang thở hào hển, nó cũng nằm ụp lên mình các bà/chị mà mút bú vú nghe chách chách. Có thằng đụ thấy lồn ai bót chặt thì giữ lại cả đêm đụ lai rai.
Trại có thể phục hồi được thể xác nhưng không làm sao phục hội nổi tinh thần. Quốc tế có thể lo cho ăn, cho mặc nhưng làm sao đền lại được những cái vú bị xẻo, những cái lồn bị rách. Phương chi những vết sẹo còn lù lù ra đó, chúng là những bản án vô danh suốt đời ghi lại sự nhẫn tâm giữa con người với con người. Ngàn đời, nỗi đau này khó xóa sạch được và quốc tế có một phần trách nhiệm trong đó.
Tôi mấy lần định ngăn không cho chị nói thêm. Nhưng nhìn ánh mắt căm hờn của chị, tôi không dám. Chị chợt túm lấy tóc tôi giựt kịch liệt và hét: tại sao đàn ông mấy người ác quá vậy. Thèm khát thì lồn sẵn đó, vú sẵn đó, cứ nhét cặc vô mà đụ, mà đéo, dù cho có bày kiểu này kiểu nọ để cảm thấy sướng cũng được. Vú muốn bóp thì bóp, muốn bú thì bú, nứng thì vặt vê, hay cắn được rồi, tại sao cứ phải rứt tét vú người ta ra thì mới bày tỏ tột độ khoái lạc hay sao. Đụ mửa ọc ra được rồi, còn bày chi lấy gậy thọc vào lồn quậy tà la túa lủa và lấy dao khoét xẻo nữa. Lồn đàn bà chớ có phải gỗ đá gì đâu mà không biết đau.
Tôi khiếp quá, chỉ sợ chị nhìn tôi ra thằng hải tặc chó đẻ mà nhào vô cắn xé tôi thì nguy, nên tôi vội dang ra xa và lay tỉnh chị. Chị bàng hoàng một lúc lại rấm rức khóc. Chị đưa thẳng hai tay ôm lấy tôi, để tôi ngả dựa đầu vào vú chị mà miệng nói tía lia: em xin lỗi đã làm anh sợ. Nép vào em đi cho em thấy yên tâm. Tôi dùng bàn tay ấp vào hai chiếc vú bên ngoài áo mà xoa nhè nhẹ. Chị tức tưởi nấc liên hồi. Tôi xoa vú rồi xoa vòng ra sau lưng. Lại thọc tay vào dưới áo, xoa thẳng lên thịt da chị, tôi nghịch với sợi dây có khóa cài của chiếc áo nịt. Chị nguôi dần. Tôi nhè nhẹ tháo khóa cài ra và định vật ngửa chị để hôn hít lên hai vú. Chị choàng dậy ghịt chặt chiếc nịt vú ở phía trước, giãy nảy không cho. Chị hét toáng lên: em đã bảo đừng đòi bú vú, em nhột chịu không được mà. Tôi đâm cụt hứng ngang. Chị hối tôi cài lại dây áo cho chị, rồi bật ngửa người ra xí xóa nói: anh thích bú thì kéo quần em xuống mà bú, anh muốn liếm, nút, bú, cắn gì cũng được, lồn em tuy nhột nhưng em còn chịu được, đừng cố bắt em cởi vú ra. Tôi ngẩn ngơ chưng hửng không hiểu ra sao nữa.
Thấy tôi xà lơ, chị tự động lột quần, chìa cái lồn cho tôi thấy và gạ: nè, anh bú đi. Tôi uể oải kéo lại quần che cho chị. Nghe tiếng chị phàn nàn: anh có yêu gì em đâu, hơi chút lại giận. Vậy mà một hai đòi cưới em thì cưới chỗ nào. Tôi vừa buồn vừa giận, nhưng cũng cố tìm cách chứng minh cho chị thấy yêu cầu đòi lấy chị là thiệt. Chị nức nở hỏi: anh biểu anh muốn lấy em làm vợ mà vẫn một điều chị, hai điều chị, chẳng lẽ chị mà lấy em làm chồng sao. Tôi vội vàng xin lỗi bằng chết. Tôi rất mực chống chế: tại cái tính lần khân của em nên tôi chưa rõ có chịu chăng mà dám đổi xưng hô thân mật. Chừng nào ta lấy nhau xong thì em em anh anh mấy hồi.
Và để chị quên đi, tôi tuột vội tuột vàng quần chị ra và banh ngược hai giò gục vô liếm láp lồn chị òm ọp. Chị mau chóng thấy sướng nên lòn tay bợ hai bên hông, nâng cao háng lên cho lồn kê sát vào miệng tôi và giục: bú đi anh, lùa cái lưỡi vô trong lỗ rà cho em đã. Nứng lồn quá, ê mẹ hết trơn rồi. Tôi vừa cạp vừa hỏi dò chỗ nào, chị láu táu chỉ lung tung: đó phía mu phải và chưa gì lại la hổng phải bên dưới lỗ lồn kìa. Tôi táp như chó táp, chị uốn quặn người mà kêu ngứa rinh lên. Tôi quính lên phải tạp, nhay, cắn tà la, mãi đến khi kẹp được hột le vào giữa răng bặp bặp nhay nghe chị rên hừ hừ tôi mới biết chị thích được cắn chỗ đó.
Tôi tập trung vào cắn nút và nhay cái hột le dữ dội, chị sướng gồng hẳn mình và hai giò bung lạch bạch trên giường như người chơi lò cò cho đỡ ngứa. Tôi cũng nứng cặc bạo, con cu cọ vào sịp làm tức dái thấy cha. Thấy chị sướng, tôi bú lồn và lòn thêm ngón tay vô ngoáy làm chị kêu the thé: anh làm gì mà em muốn bắt đái ra vậy. Tôi hít hà khuyến khích chị đái bung ra đi, chị rặn è è mà nào có xổ được. Tôi cạp và móc chỉ thấy khí lồn trào ra đục dầm dề.
Tôi làm một hồi thì chị rên: em nứng lồn quá, anh mà ngưng nghịch quậy, chắc em chết mất. Tôi vẫn quậy nhưng lồm cồm ngồi lên tuột quần ra. Từ ngày về ở nhà chị, tôi chưa hề cởi truồng nên khi nhìn thấy con cặc tôi đần đẫn gật gù một khúc, chị trợn tròn mắt, buột miệng hỏi: chèn ơi nó dài và kịch cộm vậy sao. Tôi gật đầu và để cho chị có ấn tượng hơn, tôi nhổ nước miếng ra lòng bàn tay và nắm gọn cặc tôi mà xoay tròn tròn, suốt từ gốc đến ngọn. Dái tôi tím lịm, nhi nhỉ một hạt bọt trắng phòi ra ở đầu, tôi dùng một tay vạch giò chị ra và lom khom đút cặc vô lồn chị nhè nhẹ.
Tôi thấy chị nín thở và lắng nghe coi cặc tôi chui vào lồn chị thế nào. Tựa như cái máy xoáy khoan vào lòng đất, cặc tôi chui thun thút vào trong. Khi nó đã ngập sâu, chị vứt huỵch người xuống, hơi khép đùi vào để lịm nghe cặc tôi ngọ nguậy trong lỗ. Tôi chờ chị hoàn hồn, bắt đầu nắc lên nắc xuống mấy cái. Lồn cặc thấy trơn, tôi chống hai tay hai bên mình chị mà nhắp nhắp. Chị sướng tơi bời nên dạng dần hai giò, cả cái lồn há ra độp lấy cặc tôi mà mút lép bép. Tôi đụ chị phún nước ra, làm ướt ấm dài theo cặc tôi, hì hà hì hục tôi đâm sâu thật sâu vào lồn chị. Bây giờ thì chị rên hư hử, co hẳn giò lên mà réo mà kêu: trời ơi, đụ sướng như vầy sao, anh nắc mạnh đi cho em đã. Chị nói huyên thuyên như người mê sảng: tổ cha nó, hèn chi mấy thằng cướp biển thấy lồn như bị quỉ ám. Mẹ tía nó, nếu nó từ từ đụ thế này thì ai còn rủa làm gì. Và chị tá hỏa lên: ôi lồn em rêm hết trơn, anh ơi, anh đụ đã quá.
Tôi cũng lây cái bịnh nói tục của chị: tại em không cho anh bú vú chớ đang đụ mà được sờ bóp vú, cán nhay ngực để trần em còn nứng dữ nữa. Chị đang sướng để tôi đụ cành cành mà hai tay cũng vội ôm che lấy ngực, sợ tôi làm ẩu thò lật bóp. Tôi nắc một hồi thì nghe chị la: ối, em ra, em quíu anh ơi. Lồn em muốn liệt mà sao vẫn thích được anh nắc. Nắc mau, nắc mạnh đi anh, ối đã quá, đã quá. Cặc anh dài, lớn nên cạo lồn em muốn rã rệu. Tôi hãnh diện nên đụ đùng đùng.
Tôi nắc làm chị nổi sóng nổi gió, uốn trân mình dập dềnh, có lúc lồn ngoáy đảo khắp bề, tôi rướn người lên giập thì chị quặp cứng hai giò vào lưng tôi mà xiết. Làm tôi muốn bật con ngươi ra và như cái vòi bỗng dưng bị bể, tôi nghe thứ gì ấm nóng xối xền xệt đầy lồn. Tôi mệt nhoài còn hơn người leo núi, lồn chị mút mút vắt kiệt cặc tôi. Mắt tôi đổ sao, trán xâm xấp lạnh dù mồ hôi chảy nhiều, tôi đổ ụp xuống người chị, không còn sức rút cặc ra nữa. Lồn chị vẫn lạo xạo gặm mút cặc tôi. Chị vuốt lấy tấm lưng tôi, mằn từng đốt xương sống xuống tới xương cùng, làm tôi lại ồ ồ xối thứ nước nóng ấm vào lồn chị. Mặt chị tươi rói, có vẻ hài lòng, lẻm bẻm khen: anh đụ em sướng quá.
Khi 2 đứa tôi rời nhau ra, chị thấy mặt tôi chằm quằm một đống, chị hỏi: anh đòi em sẵn sàng cho rồi, chớ đụ chưa đã sao mà mặt bí xị khó coi vậy. Tôi bực bực trong lòng trách chị: đụ mà không được bóp vú thì như mới đụ một nửa. Chị đáp lại tỉnh bơ: chớ anh không nghe nói thuốc ngon nửa điếu đó sao. Tôi càng sùng hơn: thuốc ngon nửa điếu thì được, còn đụ cái lồn mình ên thì tay như thừa thãi vô cùng. Chị chưa biết nói gì thì tôi chêm vô theo: tại sao thằng cướp biển bóp nát vú bà thì được, còn tui thì bà ké né, rụt rè.
Nghe giọng lè nhè gay gắt, chị biết tôi giận hung, nên vả lả: thì bởi nó bóp vú em muốn lòi ra ngoài, lại còn cắn nữa nên giờ em mới nhợn. Chỉ cần thấy cái miệng ai há há, em đã nhớ lại lúc nó cắn giựt vú em rồi và em đau hết sức. Rồi để xà lơ, chị xoa dịu tôi: lần đầu mần thịt cái lồn thôi, từ từ để em quen rồi vừa nắc vừa bóp. Tôi nghe cũng có lý, nhưng còn hờn mát: trời sanh vú đàn bà để chồng con bóp mà cấm thì thà chết sướng hơn. Chị bật cười rẹt rẹt.
Từ đó, tôi cóc thèm về ngủ riêng nữa, tối nào tôi cũng rị mọ nằm bên chị. Chị tỏ vẻ âu lo, chỉ sợ ngủ mê bị tôi mò lột áo bú vú, nên bắt tôi thề bồi um sùm. Tôi cũng làm cho chị tin. Chị tỉ tê hỏi tôi đủ thứ chuyện, mục đích để tôi đừng dư thời gian mà mò vọc chị, chắc vậy. Chị yêu cầu tôi nhắc lại chuyện vợ con, tôi thành thật kể lại hết ráo.
Tuy không khoe, nhưng tôi cũng nhắc về quá khứ quan cách của mình nên lấy vợ xôm tụ ra dáng. Hẳn nhiên là vợ phải đẹp, vú phải đầy và người phải quyến rũ. Ngặt cái là ăn ở với nhau lâu mà chẳng có con, tuy vậy vì tôi còn cung phụng được nên ả mới ở lại. Tôi cũng nói về lối sống rất “ tây “ của vợ chồng tôi, vì không con, nên xả láng. Tụi tôi chuyên ngủ truồng và không đêm nào chẳng đè nhau ra bú mớm rồi đụ tơi bời hoa lá.
Chị lẳng lặng nghe rồi xía vô: em nghe nói đàn ông chơi vợ nhiều thì đâu kịp sản sinh tinh trùng ra được, có khi vì vậy mà anh không có con cũng nên. Lại nữa, anh đụ chị cành cành mà sao khỏe dữ, người ta là sụm xương sống hết rồi. Tôi cười lên sằng sặc và chửi thề: đụ như vậy mà nó còn thèm cặc đi lấy bậy, nên mới kẹt khỏi được ra đi. Chị có vẻ thông cảm và tội nghiệp cho vợ tôi nên góp ý: anh đừng giận chị mà oan uổng, có khi chị quen sống đầy đủ, nên khi anh đi tù thì chị phải lách tìm cách tránh thiếu thốn.
Tôi nghe mà như bị đâm xói vô tim, tôi chửi tùm lum lớn tiếng: hoàn cảnh mẹ gì, nó mê cặc thì có. Mà lấy ai cũng được, sao lại lăn vô lấy cái thằng bỏ tù chồng mình. Để con cặc dơ của nó xọc vô lồn mà gớm. Tôi nói mà hai mắt long lên sòng sọc, chị có vẻ khiếp, cứ bấu lấy tôi mà kêu: kìa anh, sao hung vậy. Tôi dịu đi, nhưng lòng bị tổn thương vô cùng. Chị tỏ vẻ áy náy vì đã khơi lại vết thương lòng âm ỉ của tôi.
Chị trớ ra, dơ thẳng hai tay, gọi tôi: anh dựa vào em đi, đừng hận nữa. Tôi như cái lá rụng, rớt vào lòng chị. Chị đỡ cho đầu tôi đặt vào bên vú phải, xoay cho chót mũi tôi hít ngửi vào cái vú mềm và nói như mẹ nói với con: anh hít chút đi cho quên hết nỗi đau. Em hứa không bao giờ hỏi đến nữa.
Như phản xạ, tôi giụi mặt vào vú phải và hai tay bợ măn hai vú bên ngoài áo. Chị rên nhè nhẹ, mắt lim dim, hít thở sâu và lăn tăn xoa tóc tôi âu yếm. Tôi nép mình hít mùi da thịt chị sâu vào phổi, tay vò măn một bên vú, mũi chọt chọt cái vú tôi đang ngửi. Chỉ một loáng, cả hai đầu vú nổi hằn lên ngoài áo, cái vú bên trái nhạy bén nên tôi vừa rờ đã nổi sần liền, còn vú phải thì tôi cọ mũi mới thấy u lên một cục. Nhân chị thả lỏng cho tôi dịu cơn đau, tôi há mồm tớp tớp cái vú bên phải như cá lòng tong rỉa bọt. Chị nhột nên ưỡn ngực ra cho tôi rúc lưỡi vào.
Tôi rúc và bóp vú một hồi thì chị phải ngồi dạng chưn ra mới vững. Tôi biết chị sướng nên chỉ còn bú nút bên ngoài áo cái vú bên phải thôi, còn tay kia tôi lòn vô lưng quần chị mà xoa lên háng. Cái quần lót bằng lụa của chị cộng với những sợi lông mềm cà quẹt dưới bàn tay làm tôi bắt ham. Tôi nhay đầu vú để bắt chị phải nhoài người ra cho rộng cái quần xì rồi tôi len ngón tay vô khều lồn chị tì tì. Chị thở lên hổn hển, hai giò khép lắc lư. Tôi khảy khảy mỗi bên cái mu và thọc ngón tay vô lỗ lồn chị vét ngoáy. Chị bật người lên làm tuột đầu vú ở miệng tôi.
Thấy chị trân mình, tôi biết chị nứng rồi nên tôi thọc nguyên bàn tay vô bịn lấy lồn chị và ấn sâu ngón tay vào móc. Tôi nghe óc ách nước phùn ra, chị rên lên hừ hừ. Chị nằm ngả trên đùi tôi như con cá lóc phơi mình chịu trận. Tôi ngoáy xào xào cái lồn, tưởng như mu mép gì tuột dên hết ráo. Mắt chị sáng rực, mình lúc lắc đong đưa, tay khều khào bắt gió.
Tôi nghiến răng móc ót ót, lồn chị mềm nhão trong bàn tay, nước kêu lọp bọp như ai bước vô vũng lội. Tôi móc tới khi chị trợn trừng và cả khúc háng dợn lên dợn xuống như sóng. Tôi hét lên: em đang tới, để tui làm cho đã. Chị gúc gắc như giựt kinh phong, tôi đùn ngón tay thiệt sâu cào một hồi thì chị dường như xỉu. Lồn chị còn hơn cái giếng trào, nước lõm bõm ướt đầy tay. Tôi móc đến chị uốn cong tếu người lên và đổ xuống nghe cái phịch, kèm theo lời kêu chới với: ôi nứng quá, tha đừng vọc lồn em nữa, em chịu hết nước rồi.
Tôi mau mắn chặn đè chị ra và hối hả tuột hết quần ngoài quần trong, lầu bầu nói: để anh liếm xoa cho hết nứng. Chị run lẩy bẩy, hai mu lồn giựt giựt liên hồi. Tôi mở banh hai mép lồn ra thè lưỡi phủ kín nguyên cái lồn mà lau như lau chén. Chị xạng lồn ra cho tôi làm, cả khoang bụng nhấp nhô thở ì ạch. Tôi liếm láp rất kỹ, mỗi lần lưỡi lướt qua và hai mu nhắp nhắp coi thiệt ngộ. Cục thịt lồ lộ giữa lỗ lồn cũng nhảy phập phồng. Còn cái hột le thì ngúc ngắc như bị chích. Tôi không ngờ chị sướng tới vây.
Tôi nạnh hai giò chị lên liếm dọc xuống dưới lồn, rà tới rà lui cho chị đã. Giờ thì chị như ông thầy thuốc bắc đưa hai giò xắt lia lịa, lồn ẹo qua ẹo lại, mông chà lết dưới giường, y hệt con cung quăng bò trong chén nước. Tôi thọt một bàn tay vào dưới áo, chị tuy bị kẹt cũng giựt mình thủ thế. Tôi cười hì hì nói: tui biết mà, bà chỉ chịu cho tui mò vú bên phải thôi. Chị nghe vậy nên lơi ra, song hai tay vẫn bụm giữ bên vú trái. Tôi bắt tức cười: người gì kỳ cục chỉ cho rờ bóp phía vú phải.
Chị vẫn ngúc ngắc thân hình. Tôi bụm lấy lồn mà móc ngược lên, đụng lục cục mấy mộng thịt ở trỏng. Chị banh toàn người kêu í a còn hơn chèo đò vì đã. Tôi ủi tuột luôn chiếc yếm bên vú phải chị ra và xoe ngón tay măn vô đầu vú cùng lúc với bóp lồn ục ục. Chị nứng thấy mồ nên cặp riết đùi lại và ngoáy cái lồn cho sướng. Tôi hét rinh lên dặn chị xạng giò ra để tôi làm cho tận bến. Chị cà gúc cà gúc như người say ói mửa, lồn phều phào, loi ngoi chẳng khác người hụt chưn dưới nước.
Tôi thấy chị rã bét cả người nên xục ùm ùm, cái lồn kêu lép bép như gạo rang, nước lồn ồng ộc như tháo cống. Chị rít kẽ răng, vặn uốn người và hẩy lồn lên tựa người chơi nhạc rap. Tôi cũng sướng nhủn cả người, hai tay bóp vú và móc lồn xào xạc lia lịa. Một chặp, chị rên: thôi đụ em đi, tức cái lồn quá.
Tôi trù trừ, chị chụp ngay cặc tôi mà vặn. Miệng chị leo lẻo: em muốn ăn cái này nè, đụ em đi anh. Anh làm hồi nữa chắc em chết giấc, lồn em bể nhựa hết rồi. Chỉ có cặc anh mới làm em sướng. Chị lồm cồm bò dậy, tay tôi dính nhẹo móc theo. Chị hung lên xô tôi té ra và giựt quần tôi rớt rồi ngồi gác hai chưn nhét lồn vô giập. Nhìn chị như con cọp dữ, đang ăn tươi nuốt sống con mồi. Hai tay chị đè lấy ngực tôi, trịn cái lồn cắm lút vào cặc và đảo đít như khoan giếng.. Chị đảo rồi dở hổng người thụt đùng đùng, con cặc tôi cà quay cà quay khỏ vào lồn chị. Khí lồn, khí cặc nháo nhào lộn xộn, chị nhấc người lên nghe ọp, chị gieo đít xuống nghe ẹp bắt tức cười. Một tay tôi vẫn thọc vô bóp vú phải, trong khi tay kia thì chị ôm khư khư giữ bên ngoài áo mà khuyến khích: đó vú em để cho bóp đã đời đi.
Tôi đụ chị ngất ngư khiến chị hả mồm hả miệng, nước miếng nhễu đầy trên người tôi vì chị đang đụ tôi ở thế cưỡi ngựa. Tôi cũng phải gồng người để dện lên từng cái nắc như trời giáng cho lồn chị hả hê kẻo tội.
Dù đã chiếm đoạt được chị một lần, nhưng tôi vẫn chưa nguôi sự tò mò. Tôi luôn thấy ở chị một điều nghịch lý nào đó không thể giải thích nổi. Chị nào phải là người lãnh cảm, vẫn đáp trả lại mọi hành động khích dục của tôi. Bằng cớ khi tôi bóp bú lồn hay vú phải chị thì chị vẫn cứng mọng đầu vú lên hay nhúc nhích lồn vì nhột. Còn vú bên trái, dù chỉ được xoa nắn bên ngoài cũng vẫn sưng săn lên liền, dù so ra có phần nhạy hơn bên vú phải. Vậy thì cớ sao chị cứ khư khư che đậy, giữ gìn không cho tôi lột ra sờ soạng trực tiếp trên da.
Tôi đoán hay là thằng chó đẻ cướp biển đã làm bể nát gì đó trên cái vú, nên còn để lại vết sẹo, khiến chị tự ái không muốn để cho ai nhìn, nhưng tôi lại thấy vô lý vì khi tôi măn bầu vú vẫn trơn tru, có sần lên chỗ nào đâu. Việc này khiến tôi phải bày ra một kế để khám phá bằng được, dù có hơi ác tâm và tàn nhẫn. Nhưng tôi nghĩ đến ý chí của tôi quyết tâm lấy chị làm vợ thì coi như đó là việc của anh chồng, không nề hà gì cả.
Để chị khỏi nghi, tôi chọn ở riết phòng chị, chia xẻ giường ngủ với chị, lơ là không đả động gì đến xin xỏ chị cho nghịch với vú trái nữa. Có nứng hung thì tôi chỉ mò măn và bú nút vú phải, rồi vần lột chị ra mà cắn nhay lồn, sau đó đụ thôi. Tôi đưa chị vào những cơn ngất ngây rên rỉ vì khoái lạc nên chị cũng hể hả.
Có khi hoặc là chị, hoặc là tôi khơi mòi sờ soạng và tấn kích nhau trước để rồi khi cơn dâm vỡ òa thì hai đứa xiết quấn vào nhau như đôi trăn, vặn vẹo đến vắt hết từng giọt khí của nhau bôi đầy lên cặc hay âm ỉ trong lồn mới chịu. Lâu dần thành quen, chẳng còn câu nệ gì cả. Đụ nhau xong, chẳng cần chùi, tôi gục vô bú lồn chị cũng ừ mà chị có đòi ngậm cặc tôi cũng xong. Chưa vợ chồng mà còn hạnh phúc hơn vợ chồng là khác.
Tụi tôi đã anh anh em em, hết còn ông, tui, bà, chị gì nữa. Có bữa chị khoe: sao hồi rày vú em lúc nào cũng cương lên được, nặng thấy mồ. Tôi chọc nói: tại em cho anh bú hoài nên nó nở. Chị nhủng nhẳng trách: anh làm cái vú giống mớ lười ươi không bằng, ngâm nhúng nước là nở phình tổ chảng. Tôi banh vú phải chị ra mút, mới xọc xọc mấy cái đã to giành giành ra, tôi ngưng và kêu: em coi nè, anh nói rất đúng, hồi nãy nó lì lì mà giờ nó chong ngóc lên dòm anh như đòi cắn nhay nữa. Chị giả bộ che vú phụng phịu: ư, em hổng cho, em ngậm ướt nhoẹt vú em ra còn nhay làm nó sưng tồ vồ xấu hoắc. Tôi vẹt tay chị ra mà lăn vào bú nữa, chị kêu rầm trời.
Tôi lẳng lặng chọn sinh nhựt chị làm thí điểm. Bữa đó, tôi biến căn phòng thành diễm lệ huyền bí. Tôi thắp nến hồng, tắt đèn và mừng để chị cầm dao cắt bánh, cùng cheer với nhau chút rượu và hôn thắm thiết nhau. Chị đâu ngờ tôi có pha chút thuốc ngủ trong ly rượu của chị nên nũng nịu dựa vào vai tôi nói lời cám ơn da diết. Một lúc thì chị ngà ngà, nói năng lọ xọ và thăng. Tôi ẵm chị lên giường, đặt lót cái khăn dưới mông trịnh trọng như đêm trăng mật của đôi vợ chồng mới cưới.
Tôi vừa lột áo quần, vừa nâng niu nưng người chị lên cởi từ từ từng cái xú, cái xịp. Tôi vừa làm vừa lầm thầm xin chị tha thứ. Tuy vậy tôi vẫn thấy run như chú rể rón rén nhìn lồn vú vợ đêm đầu. Tôi không ngờ đã nhìn ra một sự thật đau điếng, cả một bên vú trái chị vá chằng chịt bằng một cái sẹo to tướng, lùng bùng như lưới nhện. Tôi rít lên chửi rủa thằng hải tặc bất nhân. Tôi thề bắt được nó, nhứt định phải xẻo cu và băm vằm mới hả. Thì ra cái thằng chó đẻ đã hiếp chị còn dùng dao khoét rơi cả vú chị ra nữa. Hèn gì mà chị chẳng dấu, bên xú cheng trái may độn sẵn chiếc vú mủ tròn trịa y hệt vú thiệt, do đó dù không bị rờ nó cũng đã săn cứng đội lên.
Tôi nấc và cất tiếng khóc không thành tiếng. Tôi sụt sịt quàng lại chiếc xú cheng váo ngực chị, mặc luôn cả xì và hết thảy quần áo lại vì không còn lòng nào nghĩ tới đụ chị nữa. Tôi ngỡ là tôi đã chán vì người chị không vẹn toàn, nhưng không phải, vì quá đau xót cho hoàn cảnh chị mà tôi cố quên thôi. Tôi nằm nghiêng ngắm nhìn chị say sưa, hôn lên môi, cằm, mắt, mũi chị rồi từ từ ngả ra ôm gọn chị mà khục khịt giận.
Chúng tôi ngủ một lát thì chị ngọ nguậy tỉnh. Thấy tôi ôm cứng chị trong vòng tay, chị hoảng hồn rờ rẫm khắp nơi xem tôi có mò lột chị ra chưa nữa. Nghe tôi ngáy nhè nhẹ, chị gỡ tay tôi ra dò xem khắp người. Chị băn khoăn tại sao bữa đó tôi hiền vậy, lẽ nào không lột chị ra mà đụ, bú. Nhưng cũng lơ mơ nghĩ có lẽ vì uống rượu cả hai cùng say nên tôi chưa kịp thỏa mãn sự đòi hỏi cũng nên.
Chị lay tôi dậy, cốt ý đền bù khoản thiếu sót vừa rồi. Tôi mệt mê ngủ ngáy như chết, chị lay mãi mới tỉnh. Thấy tôi ngơ ngác, chị mới tin, thở ra: hai đứa say quá, may mà còn kịp bò vô giường. Tôi mừng thầm, đã cất đi sự đắn đo lo âu của chị. Từ đó, tôi cưng chị nhiều hơn, giành làm hết các việc. Để chị khỏi phân vân, tôi vờ đòi tắm rửa luôn cho chị nữa, nhưng chị từ chối, tôi cũng không ép.
Biết tâm lý chị, tôi có măn chỉ trật xú cheng bên vú phải lên để xoa nắn. sờ bóp còn dùng miệng rà lên ngoài áo bên vú trái rên rẩm như được ban ân đầy đủ vậy. Chị lim dim mắt cảm động. Tôi cũng vờ ân cần bóp tụt tụt lên cái vú trái và nói giỡn: cưng ngoan nghe cưng, ôi bóp sướng tay chi lạ. Chị có rươm rướm nước mắt, tôi hỏi chị trả lời sang một hướng: tại anh quí em làm em khóc mà vui. Tôi lại hôn vùi lên mặt và khắp nơi để chị cười nắc nẻ lên mới tha.
Thỉnh thoảng tôi có nhắc lại đề nghị xin cưới, chị lơ là khất lần. Nhưng chị tìm mua các sách báo nói về phẫu thuật thẩm mỹ và lăng xăng bàn bạc với tôi chuyện ghép vú, ghép mông như một tò mò của người nữ. Tôi biết chị sửa soạn tâm lý xem tôi ý kiến, ý cò ra sao. Tôi cũng lơ đãng nói lông bông như thừa hơi bàn chuyện người khác. Tôi nói gà, nói vịt, loanh quanh cuối xóm đầu làng, rồi mới đủng đỉnh đá cầu vào mục tiêu chính. Tôi cố thuyết phục chị phải tin tưởng nơi tôi.
Tôi cố chọn những ngôn từ thật hay để trở thành một diễn giả tài. Tôi tranh luận về vẻ đẹp phụ nữ và sa đà dần về chuyện vú mớm. Chị có vẻ chú ý nghe. Tôi nói: đàn bà có đôi vú là chính, vừa nuôi con vừa chìu chồng, nhưng không nhất thiết phải có. Nhiều bà, nhiều chị nghĩ là vú lép thì ít được giới nam say mê, không hẳn vậy. Bao nhiêu cô đào xi nê đâu có vú to như Katheryn Hepburn, Vivian Leigh v.v… mà vẫn tìm ra hạnh phúc, trong khi Pamela Anderson, Marilyn Monroe, Brigitte Bardot thì luôn bị vấp váp tình yêu.
Cho nên có được đôi vú toàn vẹn cũng tốt, bằng như có khiếm khuyết chút đỉnh cũng có chết ai đâu. Nhiều người nghĩ phải đi bơm, đi mổ cho vú căng thì giữ chồng mới được, anh thì anh hổng “ khe “, miễn là vợ thương yêu đủ rồi. Vú lớn chẳng qua là đền bù tự ái, chồng có đụ được vú bao giờ, dở trò giăng cuội cũng là cọ cọ một chút, còn đụ thì phải cái lồn kìa. Đàn bà mất lồn hay lồn tịt là lúa, còn vú chỉ là phụ họa cho vui thêm thôi.
Tôi nói hăng quá, chị phải ngỡ ngàng. Chị bịt miệng tôi bằng những cái hôn tới tấp và thỏ thẻ: em biết ơn anh. Và chị hăng hái nhận lời lấy tôi. Chị vừa nói vừa lần tay mở nút áo ra, lại lòn cởi khóa gài của cái xú, từ từ lột nịt vú ra, trước gỡ trần bên vú phải. Tôi say sưa nhìn, sau nhấp nhứ, tôi giục: em gỡ nốt đi. Chị bịn rịn rồi kéo cái vú trái ra. Tôi nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên cái sẹo chằng chịt và rống lên: mồ cha loài cướp biển. Tôi nói được thế rồi khóc òa. Chị lịm đi không dè tôi thực sự yêu chị đến vậy. Chị vỡ òa lên khóc, bịn rịn quấn lấy tôi, hai đứa nức lên vì tình cảm.
Chị bù lu bù loa: em hiểu sai về anh, từ trước đến giờ em vẫn ngại, không dám cho anh nhìn chiếc vú mất này. Em sợ anh thường tình như thiên hạ sẽ khiếp mà bỏ rơi em. Anh đừng chấp em, bởi em yêu anh không muốn mất. Tôi hôn tràn lên mặt mũi và khắp người chị. Tôi vừa hôn vừa liến thoắng lột hết quần hết áo chị ra. Tôi rùng rùng như sợ chậm. Tôi hôn lên cổ, lên ngực, ngấu nghiến cắn bú vào vú phải, hôn say sưa thật lâu bên vú trái rồi lần xuống hôn liếm rún, lết lia háng và gục bú lồn. Chị vừa khóc vừa dạng hết giò ra, kêu nhắng lên: anh giết em đi, anh cắn xé em ra đi, anh làm gì cũng được, em cho anh hết, anh nuốt tan xác em vào người anh cho đã, em có chết cũng cam.
Tôi biết chị quá phấn khích nên nói năng líu cả lưỡi. Tôi từ tốn giúp chị hạ cơn tức tủi dần. Tôi lần mò nút ngược lồn chị lên, cắn vào hạt le nhay đả đớt và làm chị ngả nghiêng lụm cụm. Chị lại hối hả rít lên: đụ em đi cưng, đụ em cho em chết cứng trong vòng tay anh. Và chị rùng rùng tìm nắm cả hai tay tôi ấp vào lên hai vú giục: anh sờ bóp đi mà nắc, mà giập, mà nhún, mà cắm, anh biểu đụ phải bóp vú mới cực đã, đó em cho anh hết đó, làm cho sướng.
Quả tôi lịm sướng tột đô nên làm theo lời chị. Tôi măn vô cái vú sẹo, bóp lòi cái vú phải, hôn cuống quít vào môi và cố sức địt phăng phăng. Chị rướn cái lồn cao và phụ úp hay tay đè lấy tay tôi chịu đựng. Tôi đụ chị khìn khịt, đụ lắc lư con tàu đi, tưởng rằng không vật gì ngăn cản được, chị phún khí ra tầng tầng, tôi nhồi con cặc dẻo nhẹo trong lồn chị, tầy huầy như khuấy vữa. Chị ré luôn miệng: ôi nứng quá, anh là chồng duy nhứt của em.
Chúng tôi trở thành vợ chồng không qua một lễ cưới hỏi, nhưng sống lứa đôi thật vô cùng hạnh phúc. Nhiều khi tôi e chị mặc cảm nên ngỏ ý muốn làm một cái tiệc đơn sơ cho thành lễ hợp cẩn chính thức theo phong tục trước giờ, nhưng chị bảo: vẽ chuyện, tốn kém vô ích. Bộ có lễ cưới thì mới bện chặt nhau mà sống suốt đời sao. Thiếu gì đám tổ chức linh đình mà chỉ ba bảy hai mươi mốt ngày là rệu rạo dần rồi rã đám. Trái lại, nhiều người theo về với nhau dưng không mà ở ăn đến tóc bạc, răng long. Để tôi khỏi áy náy và thắc mắc, chị còn nói hớn hở: thì anh cũng đã lo lễ cưới cho em rồi còn gì, đêm sinh nhật anh đốt nến hồng, lung linh và lịch duyệt gấp mấy lễ cưới của công nương với hoàng tử.
Cả hai đều đồng ý không sanh con vội, dù đều lớn tuổi chút đỉnh, nhưng tụi tôi muốn dành những ngày son rỗi để sống hết mình trước khi bị buộc ràng vào con cái. Tôi những muốn xóa thật sạch ám ảnh của chị để đừng bao giờ mặc cảm vì thiếu sót dung nhan phụ nữ.. Còn chị cũng muốn tôi thật chín chắn trong việc chọn lựa sống chung rồi mới sanh con thì sanh. Dần dần chị có vẻ vững chãi và tin tưởng nơi tôi. Vậy mà cũng có lúc thấp thoáng chị vẫn còn e dè ngờ vực. Có thể là chị muốn thử lại lần nữa lòng tôi yêu chị, hoặc có thể là chị chưa thể xóa hết mặc cảm tự ti của mình.
Chẳng hạn chợt bắt gặp ngoái đường vài cô bé ngổ ngáo, ăn mặc hở hang quá đáng, hay để ngỏ vú mông rành rành, hoặc những em bộ ngực đồ sộ quá khổ thì chị nhấm nháy để tôi nhìn rõ và sau đó dò xét ý tôi. Chị bảo: con bé có hai vú súp pe, to như cái ấm tích chứ không ít, đàn ông có thứ đó nằm gối đầu cũng đã. Còn nói chi là ngày nào cũng được sờ, được bóp, được ngậm tỉ tê. Tôi thiệt tình không ham vì nếu có lòng tơ tưởng như thế thì tôi đã chẳng nhất tâm tìm ra nguyên do chị dấu diếm để rồi chọn quyết định cưới chị.
Tuy nhiên vì không phải là thần thánh gì, nên tôi vẫn hòa hợp theo nhận xét của chị và sau đó đi tới kết luận khác: em nói đúng, vú lớn thật đẹp, dễ lôi cuốn khiến mọi người nhìn, song cũng là oan gia. Vì khiêu khích người ta quá nên dễ bị người khác tìm cách tước đoạt hoặc có khi chính nạn nhân bị những tai ương, bị hiếp, ngực bị lệch hư vì mỡ nhiều quá, em thấy có nhiều người vú chảy xệ dài quá rún, đẹp hóa thành xấu. Rồi để bảo vệ lập trường của tôi, thí dụ về phụ nữ Hàn Quốc có nhiều bà vú dài đén kéo ra phía sau cho con bú được. (Điều này tôi dám nói mạnh miệng là chính do ông bác tôi kể lại trường hợp chính ông đã gặp khi vào một phạn điếm ở Hán Thành). Chị nghe thú vị cười hề hề.
Vợ chồng son có cái hay, chẳng sợ con cái mè nheo phá giấc ngủ. Lỡ có bông phèng xả láng với nhau quá độ, mệt đến díp cả mắt lại, lăn ra ngủ một mạch quên trời quên đất cũng chẳng ai bắt bẻ. Quả vậy đêm nào tụi tôi cũng thức khuya, có khi hàng phố ngủ yên hết mà chị với tôi còn lục đục. Nào công lên việc xuống gì cho cam, chẳng qua cứ đè nhau ra mà nghịch phá cho sướng.
Chị hồi này quen quá rồi, chiều tắm rửa xong đã biết cởi bỏ xú cheng để vú trần xì ra. Tôi có ương ngạnh đòi là lột phăng áo ra lập tức. Rồi bắt tôi gối đầu lên đùi để chị xoa tóc cho dễ ngủ. Nào có ngủ nghê gì được, thấy cái vú chị nằng trĩu lơ lửng trên mặt là muốn điên lên rồi. Vậy là hôn hôn hít hít, sờ sờ soạng soạng và có họa là trời sụp đến nơi mới đành để lơ, còn không cũng táy máy bóp bóp cho bằng được. Cũng may chị chỉ còn một vú mà sức phản xạ nhanh không thể tưởng. Cứ vo tròn cái vú trong tay, xoắn cho vài vòng là y như đầu vú căng mọng lên như quả nhót. Bảo sao tôi không rên lên mà ập vào ngậm bú cho bằng được. Bú măn chán là hành tội đến cái lồn, liếm láp đến tê nhão ra, móc cạp đến long cả gốc, bú nút đến moi hết cả bên trong lộn ngược ra ngoài và chị thì lồng lên như ngựa vía.
Chả bảo liền theo đó sẽ là một màn đưa nhau vào địt đụ. Bẻ giò gác cẳng, banh háng chổng mông, phành phành liên tu bất tận, như tàu suốt chạy nhanh, chị rên vì thích, vì sướng, vì thỏa mãn, vì thấu đến trời xanh, chớ bộ giỡn. Cả hai dán khít nhau cơ hồ vắt thành nước, nhập chỉ còn một cục, nếu buồi dái không nhốt kín trong lồn thì nghĩ là hai người bị xà nẹo vì dính lẹo nhau. Chán chê mê mỏi, buông nhau ra chỉ còn thở với thở, tay chân rã rời, mắt mờ, lưng gập, xả người ngáp ngáp lấy hơi lên.
Chính lúc đó tôi thỏ thẻ dặn dò chị: này em, phải tính đến việc xin đi khám vú truy tìm ung thư, đừng lơ là không nên. Chị có vẻ ngần ngừ, song đáp lại cho qua: anh bảo em còn khám làm gì. Cái thằng khốn nạn nó xẻo mất một vú, em nghĩ con vi trùng ung thư chẳng dám thập thò chui vào vú còn lại, nhìn cái sẹo thôi chắc cũng vội nản. Nội việc khâu vá chỗ thịt bị cắt làm rỗ như tổ ong cũng khiến chúng thối lui.
Tôi nói mãi cũng lơi vì nghĩ chị không muốn y tá, bác sĩ khám phá ra khoản tai nạn của chị. Thôi thì chị dấu diếm cũng được, nhưng còn việc khám tử cung hay soi trực tràng thì tôi nhất định không cho chị từ chối. Tuy vậy cũng phải thuyết phục mãi chị mới hứa nghe theo. Chị luôn nửa đùa nửa thật: hằng ngày anh cho máy rà chui vào lồn em rồi, ép còn hơn máy nghiến mía, nếu em có đau thì đã biết. Anh nghĩ cái đầu rùa của anh nào có thua gì máy soi của bệnh viện. Nó còn nhanh nhạy và hung hăng, ngóc ngách đâm tới đâm lui, chứ nào lịt lịt vô tri như máy móc. Tôi không chấp nhận đề nghị này mà vẫn duy trì ép chị phải đi khám để tôi yên lòng. Chị lại kiếm cớ thoái thác: không lẽ em nằm để mấy ông bác sĩ mằn mò dùng cái banh mở rộng cửa mình ra, rồi nhìn nhìn ngắm ngắm, sờ sờ vọc vọc, có khi còn dùng đèn soi lùa tít vào trong để xem xem xét xét nữa.
Tôi lại phải hứa hẹn tìm bác sĩ phụ khoa là giới nữ để chị yên chí. Đến đây thì chị có vẻ khuất phục song vẫn còn nạnh thêm một lý do khác để lơ việc đi khám: còn việc lông lồn em quá rậm rạp, vào bác sĩ vạch vạch dòm dòm, tuy cùng là nữ giới với nhau, nhưng em cũng nhột nhạt chớ. Tôi đến bật cười cái lối lý luận cùn của chị: tưởng là gì, chứ em sợ rậm thì gọt cạo nó đi. Chị lại phụng phịu: eo ơi, ai lại đưa chỗ đó cho mấy ông thợ cạo cắt xén và gọt nắn. Tôi đâm chịu vì cái lối cố tình ngớ ngẩn ăn tiền thiên hạ của chị, chẳng thà chị không ưng quách thì là lẽ, đằng này cứ nạnh hết cớ này cớ kia quanh quẩn. Cho nên tôi phải đánh mạnh cho chị quỵ, tôi bảo: em có muốn đi lại chỗ thợ cạo anh cũng không cho. Lồn em tuyệt đối là của anh, chỉ có anh mới được quyền sờ vọc, bất đắc dĩ khi em đau thì mới đành để bác sĩ khám trị liệu, còn bình thường thì cấm tiệt. Anh sẽ đích thân lo cho em, vén khéo o bế, chẳng những lồn sạch mà còn mỹ thuật nữa. Anh cam đoan.
Chị ngúc ngắc đầu, so vai, rụt cổ, lè lưỡi thán phục: anh giỏi thật, gì cũng biết, chả trách anh thâu phục được trái tim em. Quả như thế thiệt, vì trong mỗi cuộc chơi của hai người, tôi vẫn luôn là vị nhạc trưởng cầm chiếc đũa điều khiển dàn nhạc mà chị là một trong những nhạc công phụ họa vào. Tôi giành lấy nhiệm vụ này là để chị không phải áy náy, và tôi hết sức tránh nhắc lại thảm cảnh nàng đã gặp, đã trải.
Điều khiến tôi hết sức ngạc nhiên là gần đây chị đã vui và tham gia tích cực vào chuyện vợ chồng. Tôi sờ bú lồn, chị đã biết phản ứng lại, mở rộng càng cua ra cho tôi tiếp xúc sâu vào chỗ thiêng liêng đó. Khi tôi xùm xụp nút cắn hết mu đến yếm, và cả hạt le nữa thì chị đã biết co rúm người vào và trong lúc xuất thần sướng nứng thì chị đã tíu tít xin tôi cho chị được dự vào việc ngậm cái của tôi để cả hai cân phân nhau, chia đều sự chiếm hữu, chứ có đâu chỉ mình tôi được hưởng mùi vị lồn chị mà miệng chị thì bị bỏ lãng quên không có dái tôi chui vào mồm.
Đó là lần tôi cảm động đến ứa nước mắt. Trước khi chìu ý chị, tôi đã hai tay ôm lấy khuôn mặt chị mà hôn thắm thiết để cám ơn và sau đó trịnh trọng chìa khúc dồi của tôi để chị bú. Tôi ngạc nhiên khi thấy chị không nhợn hay khiếp như hồi bị thằng bỏ mẹ bắt bú cặc nó.
Năm sau, vợ chồng tôi sanh đứa con đầu lòng, lại là đứa trai, như hai đứa hằng mong ước. Chị bảo: anh thích nhé, khỏi sợ cụt mất dòng giống. Thằng bé có con chim khá đồ sộ, chị tủm tỉm nhắn nhe: đúng là cha nào con nấy, con nhà tông chẳng giống lông cũng giống cánh, không rõ sau này nó lớn lên có làm cho các cô gái liểng xiểng như bố nó chăng. Tôi cười hề hề cầu tài và nịnh vợ nhất mực: gái cỡ như mẹ nó hiện tại thì dẫu nó có chết dấm chết dúi anh cũng cố cột cho nó không thoát nổi.
Vợ chồng tôi cùng cười trong vòng ôm âu yếm của nhau.
Hết