Có bất lực quá không, khi tự mình không có đủ dũng khí để lại bắt đầu yêu?
Có giả dối quá không, khi phải mượn lòng tin để cố yêu một ai đó?
Phải bấu víu vào một bờ vai khác khi không thể tự đứng vững một mình…
Phải đặt nụ cười của mình lên bờ môi của người khác.
Và nước mắt chảy hộ trên gò má của một ai kia…
Có bất lực quá không, khi tự mình không có đủ dũng khí để lại bắt đầu yêu?
Khi ngày xưa như bản án tù đang treo trước mắt…
Khi “chia tay” là hai từ lững thững bước thản nhiên chờ một ngày không xa sẽ định đoạt.
Khi chẳng thể nhắm mắt để cố quên một nỗi buồn…
Có công bằng với hiện tại hay không?
Khi nỗi đau đã qua cứ cố cản đường hạnh phúc…
Can đảm một lần vứt đi những ám ảnh vỡ tan và đẫm nước…
Có làm được không?
Khi ngoài kia một người vẫn đang đứng và chìa tay…
Chỉ để đợi trái tim mình ngưng thôi đừng rỉ máu…
Đợi khuôn mặt mình ngưng thôi đừng rớt nước…
Đợi môi mình biết cười, một nụ cười không chua xót và không đắng cay…
Khi ngoài kia, cách một cánh cửa thôi hạnh phúc đã dừng chân…
Cách một lớp bụi mờ của ngày hôm qua, và chiếc chìa khóa để tìm cho mình dũng cảm…
Đủ đau thì sẽ buông, đủ buồn rồi thì sẽ ngưng thôi không còn nhớ…
Cô đơn mệt rồi, có lẽ đã đến lúc đứng dậy và sống cho những ban mai…
Quên đi những đêm dài chỉ có nước mắt và tiếng nấc mắc nghẹn ở tận tim…
Quên đi những con đường đã từng một mình cắn đôi nỗi nhớ…
Quên đi nỗi buồn, và ngưng đi những nỗi sợ…
Mạnh mẽ lên nào, sao lại ngại ngần đến cả một lần để yêu?
Cứ mượn lòng tin đi, nếu bản thân mình thấy rằng sẽ trả được, sớm thôi…
Cho mình, cho bàn tay kia và cũng là tự cho nhau một lần để lấy lại những niềm tin…
Sẽ cùng nhau lấy lại những gì ngày xưa đã từng đánh mất…
Dẫu cho chia xa vẫn đang đợi đâu đó ở giữa ngã tư, góc khuất…
Thì hãy nghĩ đến bây giờ, tay mình còn nắm chặt, vẫn chưa buông.
Nếu không yêu, thì lấy gì để đau?
Trái tim sẽ chẳng biết đứng yên để rồi tự lớn…
Can đảm yêu, là can đảm chịu những nỗi buồn đắng đót…
Cứ mượn đi đã, yêu xong rồi, ta sẽ trả, sớm thôi…