- Nhưng mà bố mẹ không biết hai chị em mình đi đâu rồi sao? Bố mẹ sẽ lo cho chúng ta nhiều lắm đấy!
- Em yên chí đi. Nếu chuyến đi trót lọt thì chỉ cần đến được đảo tập trung là chị sẽ gửi điện tín về cho gia đình biết.
- Nhỡ nó không trót lọt thì sao đây chị? Sao chị lại có cái quyết định táo bạo và quái đản đến như vậy hở chị? Thôi, chị với bé Thảo đi đi, em không đi đâu! Em xa nhà chịu không nổi đâu, chị Năm ơi!
- Em nghĩ lại đi, Lợi! Em cũng biết là trong gia đình mình, chị rất thương và lo cho em tuy thời gian qua chị và em không có gần gũi với nhau nhiều. Chị và anh Vương giờ đã ly dị rồi cho nên cũng chẳng còn gì mà vướng bận. Chị nhứt quyết đi ra nước ngoài làm ăn sinh sống vì tương lai sau này của bé Thảo nữa. Có em bên cạnh, chị thật yên tâm và đỡ phải cô quạnh, chuyện gì thì cũng có chị có em san sẽ cùng nhau.
- Theo em, chị nên ở lại với số vốn mười mấy cây vàng đủ để chị tạo lập cơ ngơi làm ăn sinh sống, cần gì phải ra nước ngoài? Chị hãy nghe em, đi kiểu này nguy hiểm lắm! Nào là sóng to gió lớn, nào là lừa đảo quỷ quyệt, ăn cướp, có khi còn gặp cả hải tặc nữa. Chả nhẽ chị không biết sợ là gì hay sao?
Trên đây là cuộc đối thoại giữa chị Năm Hoàng và Lợi, hai chị em ruột nơi một quán café tại bãi Dứa – Vũng Tàu lúc khoảng 4 giờ chiều một ngày chủ nhật. Số là hiện tại, hai vợ chồng chị Hoàng đã chính thức chia tay và chị cùng bé gái nhỏ về nhà sống với bố mẹ được gần tháng nay, sau ngày cơn bão số 9 đổ bộ vào Bà Rịa – Vũng Tàu. Sáng nay, chị Hoàng bồng bé Thảo rủ Lợi đón xe đò đi Vũng Tàu chơi cho đến giờ vẫn chưa về vì chị đang cố gắng thuyết phục thằng em từ bỏ gia đình cùng mẹ con chị tìm đường vượt biên ra nước ngoài ; nếu đồng ý thì hai chị em sẽ ngồi chờ tại quán café này đến 7 giờ tối sẽ có người đến đón vì chị Hoàng đã liên lạc trước với họ, còn nếu không chịu thì cứ việc đón xe trở về Bà Rịa và chị sẽ ở lại đi một mình. Lợi xem đồng hồ đeo tay thì thấy đã gần 4 giờ rưỡi, thấy tình thế như vậy chắc là không thể nào khuyên lơn chị Năm được rồi vì thái độ chị rất dứt khoát như đã nung nấu ý định này từ lâu, nó đành chúc chị lên đường mạnh giỏi, ôm hôn bé Thảo rồi rời quán café đón xe ôm về Bà Rịa. Ngồi sau chú tài xế xe ôm, nhớ lại khi nãy nó từ giã chị Hoàng thấy chị khóc thút thít, nó cảm thấy lòng buồn rười rượi ; bởi lẽ một điều tất nhiên là chị Hoàng không những là chị ruột mà còn là người tình của nó. Lợi bồi hồi nhớ lại hai lần ân ái nóng bỏng, cuồng loạn giữa nó và chị Năm Hoàng tại khu rẫy dưa Gò Rùa rồi nó lại tưởng tượng ra cảnh chị đang bị một đám hải tặc dơ bẩn và tàn ác hãm hiếp trên con tàu bé nhỏ chơi vơi giữa đại dương xanh thẳm, mênh mông. Mãi suy nghĩ vẫn vơ, nhìn chực lại thì thấy đã về đến Bà Rịa hồi nào chẳng hay. Bỗng dưng, nó lại thay đổi quyết định vì cảm thấy không thể nào chịu đựng nổi hình ảnh chị Hoàng cùng đứa con mới 7 tháng tuổi một thân một mình lang thang nơi đất khách quê người.
Nghe lời chị Hoàng, Lợi tìm thấy nơi túi quần phải của bác có một cái ví da, bên trong có một số giấy tờ đã bị thấm nước nhão nhoẹt ra, chỉ có tấm thẻ chứng minh nhân dân do được ép plastic nên không hề hấn gì. Chứng minh nhân dân có ghi họ tên Nguyễn văn Bình, năm sinh….., nguyên quán….., hộ khẩu thường trú Tổ 3, thôn Phước Lâm, xã Phước Tỉnh, Huyện Long Điền, Tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu. Lợi trao tấm thẻ chứng minh nhân dân của bác Bình cho chị Hoàng cất rồi chạy vào trong hốc đá, lấy can xăng, hộp quẹt cùng với cái thau của bé Thảo chị Hoàng nhờ lấy giùm. Bỏ bé Thảo vào thau rồi đặt dưới bóng cây, chị Hoàng cùng Lợi xách rựa vào bên trong đảo chặt một số cành cây khô, mang ra bãi cát chất thành một cái giàn hình chữ nhật ; hai chị em khiêng xác bác Bình để nằm ngay ngắn trên giàn rồi tưới khá nhiều xăng lên người bác và lên cả giàn cây. Lợi quẹt một que diêm thảy vào, lập tức giàn thiêu cháy bùng lên dữ dội ; hai chị em quỳ xuống lạy bác Bình ba lạy rồi đứng lên, lặng yên nhìn ngọn lửa đang tiễn đưa linh hồn bác Bình tài công về nơi an nghỉ cuối cùng. Xác chiếc ghe bàu dường như trôi dạt vào đảo chỉ là để cứu giúp hai chị em Hoàng có hạn mà thôi rồi cũng tan biến như xác bác Bình vì chỉ sau một đêm, thủy triều lên đã cuốn xác chiếc ghe ra biển mất dạng…Lúc này, chị Hoàng địu bé Thảo sau lưng bằng một tấm bố nhựa có hai mối dây cột thắt ra trước bụng cùng Lợi vào đảo chặt cơ man nào là trúc, nào là mây và một ít tre đem về nơi khoảnh đất trống cạnh hốc đá. Vì không có búa và đinh nên hai chị em cất nhà bằng cách cột thì dùng dao đào cát thật sâu rồi chôn tre xuống, vách và sàn nhà thì dùng trúc xếp sát từng cây sau đó dùng mây cột lại còn mái thì hai chị em dùng tấm bạt lớn lấy trên ghe bàu phủ lên. Vậy là, nó bảo chú tài xế xe ôm do có việc cần làm gấp nên chịu khó chở nó vòng trở lại Vũng Tàu ; dĩ nhiên, chú không những tỏ ra khó chịu mà còn rất sẵn lòng phục vụ vì một lẽ thêm một cuốc xe thì chú sẽ được thêm tiền, vả lại nhà chú ở Vũng Tàu nên chả ngại chi cả. Khi đến ngã tư Giếng nước, ngang qua Bưu điện, Lợi bảo chú ngừng xe để nó vào gửi điện tín về gia đình và tuy chỉ vỏn vẹn vài chữ “Con và chị Hoàng đi nước ngoài. Khi nào có điều kiện, hai chị em con sẽ về thăm gia đình. Kính chúc sức khỏe bố mẹ và các chị.” nhưng cũng đủ làm cho nó yên lòng hơn. Chú
tài xế xe ôm lại nổ máy xe chở nó trở lại quán café lúc nãy tại Bãi Dứa, lúc này vì cũng hơn 5 giờ rưỡi rồi nên trời đã nhá nhem, chạng vạng, tranh tối tranh sáng.
- Tiền xe bao nhiêu vậy chú ?
- Thôi lấy rẻ cháu 70.000đ! Cháu có về lại Bà Rịa không, chú chờ?
- Dạ, chưa chú ạ!
Lợi móc túi quần lấy ra một tờ 50.000đ và một tờ 20.000đ trả tiền xe và hiện tại, vốn liếng của nó còn những 1.000.000đ ; nó nhanh chân bước vào quán mà trong lòng thầm nhủ chắc chắn nó sẽ òa lên khóc nức khóc nở nếu chị Hoàng không còn ngồi nơi chổ cũ nữa. Không, chỉ là lo hảo mà thôi vì sự thực, chị Năm Hoàng bồng bé Thảo vẫn ngồi tại chổ và vẫn khóc sụt sùi. Nhìn thấy Lợi, chị Hoàng khóc lớn hơn nữa vì vui mừng tột độ ; bé Thảo trong lòng mẹ cũng mỉm cười vẫy tay với nó. Còn hơn một tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ khởi hành, chị Hoàng trả tiền nước rồi bồng con cùng em trai qua quán cơm đối diện để ăn tối. Vào quán, Lợi móc túi đưa cho chị 10 tờ giấy 100.000đ, nó nói :
- Em cũng có tiền đây chứ bộ. Chị cho em hùn với!
- Thôi, ai lại xài tiền của em nhưng mà cứ để chị giữ giùm cho – Chị Hoàng vừa cười vừa cầm tiền bỏ vào túi xách – Chị nghe nói là ở đảo tập trung có chổ đổi tiền đấy.
Chiếc túi xách của chị Hoàng tuy nhỏ nhưng chứa đựng một gia tài khá lớn gồm 17 miếng vàng lá và tiền mặt là 13.000.000đ kể cả tiền thằng em mới đưa. Hai chị em gọi cơm với rất nhiều thức ăn và cùng ăn với nhau thật vui vẻ, sau đó chị Hoàng đi mua một giỏ đầy nào là bánh mì, thịt patê, thịt hộp, nước lọc và sữa. Bé Thảo vẫn còn bú sữa mẹ và đôi khi chị Hoàng còn cho bé bú dặm thêm sữa ngoài. Hai chị em trở lại quán nước lúc chiều, uống thêm hai ly café nữa cho tỉnh táo và đúng 7 giờ 10 phút, có hai thanh niên trạc tuổi từ 23-25 bước vào. Đó chính là người của chủ ghe tổ chức chuyến đi ra nước ngoài tối nay. Họ đến nói chuyện với chị Hoàng dăm ba câu rồi nhận hai cây vàng chị đưa là khoản chi phí chuyên chở của mẹ con chị và Lợi. Ra khỏi quán, chị Hoàng và Lợi mỗi người ngồi lên yên sau một chiếc xe máy do hai thanh niên cầm lái. Hai chiếc xe chạy sâu vào địa phận Bãi Dứa khoảng 6 km rồi dừng lại cặp bờ biển, họ dắt xe vào căn nhà gần đó để gửi rồi dẫn chị Hoàng và Lợi xuống bãi. Gió biển thật lạnh, thắt buốt cả da thịt tê tái và vì hôm nay hình như là gần cuối tháng ta thì phải nên bầu trời tối hù ; do vậy nên khi qua khỏi bãi cát, xuống gần sát bờ biển, hai chị em mới thấy rõ chiếc ghe bàu dài khoảng 25m, cao gần 3m đang neo chờ khách.
Theo một tấm ván nghiêng, hai chị em dò dẫm bước lên tàu và do chị Hoàng có con nhỏ nên hai chị em được chủ tàu sắp xếp ở trong cabin ghe khá thoải mái, mát mẻ lại có cả giường nằm. Từ cabin nhìn xuống, hai chị em nhìn thấy trong thùng ghe lố nhố khoảng 20 người, nam có nữ có nằm ngồi sắp lớp như cá mòi. Chờ đến 9 giờ, lại có gần chục người nữa lên ghe và sau đó, ghe mới bắt đầu nổ máy lên đường thẳng tiến ra hướng hải phận quốc tế, bỏ lại sau lưng người thân, quê hương, đất nước. Lợi ngồi trên giường sắt, qua cửa sổ cabin ngó mông lung ra ngoài biển trời bao la bát ngát mà lòng buồn rười rượi ; lúc này, nó mới thực sự cảm thấy nhớ nhà vô cùng, nhớ cha mẹ, chị Hảo, chị Hường, chị Nghĩa, chị Chi và dĩ nhiên nó nhớ cả cô giáo Lan nữa. Giờ này, chắc là ở nhà đang dáo dát, lo lắng không biết nó và chị Hoàng đi đâu mà giờ này chưa về - nó nhủ thầm và theo lời chị nhân viên bưu điện khi nãy thì bức điện tín nó gửi về Bà Rịa có nhanh lắm thì trưa mai mới đến địa chỉ người nhận. Chị Hoàng vừa dỗ bé Thảo ngủ xong, chị ngồi dậy, đặt bàn tay lên vai thằng em, chị nói :
- Lợi, đừng buồn nữa em. Chị cũng nhớ nhà lắm nhưng vì cuộc sống mà em, mình phải chấp nhận thôi. Dù sao đi nữa thì lúc nào cũng có chị ở bên em cơ mà, mình vui vẻ lên đi em!
Bác tài công khoảng hơn 50 tuổi điều khiển chiếc ghe, đứng gần đó cầm volăng cũng lên tiếng góp chuyện :
- Phải đấy, cậu em! Cứ vui lên đi thì mới thấy cuộc sống này tươi đẹp. Buồn bã riết làm gì cơ chứ?
Một trong hai thanh niên khi nãy vào cabin đưa cho chị Hoàng và Lợi hai cái áo phao và một cái thau nhựa. Thấy chị Hoàng có vẻ thắc mắc khi thấy cái thau nhựa, anh ta giải thích :
- Cái này rất là quan trọng đối với đứa bé con chị đấy, chị à!
Chị Hoàng cũng như Lợi chợt hiểu đó chính là phao cứu sinh của bé Thảo khi chẳng may xảy ra sóng to gió lớn. Hai chị em mặc áo phao vào và chẳng mấy chốc cũng đã cảm thấy mệt mỏi nên ngã lưng nằm xuống giường ; Lợi nằm ở trong sát cửa sổ, chị Hoàng nằm nơi mé ngoài giường còn nằm giữa là bé Thảo. May mắn là giấc ngủ cũng đến khá nhanh với hai chị em, ru cả hai vào giấc mơ thiên đường giàu sang ảo mộng nơi đất khách quê người trên sóng biển lênh đênh. Hai chị em không sao ngờ được rằng ngày mai, một cơn sóng thần ập đến trong cơn bão và đẩy hai chị em trôi dạt vào một hòn đảo hoang vu không một bóng người để cả hai tiếp tục cùng nhau hát khúc tình ca nồng nàn, say đắm…
Sáng hôm sau, thức dậy vệ sinh cá nhân xong, chị Hoàng lấy bánh mì ra ăn với patê, chị nhận một ổ bánh và mang đến mời bác tài công. Bác nhận lấy, nói lời cảm ơn và vừa ăn bác vừa hỏi thăm hai chị em.
- Nè, hai cháu ở Sài Gòn hả?
- Dạ không, tụi cháu ở Bà Rịa – Chị Hoàng lễ phép trả lời.
- Gia đình cháu đông anh em không?
- Dạ, 7 người. Cháu thứ năm, còn thằng này là út.
- Bố mẹ có biết là hai cháu đi nước ngoài không vậy?
- Dạ, không ạ!
Lợi vừa ăn bánh mì vừa ghé miệng nói nhỏ vào tai chị là hôm qua, lúc trên đường quay trở lại để đi cùng với chị, nó đã gửi điện tín báo về nhà biết rồi. Nghe qua, chị Hoàng gật đầu nói :
- Thôi, vậy chị cũng yên tâm rồi!
- Nè, linh tính bác cho biết là trời sắp có bão đấy. Hãy bình tĩnh mà đối phó với nó. Coi vậy chứ cũng đừng có sợ quá. Hai cháu chú ý là khi nào nghe bác la nhảy bên nào là phải nhảy ngay bên đó nghe chưa?
Chị Hoàng dạ rồi quay qua bồng bé Thảo vừa mới thức giấc lên tay, trong khi đó Lợi đang đổ nước lọc từ chai nhựa ra một cái khăn nhỏ, vắt khô và đưa cho chị lau mặt cho bé. Làm vệ sinh cho bé Thảo xong, chị Hoàng ngồi quay mặt vào trong và cởi nút áo ngực cho bé bú. Nghe lời bác tài công, Lợi sắp xếp đồ dùng lại cho thật gọn để có chuyện gì xảy ra cũng không phải quýnh quáng ; vả lại hành lý của hai chị em cũng không nhiều lắm, nó chỉ cần ôm túi thức ăn còn chị Hoàng bồng con và đeo cái túi xách nhỏ của chị là đủ. Mọi người dưới thùng ghe bắt đầu chộn rộn vì mới vừa nhận được thông tin sắp sửa có bão ; thậm chí giờ này có người mới chịu mặc áo phao vào. Có tiếng khóc ré lên của một hai đứa trẻ, tiếng cự cãi của hai người đàn bà vì hình như người này chiếm chổ của người kia thì phải? Trên cabin, bé Thảo bú no nê rồi nằm chơi trên giường.
- Nè Lợi, em có biết lội không?- Chị Hoàng hỏi.
- Em hả? Cũng khá. Còn chị?
- Chị cũng biết sơ sơ. Có gì là em để bé Thảo vào thau rồi nhảy xuống trước nghe. Túi thức ăn để chị.
- Tính kỹ quá vậy? Bộ không muốn ra nước ngoài ở hay sao? Thôi, cầu trời cho bão đừng đến. Cầu trời cho mọi người mau chóng gặp được tàu cứu viện – Bác tài công lên tiếng.
Trưa hôm ấy, gia đình Lợi từ tối hôm qua đến giờ không ai ngủ nghê, ăn uống gì cả, đến cô Lan đi dạy về cũng ngồi nơi phòng khách nói chuyện chia sẻ cùng mọi người. Chợt có nhân viên bưu điện mang tờ điện tín đến và khi đọc xong, mọi người ngã ngửa ra mới hay rằng chị Hoàng và Lợi, hai chị em đã đi nước ngoài rồi. Vậy là yên tâm vì dù sao đi nữa, mọi người cũng đã biết được tin tức của hai chị em rồi nhưng họ không hề biết được rằng lúc này, hai chị em trên chiếc ghe bàu đang trực diện đối mặt với cơn bão dữ dội dậy lên muôn ngàn con sóng thét gào, làm vỡ tan mặt biển xanh thẳm êm đềm. Lúc bấy giờ, bác tài công lặng yên không nói nên lời, nét mặt bác căng thẳng, vừa quan sát mặt biển vừa định hướng gió, hai bàn tay bác nắm chặt volăng nhằm đưa chiếc ghe đến chốn yên bình. Mọi người dưới thùng ghe, ai nấy đều ngồi yên một chổ, phó mặc cho số phận ; có người còn lâm râm cầu nguyện cho thiên tai tan biến, nhường bầu trời và mặt biển cho một màu xanh hy vọng. Nơi cabin, chị Hoàng và Lợi hai chị em khá bình tĩnh chờ đợi những gì có thể xảy ra. Bất chợt, bác tài phát hiện ra ở phía tay phải một con sóng cao khoảng 5m đang ào ào kéo đến cách ghe chừng 500m.
- Nhảy về bên trái đi. Hai cháu cố mà sống nghe chưa?
Nghe tiếng la của bác tài, Lợi không còn suy nghĩ gì cả vội vàng ôm cái thau có bé Thảo ngồi sẵn bên trong, chạy ra khỏi cabin và nhảy ùm xuống biển phía tay trái. Chị Hoàng nói lớn :
- Bác cũng nhảy đi, bác ơi!
- Nhảy lẹ đi, không thôi chết bỏ con lại bây giờ. Mau lên!
Chị Hoàng nhắm mắt nhảy bừa xuống nước và khi chị vừa ngoi lên khỏi mặt nước thì chị đã trông thấy mái tóc đen của thằng em thấp thoáng trước mắt chị khoảng 10m đang đẩy cái thau nhựa màu đỏ nổi trên mặt nước. Lúc bấy giờ, sau lưng hai chị em, cơn sóng thần đã tràn tới và hoàn toàn nhấn chìm chiếc ghe bàu xuống đáy biển với bác tài công, ba thanh niên là con cháu của bác cùng gần 30 người đi nước ngoài trái phép. Bọn họ ngồi dưới thùng ghe chỉ biết là đang có bão mà thôi chứ họ không hề nhìn thấy cơn sóng thần như bác tài và hai chị em Lợi ; nếu có thấy đi nữa thì họ muốn nhảy xuống biển trước cũng chẳng hề có đường mà nhảy vì từ chổ họ ngồi lên đến cabin cao gần 3m thì sao mà nhảy cho được. Bất chợt, chị Hoàng mừng rỡ vô cùng vì bắt được một cái thau nhựa lớn màu xanh từ đâu trôi dạt tới, có lẽ là ở trên ghe rơi xuống? Níu lấy thau, chị để túi thức ăn và túi xách vào trong, bơi nhanh hẳn lên và chẳng mấy chốc, chị đã đuổi kịp Lợi ; chị nghe thấy tiếng khóc của bé Thảo từ trong thau vẳng ra, chị nhủ thầm còn khóc như vậy là mừng rồi, không còn trông mong gì hơn nữa. Hai chị em yên lặng, gắng sức vừa bơi vừa chống chọi với sóng gió đầy đau thương chết chóc và không biết thời gian là bao nhiêu lâu nữa, hai chị em cảm thấy hai bàn chân mình chạm phải lớp cát ram ráp vì giày dép cả hai phải bỏ lại trên ghe khi nãy. Chẳng biết là vào được đến đất liền hay hải đảo nhưng cả hai đều vui mừng rộn rã vì mình cũng như bé Thảo đã thoát khỏi cơn hiểm nghèo, còn được sống trên cõi đời đầy dẫy khó khăn, phiền muộn này.
Mực nước biển càng lúc càng cạn dần cho đến lúc chị Hoàng và Lợi hoàn toàn đứng hẳn trên bãi cát một hòn đảo nhỏ xanh um, bé Thảo thì vẫn còn nằm trong cái thau. Hai chị em ngồi bệt xuống cát, ôm nhau khóc hù hụ, chả biết là hai người khóc vì sung sướng hay vì đau buồn ; sung sướng do hai chị em may mắn thoát được lưỡi hái tử thần, còn đau buồn bởi một lẽ tất nhiên là giờ này đi nước ngoài không được mà trở về nước cũng chẳng xong dù tài sản vẫn còn nguyên vẹn vì ngăn sông cách biển, có ghe tàu đâu mà đi mà rước. Trước mắt hai chị em rõ ràng một cận cảnh thật ảm đạm, đau thương đó là nhiều khi phải sống đến ngày cuối đời trên hải đảo xa xôi này.
- Lợi ơi, chị xin lỗi em! Do chị xúi giục em nên mới có ngày hôm nay xảy ra cớ sự thế này. Em tha lỗi cho chị nghe – Chị Hoàng vừa khóc vừa nói.
- Thôi, lỗi phải gì chị ơi! Mình còn sống được như thế này là may phước lắm rồi chị ạ! Giờ để em đi một vòng đảo xem coi có người ở hay cây cối gì không. Chị ngồi dưới bóng cây kia cho đỡ nắng và chờ em về nghe.
Đây là một hòn đảo nhỏ nằm trong cụm quần đảo Trường Sa thuộc lãnh thổ Việt Nam, vì chưa có người ở nên rất hoang vu nhưng thực vật trên đảo có khá nhiều tre, trúc, mây còn động vật thì có nhiều loài chim, gà rừng, sóc, nhím…Tuy trời nắng gắt nhưng do đảo có nhiều bóng râm lớn và đón được nhiều hướng gió nên khí hậu trên đảo lúc nào cũng dịu mát, dể chịu, trong lành, thoải mái. Chu vi đảo không lớn mấy nên đi một vòng, chẳng bao lâu, Lợi đã quay về chổ mẹ con chị Hoàng ngồi chờ. Nó kể hết những gì nó đã tai nghe mắt thấy trên đảo cho chị biết. Lúc bấy giờ, cơn bão biển cũng đã tan, sóng gió cũng đã lặng ; mặt biển xanh ngắt một màu dưới ánh nắng chói chang của ông mặt trời. Từ chổ bóng cây sát bờ, hai chị em đi vào sâu trong đảo khoảng gần 100m, đến một cái hốc đá khá lớn mà ban nãy Lợi đã phát hiện ra. Cạnh hốc đá là một khoảnh đất bằng phẳng, chính chổ này thằng em nói với con chị là sẽ cất một căn nhà bằng trúc chặt trên đảo.Trong hốc tuy hơi thấp nhưng kín đáo và sạch sẽ, chị Hoàng và Lợi dùng tay không đùa rác lá cây ra ngoài, như vậy hai chị em có được một cái sàn mặt phẳng đá gần giống như xi măng khá rộng rãi dùng làm chổ ăn uống, nghỉ ngơi. Chị Hoàng cho bé Thảo bú xong đặt bé vào thau rồi để xuống sàn, trong khi đó lúc này Lợi nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy đã hơn 3 giờ chiều ; vậy là tính từ lúc chiếc ghe bàu gặp sóng thần cho đến bây giờ, coi như là hai chị em đã có hơn 5 tiếng đồng hồ lênh đênh trên biển mới vào được tới đảo.
Chị Hoàng và Lợi lúc này mới cảm thấy đói bụng ghê gớm, vội bày bánh mì ra ăn cùng với thịt hộp. Bé Thảo vì đã no nê và chắc có lẽ cũng quá mệt mỏi sau khi nằm trong thau vượt biển nên bé ngủ khò trong thau ; chị Hoàng và Lợi nhìn bé ngủ say khỏe khoắn như vậy thì cùng mỉm cười hạnh phúc. Chị Hoàng lấy trong túi ra một chai nước lọc, nhấp một ngụm rồi đưa chai nước cho thằng em. Kiểm tra lại trong túi, thấy chỉ còn 5 chai nước lọc, Lợi ngẫm nghĩ chắc là nó phải đi tìm nguồn nước trên đảo, cái gì không có thì còn có thể chịu được chứ còn nước mà thiếu là chỉ có chết mà thôi. Nó nói :
- Chị Hoàng, chị ở đây để em vào bên trong tìm nguồn nước xem sao!
- Em đi cẩn thận nghe!
Nhìn theo sau dáng Lợi đi, lòng chị Hoàng bỗng dấy lên một tình thương bao la vô bờ bến chẳng khác gì biển Đông xanh ngắt đến tận chân trời ngoài kia. Bỗng chốc, chị bồi hồi nhớ lại hình ảnh hai chị em làm tình, ân ái cùng nhau ở rẫy dưa Gò Rùa mới vào năm ngoái đây và kết quả của mối tình loạn luân này hiện đang nằm ngủ say sưa trong cái thau cạnh bên khiến con tim chị bất giác xốn xang khó tả ; trong hoàn cảnh hiện tại chỉ có hai chị em trên hoang đảo, chị ngẫm nghĩ trước sau gì thì chị và Lợi thế nào cũng nối lại tình yêu với nhau mà thôi, chứ không thể nào tránh khỏi. Chị ngã mình nằm xuống sàn, vì là mặt đá nên mới giờ này đã cảm thấy hơi buốt lưng rồi nhưng vì quá mệt mỏi nên chẳng mấy chốc, chị đã nhắm nghiền hai mắt thiêm thiếp ngủ, trong lúc thằng em chịu thương chịu khó của chị đang mãi miết đi sâu vào trong đảo để tìm nguồn nước. Không đầy nữa tiếng đồng hồ sau, Lợi mừng muốn chảy cả nước mắt khi nó phát hiện ra một thác nước tuy nhỏ nhưng chảy liên tục từ trong hốc đá đổ từ trên cao khoảng 2m xuống tạo thành dòng suối hẹp len lỏi, róc rách, chưa vục mặt xuống rửa đã cảm thấy mát rượi rồi. Nó ngồi thụp xuống, vốc một ngụm lên uống thì thấy mát dịu đến tận tâm can rồi lần theo dòng suối, nó tới một cái trũng rộng khoảng 6m2 nước trong vắt. Thế là nó hồ hởi cởi quần áo ra rồi lao xuống vẫy vùng tắm cho sạch muối biển trên người và vậy là, lúc này hầu như nó không còn cảm giác nhớ nhà nữa, nó chỉ còn biết đến hiện tại của nó, chị Hoàng và bé Thảo mà thôi. Cuộc sống trên hoang đảo trước mắt tuy vẫn còn nhiều khó khăn, chật vật nhưng cơ bản những cái thiết yếu như thức ăn, nước uống, chổ ở cũng đã có đầy đủ. Tắm xong, nó lên mặc quần áo vào rồi bẻ một chùm trái dại màu đỏ, vừa đi về hốc đá vừa bẻ từng trái đánh dấu đường đi. Đến nơi, Lợi lay gọi chị Hoàng thức giấc và báo tin là đã tìm được nước uống cũng như chổ tắm rửa ; chị Hoàng tỉnh cả ngủ, mừng chảy nước mắt, vội vàng ngồi bật dậy.
- Chị đi tắm đi. Em có rãi trái dại đỏ làm dấu đường, chị theo dấu ấy sẽ đến bãi tắm mà ông trời tặng cho hai chị em mình đấy.
Chị Hoàng đi rồi, đến phiên Lợi nằm xuống sàn, ngáp dài ngáp ngắn một chập rồi ngủ mê mệt, chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa cả…
Qua hai ngày trên hoang đảo, chị Hoàng và Lợi hai chị em diễn biến tâm lý đều bình thường, ổn định vì cả hai đã chấp nhận cuộc sống thiên trường địa cửu trên hoang đảo nhưng khi chiều đến, tuy không nói ra, cả hai đều đi ra bờ biển trông ngóng với một hy vọng mỏng manh trong lòng là mong chờ một con tàu hay chiếc ghe nào đó ghé vào cứu hộ hai chị em. Sáng ngày thứ ba, chị Hoàng bồng bé Thảo theo thằng em đi tham quan đảo và tình cờ, hai chị em trông thấy xác chiếc ghe bàu hôm bữa chở hai chị em đi vượt biên bị sóng đánh dạt vào, nằm nghiêng trên bờ lúc nào cũng chẳng hay. Phần đầu chiếc ghe toác làm đôi, lởm chởm trông thật ghê rợn ; còn phần dưới cabin thì nguyên vẹn. Hai chị em chui vào ghe tìm kiếm thì thấy ngoài đồ đạc ngổn ngang ra thì không còn bóng một người nào nữa cả, chứng tỏ là sau khi hai chị em nhảy ra khỏi ghe, cơn sóng thần hôm trước đã hoàn toàn nhấn chìm tất cả mọi người còn lại trên ghe xuống đáy biển sâu nghìn trùng xa cách. Một lần nữa, may mắn lại đến với chị Hoàng và Lợi vì tất cả mọi đồ đạc trên ghe lúc này, cho dù đó là cây kim sợi chỉ đi chăng nữa cũng đều rất có ích cho cuộc sống hai chị em trên hoang đảo mịt mù, xa vắng. Phải mất cả ba chuyến ra vào, hai chị em mới chuyển hết các thứ cần thiết trên ghe vào hốc đá ; nào là thau, lu, hai khạp gạo, than đá, hộp quẹt, cá khô, nước mắm, thịt đông, dao, rựa, xăng dầu, quần áo… Trong lúc hai chị em bàn tính là sẽ dùng dao đi chặt trúc và mây về cất nhà thì cả hai bỗng thấy có một xác người vừa mới bị sóng đánh vào nằm xoãi trên bờ. Hai chị em lật đật chạy đến thì nhận ra ngay đó chính là bác tài công và dĩ nhiên là bác đã ra người thiên cổ. Ngồi bên xác bác, chị Hoàng và Lợi không khỏi ngậm ngùi, thương xót cho bác vì nếu không có bác sắp xếp cho hai chị em ở nơi cabin và không định hướng trước cho cả hai nhảy ra khỏi tàu để tránh cơn sóng thần đang ập đến thì chắc chắn giờ đây, hai chị em đã trở thành người của thế giới bên kia giống như bác vậy.
- Chị ở đây để em vào lấy dao đào huyệt chôn bác nghe!
- Thôi, em thiêu bác đi rồi giữ lại một chút tro tàn để sau này, biết đâu chị em mình trở về nước được sẽ tìm vợ con bác mà trao lại. Em coi trên người bác có giấy tờ gì không?
Tuy căn nhà diện tích vỏn vẹn chỉ có 15m2 nhưng thật kỳ công và phải cố gắng cật lực lắm, hai chị em mới hoàn thành sau 10 ngày với hai bàn tay người nào người nấy cũng đều bị gai tre, gai trúc cào nát. Đêm đầu tiên ngủ trong căn nhà mới, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu nhỏ, nằm trên tấm bông sô vừa làm mền vừa làm chiếu, hai chị em cảm thấy thật ấm áp, dễ chịu vô cùng còn bé Thảo cũng ngũ thẳng giấc tới sáng chứ không còn khó chịu, nhè nhè như lúc còn ngủ trong cái thau nhựa.
Thắm thoát đã gần một tháng lưu lạc trên hoang đảo, chị Hoàng và Lợi, hai chủ nhân bất đắc dĩ của hòn đảo xa lạ, nằm trơ trọi giữa biển Đông Việt Nam, cách hải phận quốc tế gần 100 hải lý hoàn toàn quen thuộc với lối sống thiên nhiên cũng như ổn định được tâm lý, tâm trạng sống. Mỗi ngày, sau khi ăn sáng xong, chị Hoàng địu con cùng thằng em dọc theo bãi biển bắt cá, tôm, cua, sò…để làm thức ăn dự trữ vì tuy có lấy được một số lương thực trên chiếc ghe bàu nhưng cũng chẳng nhiều nhặn gì nếu cứ mãi sống đời đời kiếp kiếp tại đây. Sau đó, quay về nhà nghỉ ngơi một chút, Lợi lại tiếp tục vào đảo thăm bẫy sóc, săn chim, gà rừng bằng giàn thun…; trong một lần đi như vậy, nó đã lấy được mật từ một tổ ong mang về làm quà cho bé Thảo và bị ong đốt phát sốt phải nằm liệt đến hai ngày trời. Buổi chiều thì rãnh rang hơn buổi sáng, có thể nằm ngủ hay nếu siêng thì chẻ trúc làm bẫy, giàn thun. Đương nhiên là chị Hoàng đảm nhiệm công việc nội trợ như nấu nướng, giặt giũ, chăm sóc bé Thảo và em trai ; đôi khi, chị cũng một mình vào đảo tìm xem có thứ gì ăn được nữa. Trên đảo có một loại rau dại giống từa tựa cải bẹ xanh, chị đã tìm được mang về nấu canh ăn rất ngon và mát. Cứ vào lúc chạng vạng, Lợi lại ra bãi biển đốt một đống lửa khá lớn làm tín hiệu với hy vọng một chiếc ghe, một con tàu nào đó ngoài khơi xa nhìn thấy mà vào cứu hộ hai chị em chăng. Lúc còn ở nhà, tuy không phải thù ghét nhau nhưng chị Hoàng và Lợi cũng ít khi nào có dịp thân thiện, quan tâm chăm sóc nhau như cuộc sống hiện tại nơi hoang đảo này ; ở đây, ngoài hai chị em và bé Thảo ra đâu còn có ai đâu thì làm sao lại không chăm sóc cho nhau. Khó khăn thứ nhất của hai chị em là mỗi lần bệnh, hoàn toàn không có lấy một viên thuốc, chỉ mỗi hai cách điều trị đơn giản đó là cạo gió và dùng khăn nhúng nước ấm dấp lên trán. Có lần, sau khi cất nhà xong, vì dầm mưa dãi nắng nhiều nên chị Hoàng ngã bệnh hết 4 ngày trời và trong 4 ngày đó, chị mới cảm nhận được là thằng em chị thương yêu chị đến cỡ nào. Nó không một lời than thở, thay chị làm hết mọi công việc kể cả chăm sóc chị và bé Thảo ; từ nồi cháo nghêu rắc tiêu cho chị ăn đến bình sữa bú dặm cho bé Thảo. Khó khăn thứ hai mà cả hai chị em thật cố gắng khắc phục, đó là quần áo. Khi trôi vào hoang đảo, trên người hai chị em chỉ có một bộ quần áo duy nhất, sau đó nhờ xác chiếc ghe bàu cung cấp thêm cho cả hai một số nữa nhưng cũng chẳng đâu vào đâu. Ở đây, do nắng gắt nên mỗi khi ra khỏi nhà phải mặc quần dài, áo dài tay và thậm chí phải lấy áo trùm đầu thay nón nhưng ngặt một nỗi, mồ hôi người ra lại thêm gió biển thổi vào mang theo hơi nước biển có muối rất dễ làm mục vải nên y phục hai chị em cứ thay phiên nhau rách.
Vì phải để dành quần áo lành lặn cho ngày trở về nữa nên khi ngủ, do trong nhà không lạnh mấy, Lợi phải ở trần mặc quần đùi còn chị Hoàng thì chỉ có nịt vú và quần lót ; một hai ngày đầu cả hai còn ngượng ngùng nhưng riết rồi cũng quen đi. Vậy là ngày lại qua ngày, đêm lại hết đêm, chị Hoàng và Lợi cùng nguôi ngoai nỗi buồn xa xứ lưu lạc, chấp nhận kiếp sống trên hoang đảo ; khi tinh thần con người đã yên bình thì rất dễ dàng phát sinh tình cảm sinh lý, nhất là chị Hoàng và Lợi đã từng là người tình của nhau thì chuyện đó lại càng thuận buồm xuôi gió xảy ra hơn nữa. Mười ba ngày ngủ trong hốc đá, tuy nằm cạnh nhau nhưng do lo lắng, mệt mỏi nên hai chị em không hề có ý nghĩ gì đến tình cũ nghĩa xưa cả ; sau đó, chuyển qua ngủ trong nhà sàn trúc trên tấm bông sô, chị Hoàng nằm giữa còn hai bên là Lợi và bé Thảo nhưng hơn nữa tháng rồi cũng chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Chị Hoàng chỉ nghĩ thôi mà hai gò má chị đã ửng đỏ lên rồi, huống hồ chi là… “Giờ nếu mình quan hệ với nó, ngộ nhỡ có thai thì chỉ có đường chết trên đảo thôi, chứ biết làm sao?”. Một lần, sau ngày chị Hoàng hết bệnh, hai chị em ra suối, để bé Thảo trong cái thau trên bờ rồi cùng xuống vừa tắm vừa đùa giỡn dưới làn nước trong xanh và bất chợt, vì bỗng nhiên thấy chị mình xinh gái quá, Lợi hứng tình ôm lấy chị thì chị vùng ra nữa có vẻ giận nữa lại đùa :
- Chị không thích như vậy nữa đâu. Bé Thảo nhìn thấy tụi mình kìa!
Trong cuộc đời này, chuyện gì đến rồi thì cũng sẽ đến mà thôi, huống hồ chi hai chị em đã từng có tình với nhau thật nồng nàn, đằm thắm. Một ngày nọ, lúc trời chạng vạng tối thì trời đổ mưa và từ lúc đặt chân lên đảo đến giờ, chị Hoàng và Lợi chưa thấy cơn mưa nhỏ nào cả ; hễ trời mưa thì dai dẳng kéo dài có nhanh lắm thì cũng là hai tiếng đồng hồ. Nhờ trời mưa nên hai chị em đỡ mất công vào suối tắm cũng như lấy nước ăn uống. Đã thành thói quen thường lệ, trước khi đi ngủ, chị Hoàng và Lợi đều lần lượt đến đứng trước cái hủ sành đựng tro cốt bác Bình đặt trên tấm phẳng ghép lại từ những thân trúc đập giập gắn vào vách cạnh cửa vào nhà sàn, chắp tay lạy ba lạy kính viếng vong hồn linh thiêng của bác. Hai chị em nằm xuống tấm bông sô, ôm bé Thảo đùa giỡn một chập ; bé Thảo nay đã gần 8 tháng tuổi, vì bú sữa mẹ đều đặn lại bú dặm thêm sữa ngoài nên rất sổ sữa, có da có thịt, khỏe khoắn và cười giỡn suốt ngày. Thẳng thừng mà nói, bé Thảo chính là niềm vui, niềm hạnh phúc của cả chị Hoàng và Lợi ; có mệt mỏi cách mấy mà nhìn bé là bao nhiêu mỏi mệt đều tan biến đâu cả. Có điều lạ là hai chị em mỗi người đều ngã bệnh một lần, còn bé thì vẫn cứ như là Sumo. Khoảng gần nữa tiếng sau, bé Thảo thấm mệt lăn ra ngủ, Lợi lên tiếng :
- Mấy hạt dưa giống chị gieo hồi sáng gặp mưa thế này sẽ đâm chồi nảy lộc. Chỉ ba tháng sau tha hồ có dưa ăn!
Số là chị Hoàng vốn có tính chắt chiu lo xa, trước khi lên đường, ngoài tiền vàng ra chị còn mang theo trong túi xách tay một gói nylon nhỏ đựng hạt dưa giống với ý định ra được nước ngoài rồi thì chị sẽ mua đất lập trang trại trồng dưa. Lúc sáng, chị mang mấy hạt giống ra gieo ở miếng đất trống cạnh nhà, hy vọng đó sẽ là nguồn thực phẩm dự trữ sau này cho hai chị em và đứa con. Đêm mưa giá lạnh, cả hai chị em đều lặng yên như đang mãi miết theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng tư của mình.
- Chị Hoàng ơi, chị có mong một ngày nào đó hai chị em mình được trở về nhà không chị?- Lợi lại lên tiếng.
- Sao lại không em? Chị đang mong ngày mong đêm đó chứ?
Bỗng một luồng gió thổi thốc vào nhà khiến cả hai chị em đều phải rùng mình mấy lượt. Chị Hoàng bảo thằng em cứ nằm sát vào người chị để lấy thân nhệt của nhau sưởi ấm cho nhau ; mấy đêm trước, hai chị em vẫn làm theo cách này để xua tan cảm giác lạnh nhưng đêm nay, bỗng dưng Lợi lại thấy hơi kỳ kỳ, ngường ngượng làm sao ấy. Linh tính cho biết giữa nó và chị Hoàng sắp sửa xảy ra chuyện gì đây còn chị dường như cũng có cảm nhận như vậy ; hai chị em khó ngủ vô cùng rồi chị trước em sau ngồi dậy. Chị Hoàng tính nhờ Lợi đi lấy cho chị ly nước thì bỗng thằng em vòng tay phải ôm xiết lấy tấm lưng thon thả, mềm mại của chị và Lợi ngạc nhiên vì thấy chị mình lại yên lặng chứ không phản ứng như lần đi tắm mới đây ; đó là do chị biết em trai mình đang thiếu vắng một cái gì đó bấy lâu nay mà chính chị sự thực là cũng đang thiếu vắng cái đó. Chị mấp máy đôi môi, khe khẽ gọi “Lợi!...Lợi…em…” và như có một sức hút vô cùng mạnh mẽ xuất hiện giữa hai chị em, càng lúc càng lôi kéo thân thể cả hai cùng kề sát vào với nhau. Rất nhanh và cũng rất nhạy, những nụ hôn như mưa như gió của hai chị em bắt đầu gửi tặng cho nhau vào tóc, vào trán, vào mắt, vào gò má, vào hai bên mang tai của nhau. Vậy là cuộc tình loạn luân tội lỗi của chị Hoàng và Lợi gần 16 tháng trôi qua nay mới có cơ hội nối nhịp phụng loan cầm sắc.
Chị Hoàng nhắm nghiền đôi mắt vừa say sưa hôn khắp khuôn mặt thằng em vừa rướn cao vầng cổ thở nấc lên từng hơi. Sự thiếu vắng tình yêu nhục dục lâu ngày làm cho cõi lòng hai chị em càng lúc càng cảm thấy rạo rực, cháy bỏng, thiêu đốt chẳng khác gì ánh mặt trời gay gắt, chói chang trên hoang đảo và chính sự thiếu vắng ấy của hai chị em nay đã được bù đắp lại bằng những nụ hôn, những cái vuốt ve mơn trớn mà cả hai đang bắt đầu cùng nhau thể hiện trong ngôi nhà sàn trúc, dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu nhỏ vào đêm mưa tầm tã. Không mời cũng không gọi, đôi môi hai chị em tự động tìm kiếm nhau trong một chút bẽn lẽn, ngượng ngùng và khi đã gặp được nhau rồi thì từ từ, chậm rãi gắn vào nhau từng nụ hôn một cho đến khi kéo dài ra nghĩa là môi luồn sâu vào môi, lưỡi xoắn xuýt lấy lưỡi, răng cọ sát với răng. Vì ngoài hai chị em với bé Thảo ra, trên hoang đảo này đâu còn người nào nữa đâu mà sợ người ta nhìn ngó ; do vậy chị Hoàng và Lợi yêu nhau, làm tình cùng nhau một cách quá đỗi tự nhiên, dạn dĩ, táo bạo và nếu có mắc cỡ, e thẹn thì cũng là tự mắc cỡ, e thẹn với mình mà thôi. Tuy nhiên, lúc đầu hai chị em cũng có phần nào lúng túng, vụng về, lụp cha lụp chụp ; chắc có lẽ là do quá lâu rồi không gần gũi nhau nay mới bất ngờ nối tình lại nên cả hai đều chưa kịp chuẩn bị tinh thần và tâm lý chăng? Nụ hôn môi đầu tiên của hai chị em trên hoang đảo xa vắng say đắm, ngây ngất thật rợn người đến nỗi cả hai cảm thấy như có hằng hà vô số gai ốc mọc khắp thân thể và lúc này, hai chị em không còn cảm thấy giá lạnh vì cơn mưa đêm nữa do từ đáy lòng của chị cũng như của em đều bùng cháy lên ngọn lửa tình nóng bỏng. Hai chị em chẳng khác gì rơm và lửa lâu ngày cách xa nhau nay lửa vừa mới bén vào rơm là lập tức rơm ngùn ngụt bốc cháy dữ dội, không có nước gì mà có thể dập tắt cho được dù là một cơn sóng thần đi chăng nữa. Hơi thở hai chị em càng lúc càng hổn hển, gấp gáp với xúc cảm và phấn khích tăng quá cao độ khiến cho thằng em thì bồi hồi, xao xuyến còn con chị thì gần như muốn nức nở òa khóc.
Với cử chỉ thật âu yếm và tình tứ, Lợi nhẹ nhàng dìu đỡ chị Hoàng nằm trở xuống tấm bông sô còn nó thì nằm xuống nghiêng người qua, gần như nằm úp lên trên người chị ruột thứ năm của nó. Nằm bên cạnh hai chị em, bé Thảo ngủ rất say sưa và hồn nhiên, cho dù bé có thức đi chăng nữa thì bé cũng không bao giờ biết được là mẹ nó cùng cậu nó đang ngây ngất, mê mệt yêu nhau đến nỗi trời đánh chắc cũng không thể nào rời nhau ra được. Khuôn mặt Lợi cứ mãi miết kề sát vào khuôn mặt tròn vành vạnh như vầng trăng ngày rằm của chị Hoàng và đôi môi nó kể từ giây phút này trở đi hoàn toàn không thể rời khỏi đôi môi người chị hình trái tim, dày mọng, thắm đỏ, mềm mại vô cùng. Tuy rằng mới năm trước đây, đã hai lần quen biết với đôi môi này rồi thế nhưng không hiểu vì sao giờ này nó lại vẫn còn cảm thấy rất đỗi xa lạ nên nó cứ say sưa nút liếm một cách say sưa, không hề biết mệt, không hề biết chán như để tận hưởng cho hết hương vị ngọt ngào, êm dịu nơi đầu môi chót lưỡi chị Hoàng. Hai cánh tay trắng nõn của chị Hoàng lần lên vòng qua sau gáy thằng em và cứ thế, chị mê mẫn gần như mụ cả người đón nhận từng nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng mà Lợi trao tặng cho với tất cả nỗi niềm say sưa, đắm đuối. Một hồi lâu, đôi môi thằng em nhẹ nhàng rời khỏi hai làn môi thắm đỏ của con chị, từ từ lần xuống cổ, xuống vai. Hôm trước, lúc ở ngoài suối, chị Hoàng phản ứng lại Lợi do chị vẫn còn chưa khỏe hẳn sau cơn sốt vả lại, chị chưa chuẩn bị được một tâm lý thoải mái dù là chị đã từng suy nghĩ trước sau gì rồi cũng sẽ xảy ra tình huống quan hệ loạn luân tội lỗi giữa hai chị em. Đêm nay, chỉ vì viễn cảnh là có thể hai chị em sẽ sống trọn đời đời kiếp kiếp đến lúc răng long đầu bạc trên hoang đảo này cũng nên ; do vậy, chị Hoàng chấp nhận nối lại tình yêu cùng thằng em út của chị để khỏi mỏi mòn sắc xuân và hai chị em có thêm niềm vui nhằm xóa tan đi nỗi cô đơn, trơ trọi khi phải sống tách rời với cộng đồng xã hội cũng như thế giới loài người.
Cũng như mọi đêm, đêm nay, chị Hoàng chỉ vỏn vẹn nịt vú và quần lót còn Lợi mỗi quần đùi ; như vậy thì cũng đỡ mất thời gian cho nó phải cởi bỏ nhiều lớp quần áo của chị cũng như của nó. Thân thể chị Hoàng càng lúc càng mềm đi, càng buông thả trong vòng tay ôm của thằng em và nó thật như mở cờ trong bụng, như là hơn cả bắt được vàng khi đêm nay, nó được chị nó cho phép tái thưởng thức, khám phá và chiếm đoạt tấm thân tuyệt mỹ, kiều diễm của chị nó. Đây chính là mối tình thứ tư, người tình thứ tư của Lợi tại rẫy dưa Gò Rùa vào một đêm khuya thanh vắng, đúng vào lúc chị giận dỗi đấng phu quân cứ mãi miết rượu chè be bét, bỏ vợ quên con ; lúc ấy, do ngây thơ nên nó còn quá nhiều vụng về nhưng đêm nay thì chắc chắn là những vụng về ấy sẽ không còn nữa mà thay vào đó là những lọc lõi, khéo léo, tài tình trong thao tác làm tình và ân ái cùng người chị ruột thứ năm. Mái tóc chị Hoàng đen nhánh, óng ả, thướt tha và mềm mại luôn được chị kẹp gọn lên thì giờ chính chị đã tháo kẹp, phủ xõa xuống nên trông chị càng thêm gợi cảm gợi tình một cách quá đỗi liêu trai kỳ dị. Chị Hoàng nhẹ nghiêng người qua với dụng ý bảo Lợi tháo gở nịt vú của chị ra ngay lúc này đi chứ còn chần chờ chi nữa và nó thật nhanh nhạy hiểu được ý chị, lập tức lần hai bàn tay mày mò tháo hai cái móc sắt nhỏ gài hai mối nơi mỗi đầu dây chiếc nịt vú của chị. Chỉ trông chốc lát, khi mà hai cái móc sắt nhỏ ấy vừa rời khỏi khoen cài thì chiếc nịt vú không còn bó sát vào người chị nữa mà từ từ lỏng dần, lỏng dần và tuột lệch xuống dưới. Lợi mới vừa cầm chiếc nịt vú để qua một bên, trong lúc chưa kịp làm gì cả thì một tiếng sét nổ vang ngoài trời mưa khiến bé Thảo giật mình, thảng thốt khóc ré lên. Hai chị em vội buông nhau ra, cùng ngồi dậy và chị Hoàng ngượng ngùng vừa vỗ nhẹ bàn tay phải vào mông con bé vừa lên tiếng ru dỗ.
Chỉ khoảng một phút sau thôi là con bé đã ngủ yên trở lại, chị xoay người lại với hai gò má đỏ dựng lên và hai chị em tiếp tục ôm lấy nhau ; Lợi từ từ cúi đầu xuống, hé miệng tìm kiếm và ngậm nút lấy đầu núm vú phải của chị, đồng thời bàn tay phải của nó không quên lần lên nắn bóp, sờ soạng bầu vú trái còn lại trên gò ngực chị không ngớt phập phồng nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển, rộn ràng. Tuy đã có đến hai đứa con song hai bầu vú chị vẫn tuyệt đẹp thần sầu quỷ khóc, săn chắc và gọn gàng như hai quả bưởi đang độ vừa chín tới ; do đang trong thời kỳ nuôi bé Thảo nên chị có rất nhiều sữa tích tụ nơi hai bầu vú nên phải nói là Lợi nút đến đâu thì từng dòng sữa beo béo, mằn mặn cứ trôi tuột vào cổ họng nó và coi như là nó đang xâm phạm, chiếm đoạt nguồn dinh dưỡng quý báu của bé Thảo. Ngày mai, khi bú sữa mẹ, chắc chắn là bé Thảo sẽ bị thiếu hụt sữa vì đêm nay, cậu út đã giành phần sữa ngon lành của cháu. Thực tình mà nói, đêm nay khi nối lại quan hệ tình yêu với chị Hoàng, Lợi mới thực sự cảm thấy chị tuyệt vời, mạnh mẽ hơn và chị cũng nồng nàn, cháy bỏng hơn khi đón nhận nó so với hai lần làm tình trước ở Gò Rùa năm ngoái. Cũng nên nhắc lại một chút là bé Thảo chính là kết quả mối tình loạn luân tội lỗi của hai chị em mà cho đến giờ phút này, chỉ có mỗi mình chị Hoàng là người duy nhất biết được mà thôi chứ ngoài chị ra, ai ai cũng đều đinh ninh rằng bé Thảo là con của chị với anh Vương, ngay đến cả Lợi cũng chẳng hề biết ất giáp gì cả. Năm ngoái, sau hai lần quan hệ với em trai, vài ngày sau thì chị Hoàng bị trễ chu kỳ kinh nguyệt và chị biết ngay là đã có thai với Lợi ; để giấu nhẹm chuyện động trời động đất này, lập tức ngay tối đó chị đã ép buộc đấng phu quân của chị là anh Vương quan hệ với chị. Bí mật này chị Hoàng đã chôn giấu tận đáy cõi lòng cả năm trời nay mang ra nước ngoài và trôi dạt vào hoang đảo. Đêm nay, hai chị em tiếp tục nối lại tình xưa, điều này chứng tỏ chị hoàn toàn không hề sợ bất cứ việc gì có thể xảy ra cho chị, coi như là chị sẵn sàng chấp nhận có thêm một đứa con nữa với em trai mình thì cũng chẳng sao. Vậy là nỗi niềm khát khao tình yêu nhục dục của hai chị em được nguyên nhân trên tẩm thêm xăng vào cho cháy bùng lên, chẳng khác gì đống lửa mỗi khi trời chạng vạng Lợi đốt lên ngoài bãi biển làm tín hiệu cho tàu ghe ngoài khơi vào cứu hộ. Lúc này, hai chị em đã dìu đỡ nhau nằm trở xuống tấm bông sô và thằng em vẫn cứ vừa mê mẫn nút vừa say sưa mò hai bầu vú con chị. Hai bàn tay chị Hoàng không ngớt cử động, lúc thì vò tới vò lui đầu tóc Lợi và khi lại miết lên miết xuống trên tấm lưng gầy guộc của nó. Chị thực sự cảm thấy rất yêu thích nó với cả hai thứ tình cảm đó là tình cảm chị em và tình yêu nam nữ trộn lẫn vào nhau, dâng tràn trong tâm hồn chị như cơn sóng thần một tháng trước đây đã nhẫn tâm xô đẩy hai chị em trôi dạt vào đảo hoang để lên ngôi chủ đảo bá vương một vùng đất hoang vu, chưa hề có dấu chân người.
Ngẫm nghĩ cho tận tường thì mới thấy là tạo hóa an bài, sắp xếp mọi việc, mọi lẽ trên cuộc đời này nhất là tình yêu rất tuyệt vời đôi khi có một vài chút éo le vì ta thấy tình yêu có bao giờ phân biệt tuổi tác, địa vị, nghề nghiệp và kể cả những mối quan hệ gia đình huyết thống ; chị Hoàng và Lợi tuy là hai chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, cùng một dòng máu, cùng một họ Nguyễn nhưng cả hai cũng đã gạt bỏ được mối quan hệ huyết thống của mình để cùng nhau tôn vinh vẻ đẹp huyền thoại của tình yêu vĩnh cửu. Bố mẹ và người thân của hai chị em những tưởng là cả hai đã bình yên đến đảo tập trung, chuẩn bị được đón nhận vào một quốc gia thiên đường nào đó ; chứ họ đâu có ngờ được rằng hai chị em suýt nữa bỏ mạng trong bụng cá mập rồi lưu lạc trên hoang đảo và giờ này lại đang say đắm làm tình, ân ái cùng nhau. Căn nhà sàn bằng trúc trong đêm mưa tầm tã đã trở thành căn nhà hoa chúc của hai chị em và tuy không có giường nhưng thay vào đó, tấm bông sô sẽ là nơi đón nhận lấy tinh hoa tình ái của cả hai không ngớt trăn trở, thao thức, vật vả với mối tình cấm thật nồng nàn, ấm áp mà hai chị em đang ân cần trao tặng cho nhau. Lúc này, thằng em đổi bên lần miệng qua ngậm và nút đầu núm vú trái của người chị còn bàn tay trái nó lần lên mày mò, nắn bóp bầu vú phải mà nó vừa mới nút chán nút chê. Vậy là giờ đây, hai chị em không còn là hai chị em nữa mà coi như hoàn toàn đã trở thành là vợ chồng của nhau vì chỉ có vợ chồng mới có những thao tác ân ái, yêu đương như thế ; cả hai vừa thở rất mạnh vừa rên rỉ rất lớn cho dù không có trận mưa đêm dai dẳng bên ngoài thì cũng chẳng có ai trên đảo hoang này nghe thấy. Nói theo duy tâm, nếu có vong hồn thì chắc chắn là vong hồn bác tài công Nguyễn văn Bình sẽ nhìn thấy hình ảnh chị Hoàng và Lợi đang yêu nhau say đắm vì thân xác bác đã được hai chị em hỏa táng một cách đàng hoàng, trân trọng lại còn kính viếng hủ tro cốt bác ba lạy trước khi đi ngủ. Lẽ dĩ nhiên, thế nào bác cũng phải đồng tình chấp nhận cho hai chị em loạn luân với nhau vì một lẽ cả hai không thể nào mà sống mỏi mòn tuổi xuân trên hoang đảo xa xôi hẻo lánh giữa đại dương mênh mông bát ngát ; hơn nữa, lại còn có thêm một đứa con của hai chị em đang ngủ say sưa bên cạnh. Hai bàn tay Lợi lúc bấy giờ cũng không còn ngần ngại gì mà không lần xuống mày mò cởi tuột chiếc quần lót trắng đã ngã sang màu cháo lòng của chị Hoàng và tất nhiên, chị không hề phản đối hay cự tuyệt chi cả ; trái lại, chị rất tự nhiên đồng tình hỗ trợ em mình bằng cách lần lượt co duỗi hai chân để nó dễ dàng cởi quần lót chị qua khỏi cặp đùi săn chắc, hai đầu gối, cặp giò thon dài và cuối cùng là hai bàn chân mềm mại, mọng nước của chị.
Tuy đã để quần lót chị Hoàng qua một bên rồi nhưng Lợi vẫn chưa phải vội vàng, gấp gáp làm gì cả vì nó biết thời gian của nó và chị Hoàng là nguyên cả một đêm mưa dài dăng dẳng. Nó từ từ cúi xuống âu yếm hôn lên đôi môi dảnh của chị rồi môi và lưỡi nó bắt đầu song hành cùng nhau vừa hôn nhẹ vừa liếm khẽ lên vầng cổ chị ; từ đấy chậm rãi lần xuống ngực, xuống bụng và hai vòng eo. Nó hôn liếm đến đâu thì chị cảm thấy như có vô vàn gai ốc mọc lên đến đấy, toàn thân chị lâu lâu lại ưỡn cả lên cùng tiếng rên dài sung sướng và hai chân chị chốc lát lại co lên rồi duỗi thẳng ra. Khi đến hai vòng eo chị Hoàng, Lợi cũng chưa chịu dừng lại mà vẫn cứ hôn, cứ liếm xuống cặp đùi non, xuống hai đầu gối, xuống cặp giò thon dài và hai bàn chân trắng nuột trắng nà của người chị ruột. Từ hai bàn chân chị, nó lại hôn và liếm lần ngược lên trên và trong lúc này, bàn tay phải của nó dạn dĩ lần lên tìm kiếm, mày mò chổ kín đáo và quan trọng nhất cuộc đời người phụ nữ của chị Hoàng ; tất nhiên, chổ này đã là chổ thân quen đối với Lợi hồi năm trước nhưng lâu ngày rồi thì cũng thành xa lạ nên lần này nó thực sự có cảm giác háo hức, phấn khích, thú vị vô cùng. Vì ngưỡng kích thích của chị Hoàng đã tới mức độ quá cao nên dịch sinh lý phụ nữ từ nãy đến giờ tiết ra rất nhiều từ âm đạo chị nên khi vừa mò bàn tay vào thì nó đã cảm thấy ướt rượt cả năm ngón tay. Hơn cả năm trời, đêm mưa này, chị Hoàng cứ bồi hồi, xao xuyến tự hỏi là không biết bấy lâu nay, “đồ chơi” của thằng em út lớn hay nhỏ như thế nào so với năm ngoái và nhân lúc Lợi hơi nghiêng người qua bên phải, chị lần bàn tay trái mình xuống thọt vào bên trong quần đùi nó và nắm lấy con cu nó đã cương ngỗng lên tự lúc nào chẳng hay chẳng biết.
Chị Hoàng nhận thấy con cu thằng em có phần to hơn, dài hơn và thẳng hơn so với năm trước và chị lần cả hai bàn tay nắm lấy hai lưng quần đùi em mình nhẹ tuột xuống dưới. Thấy thái độ chị như vậy, Lợi nhận thấy là không thể nào chần chờ được nữa ; nó vội lần hai bàn tay xuống phụ giúp chị nhanh chóng tuột hai ống quần đùi xuống khỏi hai đầu gối, cặp giò rồi lần lượt ra khỏi hai bàn chân, hết bàn chân phải đến bàn chân trái. Vừa mới để quần đùi qua bên, Lợi liền bị chị Hoàng lật người đè úp lên trên thân nó và với nỗi niềm khát khao nhục dục vô bờ vô bến ; chị nhổm dậy rồi cúi xuống, đôi môi xinh đẹp thắm đỏ của chị bỗng chốc mở rộng ra và con cu nó lọt thỏm vào ngay bên trong miệng chị. Thao tác làm tình này của chị thật sự sốc khiến nó quá đỗi bất ngờ, không thể nào chuẩn bị kịp tinh thần để đón nhận và nếu không tự kiềm chế kịp thì chắc chắn là thế nào nó cũng “khóc ngoài quan ải” đồng thời treo cờ trắng đầu hàng vô điều kiện. Vì con cu nó rất dài nên miệng chị mỗi lần duột vào nhả ra thì chỉ có đầu khấc và nữa con cu nó là lọt vào bên trong miệng chị, cọ sát vào hai bờ môi mềm mại, vào cái lưỡi xoắn xuýt của chị. Lợi nằm ngửa người trên tấm bông sô, không ngớt run rẫy chao đảo, sung sướng phấn khích vô cùng khi lặng yên cho chị Hoàng nút cu nó ; chị càng nút càng liếm thì con cu nó càng to, càng cứng, càng dài và càng thẳng đơ. Trong đêm mưa tầm tã, không gian ngôi nhà sàn trúc như lắng đọng lại xung quanh thân thể trần truồng không còn mảnh vải nào che thân của hai chị em ruột Diễm Hoàng và Hùng Lợi.
Chị Hoàng vẫn cứ say sưa, mải miết nút cu thằng em và trong lúc này, chị bỗng có một ý nghĩ thật táo tợn là không biết em trai của chị nó có dám nút liếm âm đạo của chị không ; mới chỉ nghĩ như vậy thôi mà chị đã cảm thấy hai gò má đỏ dựng lên rồi. Dĩ nhiên, trong chuyện ân ái yêu đương chỉ cần hiểu ý nhau là một bên trao tặng và một bên đón nhận, chỉ có thế thôi chứ đâu có ai mà quá dạn dĩ đến mức độ là phải lên tiếng đề nghị, mời gọi nọ nọ kia kia. Vậy là cuối cùng, thằng em cũng không thể nào hiểu được ý người chị và nó cảm thấy lúc này là phải cùng chị đi đến giai đoạn kết thúc của cuộc tình loạn luân tội lỗi này thôi ; nhân lúc chị ngừng nút cu nó, nó nhỏm người ôm lấy chị và dìu chị nằm xuống rồi như một con rắn, nó từ từ trườn người tới leo lên trên người chị. Chị Hoàng háo hức, run rẫy trong phấn khích cao độ đón nhận Lợi bằng cách vòng tay ôm siết lấy tấm lưng gầy guộc của thằng em. Hai chân nó chậm rãi quắp lấy hai chân nuột nà, trắng như trứng gà lột của người chị thứ năm và nhẹ nhàng rà rà đầu khấc con cu nó vào ngay giữa hai môi lớn âm đạo chị đang từ từ giãn nỡ ra do kích thích sinh lý ; vì dịch nhờn chị tiết ra nhiều nên chẳng mấy chốc, con cu nó đã lọt được gần phân nữa vào bên trong của mình chị. Có lẽ vì thời gian hơn cả năm trời kể từ khi gần gũi thằng em ở Gò Rùa, sau đó bắt đầu ly thân với chồng, gián đoạn việc yêu đương ân ái và do con cu nó vừa dài lại vừa to nên lúc đầu giao hợp cùng Lợi, chị Hoàng nhăn mặt nhíu mày, miệng há hốc thở hắt ra đồng thời rướn cao vầng cổ. Tiếp tục, từ từ từng cm một, con cu Lợi đang trở về đường xưa lối cũ, càng lúc càng lút sâu vào đến tận tử cung chị Hoàng.
- Lợi em…..bé…Thảo…. con em!
Trong tiếng rên rỉ hoan lạc sung sướng, chị Hoàng không biết là vô tình hay cố tình tiết lộ chuyện long trời lở đất của hai chị em vào năm ngoái ở Gò Rùa và do chị hổn hển nói tiếng được tiếng mất nên Lợi cũng chẳng hề nghe rõ là chị muốn nói gì. Chị Hoàng còn muốn nói thêm là “em hãy cho chị thêm một thằng Nhân nữa đi” nhưng vì ngượng thành thử ra chị không dám nói mà cứ yên lặng đón nhận tinh lực của Lợi đang từng đợt, từng đợt mạnh mẽ và dữ dội truyền vào cơ thể chị chẳng khác gì một cơn sóng thần hung hãn trên đại dương bao la bát ngát. Do bây giờ tạm thời không còn lo nghĩ gì đến cuộc sống hiện tại nữa nên hai chị em cùng nhau làm tình, giao hợp với tâm trạng thật thoải mái, hồ hởi và phấn khích và cường độ ân tình của hai chị em quả thật mạnh mẽ, dồi dào, sung sức. Nằm trên người chị Hoàng, Lợi bắt đầu nhấp nhỏm hai mông nhấc lên hạ xuống, đưa đẩy con cu thần thượng vô địch thụt ra thọt vào sâu tận bên trong âm đạo chị Hoàng.
Hai hòn dái nó tuy xệ dài xuống nhưng vẫn hùng dũng gác hai bên cửa mình chị và lớp lông loăn xoăn nơi gốc cu nó cứ mãi miết xoắn xuýt lấy lớp lông dày mềm mại phủ xõa xung quanh cũng như phía trên chổ kín chị. So với hai lần gần gũi chung đụng nhau năm trước ở Gò Rùa, trên hoang đảo này, với địa vị là chủ nhân hòn đảo, hai chị em cùng cảm nhận được là cả hai đều tuyệt vời, mạnh mẽ và dạn dĩ hơn trong cuộc yêu đương, ân ái, mây mưa. Lợi cảm nhận rất rõ ràng là thành cơ âm đạo chị Hoàng cứ liên tục nhim nhíp co bóp, càng lúc càng thắt chặt lấy con cu dài và to của nó để nhốt kín ở bên trong chổ kín chị chẳng khác gì bao vây một con thú trong cái vực sâu thăm thẳm. Bé Thảo vẫn ngủ say sưa bên cạnh hai chị em và dĩ nhiên là bé hoàn toàn không biết là lúc này, cậu út nó đang cố tình lạc lối chui vào đúng nơi mà tám tháng trước đây bé đã từ đó chui ra. Vì quá phấn khích gợi tình nên dịch nhớt sinh lý phụ nữ từ nơi âm đạo chị Hoàng tiết ra rất nhiều và do đó mà cửa mình chị mới giãn rộng được để chứa đựng nổi con cu quá khổ của thằng em út ; nó có cảm tưởng như là con cu mình đang chui vào một cái vũng sâu thẳm, tối tăm, nhầy nhụa. Sự dạn dĩ, táo bạo quá mức cho phép của hai chị em trong căn nhà sàn trúc hạnh phúc của mình vào đêm mưa tầm tả chính là ngòi nổ làm thăng hoa thêm đẹp hơn, tuyệt vời hơn cho tình yêu loạn luân tội lỗi của cả hai người cùng mang họ Nguyễn.
Trên thế gian này không có gì hoan lạc bằng, không có gì sung sướng bằng lúc hai người nam nữ yêu nhau và giao hợp cùng nhau, dù cho hai người đó có là gì với nhau đi nữa. Chị Hoàng 24 tuổi, còn Lợi 16 tuổi và tuy hai chị em hơn kém nhau 8 tuổi nhưng cả hai vẫn cứ mặc kệ, chối bỏ mối quan hệ ruột rà huyết thống để chấp nhận trở thành vợ chồng với nhau trên đảo hoang nghìn trùng xa cách. Có thể là thằng bé Nhân, đứa con trai mà chị Hoàng thầm ao ước đang sắp sửa được tạo hình tạo dáng trong cơ thể chị vì lúc này đây, hai chị em đang đi vào giai đoạn khoái ngất của cuộc tình cấm nồng cháy và đắm đuối. Lợi duỗi thẳng hai chân, nằm phủ phục trên người chị ruột thứ năm, đôi môi hai chị em lại có dịp quấn quýt lấy nhau, hai bàn tay Lợi níu chặt hai bờ vai chị còn hai bàn tay chị thì không ngớt cử động cào cào những móng tay nhọn và in hằn những đường xước rướm máu trên tấm lưng thằng em, không biết là do chị quá đau đớn hay là sung sướng. Dịch tinh do con cu Lợi xuất ra thật nhiều, chẳng khác gì một dòng thác trắng xóa từ trên cao xối xả đổ vào sâu tận tử cung chị Hoàng, tràn ra cả bên ngoài làm cho đùi và bụng cả hai chị em đều ướt át, nhớp nhơ.
Vậy là đến giờ phút này đây, Lợi đã hoàn thành thực hiện xong nghĩa vụ của một người chồng đối với người chị ruột thứ năm và thân thể hai chị em hiện giờ, mồ hôi mẹ mồ hôi con nhễ nhại túa ra mặc dù trời vẫn còn gió mưa lạnh giá. Chị Hoàng và Lợi âu yếm hôn môi nhau, hai bộ phận sinh dục hai chị em từ từ rời nhau ra và hai chị em ngồi dậy. Con cu Lợi đã mau chóng thun nhỏ lại như trái ớt khô, mềm xèo như bún và ướt nhẹp như bị mắc mưa, trông thật thảm hại, tội nghiệp vô cùng. Dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đèn dầu nhỏ, chị Hoàng đỏ bừng hai gò má, trông chị thật đẹp và đáng yêu làm sao…
Kể từ đêm mưa ấy là bắt đầu nở rộ mùa tình yêu của chị Hoàng và Lợi. Đêm nào cũng vậy như là một thói quen, hễ bé Thảo ngủ say rồi là hai chị em ôm nhau yêu đương, ân ái và giao hợp với nhau. Do trong thời gian này, có lẽ chị Hoàng đã qua giai đoạn rụng trứng sau kinh nguyệt nên chị chẳng hề thấy có dấu hiệu gì chứng tỏ chị mang thai cả mặc dù chị rất mong muốn có được điều đó. Nhờ vậy mà hai chị em cứ thoải mái, an tâm, hồ hởi mãi miết làm tình cùng nhau trên hoang đảo xa vắng giữa biển khơi xanh thẳm. Riết rồi ban đêm thấy cũng không đủ, hai chị em còn tranh thủ luôn cả ban ngày. Một lần vào buổi trưa, trong lúc vào đảo hái nấm về làm thức ăn, hai chị em ngồi đùa giỡn dưới bóng mát một góc cây, bé Thảo thì nằm trên tấm bố nhựa trãi lên thảm cỏ ; bất chợt thấy hứng tình, chị Hoàng và Lợi bỗng háo hức, hổn hển vòng tay xiết lấy thân thể của nhau, lăn lộn trên tấm thảm cỏ xanh mềm mại và trao cho nhau những nụ hôn môi ngọt ngào, say đắm.
Từ 1 giờ 30 đến 4 giờ 30, đúng ba tiếng đồng hồ, hai chị em cứ mãi ngây ngất yêu nhau với hai lần giao hợp, mặc cho bé Thảo hết thức rồi lại ngủ cho đến khi bé khóc ré lên, hai chị em mới chịu rời nhau ra và bồng bé trở về nhà. Sau lần yêu nhau trong rừng này, vài ngày sau thì chị Hoàng lâu lâu lại có cảm giác buồn nôn khó chịu và chị lại rất mừng rỡ vì như vậy có nghĩa là chị đã mang thai với thằng em chị. Từ hôm ấy trở đi, chị Hoàng chỉ cho Lợi hôn hít, vuốt ve, sờ mó chị chứ tuyệt đối không cho nó giao hợp với chị nữa. Sợ nó buồn và tự ái, chị Hoàng nói luôn cho nó biết chuyện gì đã xảy ra ; nghe qua, nó chột dạ và lo lắng là không biết mai mốt, chị Hoàng sẽ sinh nở như thế nào trên hoang đảo này? Như đi guốc trong bụng Lợi, chị Hoàng vỗ vai nó bảo nó đừng quá lo lắng ; đến chừng ấy thì nó chỉ việc phụ giúp chị một vài việc nhỏ nhặt là xong vì chị cũng đã tính hết rồi.
Tưởng là hai chị em sẽ sống già đời đời kiếp kiếp, con đàn cháu đống trên hoang đảo xa xôi mịt mù chốn biển khơi nhưng không, vào ngày thứ 71( Lợi dùng mẫu than đá đánh dấu từng ngày trôi qua trên vách hốc đá), một chiếc tàu đánh cá của dân đảo Trường Sa do nhìn thấy ánh lửa báo hiệu trên đảo do Lợi đốt vào lúc hoàng hôn mỗi chiều đã cập vào đảo hoang. Trên tàu là hai vợ chồng tuổi cũng đã xấp xỉ 50 và ba người con gồm hai trai và một gái trạc 22 đến 25; tất cả 5 người đều vui vẻ, cởi mở đón chào hai chị em Diễm Hoàng, Hùng Lợi lên tàu trở lại đất liền trong hai bộ quần áo lành lặn mà cả hai đã để dành lại lúc lấy được trên chiếc ghe bàu. Hành lý lúc này của hai chị em hoàn toàn không có gì nhiều, ngoại trừ chiếc túi xách nhỏ đựng tiền vàng của chị Hoàng, cái hủ sành tro cốt bác Bình và cái bình bú sữa cho bé Thảo, còn lại tất cả đều để lại hết trên hoang đảo cùng căn nhà sàn trúc – nơi dệt mộng uyên ương hồ điệp của hai chị em - cho những ai sau này hễ còn ôm mộng lập thân lập nghiệp nơi xứ người chẳng may lạc vào đây thì vẫn còn có mà dùng.
- Hai cháu gặp hải tặc à? Ông chủ tàu hỏi thăm
- Dạ không. Ghe của cháu bị sóng vùi. Trừ hai chị em cháu, gần 30 người trên ghe đều chết cả. Tụi cháu dạt vào đảo hơn hai tháng nay, có gặp được xác bác tài lái ghe và tụi cháu thiêu bác cho vào cái hủ này đặng mang về cho gia đình bác ấy – Chị Hoàng đáp.
- Chị ơi, ở trên đảo hai chị em ăn uống thế nào hở chị? Cô con gái chủ tàu hỏi xen vào.
- Thì cũng có suối nước ngọt, có cá, sò, ốc, nấm nè! Chị còn trồng được dưa hấu trên đó nữa nhưng mà chưa kịp có trái để ăn thì đã về rồi.
- Vậy chuyện của chị sao thấy giống chuyện An Tiêm quá vậy? Một anh con chủ tàu hỏi.
Mọi người cười phá lên vui vẻ. Vậy là theo chiếc tàu đánh cá, hơn một ngày sau, chị Hoàng và Lợi về đến đảo Trường Sa. Sau đó, hai chị em mua vé đáp máy bay từ đây về Vũng Tàu chỉ có 3 tiếng đồng hồ. Xuống máy bay, cả hai đều tỏ ra mừng mừng tủi tủi, cười ra nước mắt khi thấy trước mắt mình là hình ảnh quê hương thân thuộc chôn nhau cắt rốn. Việc đầu tiên của hai chị em là đón xe ôm về Phước Tỉnh và chỉ cần hỏi thăm vài người, hai chị em đã tìm được nhà ông Bình để trao lại cho vợ bác cái hủ sành tro cốt bác cùng tấm thẻ chứng minh nhân dân của bác. Vợ con bác Bình hết lòng cám ơn chị Hoàng và Lợi, mời hai chị em ở lại dùng cơm. Lúc ngồi trên xe đò về Bà Rịa, hai chị em mới biết hôm nay đã là ngày đưa ông táo về trời, nghĩa là chỉ còn một tuần nữa là đón chào năm mới. Để xua tan nỗi lo lắng của thằng em, chị Hoàng cho nó biết là khi về đến nhà, chị sẽ nói dối bố mẹ và các chị là trên đường vượt biển ra nước ngoài, chẳng may bị hải tặc hãm hiếp ; như vậy sau này sẽ không hế có ai nghi ngờ gì về cái thai trong bụng chị vốn chính là kết quả cuộc tình tuy ngang trái nhưng thật nồng nàn của chị và Lợi vào những ngày lưu lạc trên hoang đảo. Xuống xe tại bến xe Bà Rịa, hai chị em đi bộ về nhà và lúc này, không hiểu sao lúc này, toàn thể gia đình Lợi kể cả cô Lan, ai nấy đều có mặt ở nhà. Khi nhìn thấy mẹ con chị Hoàng và Lợi bước vào, những tiếng hét mừng rỡ vang lên ồn ào làm xáo động bầu không gian cận kề mùa xuân mới.
Hế
t