Tôi lớn lên bình thường, bố mẹ không quá yêu chiều nhưng chưa bao giờ là những người không tâm lý. Tôi sống đầy đủ, gia đình không nghèo và chưa phải thiếu thốn bất kỳ một thứ gì.
Tôi không quá ngoan nhưng cũng không hư, so với một đứa con gái, có lẽ là tôi hơi bướng một chút, học lực tôi tốt và những mối quan hệ bạn bè luôn cởi mở – tôi hoà đồng.
Tôi đã từng như thế, đó là khoảng thời gian đã qua không một chút sóng gió gì. Bây giờ, tôi đã khác, là một đứa con gái 17 tuổi, tôi đã khác trước rất nhiều rồi.
Tôi yêu khi mới học lớp 9, điều đó là thay đổi lớn nhất cuộc đời tôi. Một sự hưng phấn mới lạ. Người ta thì vẫn cứ hay nói là, trẻ con, ko bao giờ biết yêu thực sự cả.
Nhưng, tôi tin là khi đó, tôi đã biết yêu thực sự rồi. Hay ít ra, là lúc đó, tôi đã yêu đủ nhiều để bây giờ, cảm thấy trong lòng mình một vết xước quá sâu của những thứ lướt qua gọi tên là “kỷ niệm”.
Lớp 9, thì còn quá non nớt phải không truyện nàng hạ cơ Chắc non nớt đủ nhiều để hồn nhiên. Tôi cũng có quá nhiều điều chưa biết. Người yêu tôi khi ấy, chỉ hơn tôi một tuổi thôi, anh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ. Chúng tôi quan hệ với nhau ngay sau vài tháng yêu nhau. Bởi vì cả hai đều cho rằng, điều đó quá đỗi bình thường, khi chúng tôi là những “người hiểu biết”.
Báo chí nói nhiều về tình yêu giới trẻ, những thứ này nọ, nguy hiểm khi quan hệ…v.v nhưng đối với chúng tôi khi ấy, những điều đó thật ngớ ngẫn và chỉ dành cho những kẻ “ngu ngốc”. Còn chúng tôi?
Chúng tôi biết, chúng tôi hiểu, tự cho rằng mình thông minh khi đang “quá dễ dãi”. Và chúng tôi đã ngủ với nhau, vì anh ấy “cho rằng” anh ấy sẽ yêu được tôi mãi mãi.
Chỉ vài tuần sau khi chúng tôi lần đầu tiên quan hệ, chỉ vài tuần sau khi tôi đánh mất cái mà người ta gọi là “đời con gái” vào tay anh. Anh ra đi, ra đi ở đây mang một nghĩa không hề cầu kỳ, chỉ đơn giản là anh ta bỏ tôi, như kiểu trẻ con chán đồ chơi vậy.
Tôi không khóc, tôi không buồn, tôi không đau khổ. Đối với tôi khi đó, có những sự mơ hồ, căm ghét anh vì sự ruồng rẫy đó nhiều đến mức khiến tôi cảm giác rằng anh không xứng đáng với những gì tôi đem cho. Đó là tôi nghĩ thế! Cái cảm giác bị bỏ rơi khi còn quá… trẻ đã khiến tôi “ngã” mãi đến tận bây giờ.
Và cứ như thế, suốt 3 năm nay, tôi đã quan hệ “thử” với biết bao nhiêu người con trai khác, khoảng 11, 12 người… Đấy là tôi nhớ thế, có khi, còn nhiều hơn ấy chứ. Tôi luôn bỏ họ trước khi họ bỏ tôi, như một sự đề phòng cần thiết vì đã từng bị người ta bỏ rơi khổ sở.
“Hồn nhiên đánh mất” bởi lần đầu tiên bỡ ngỡ… để giờ đây tôi mang những tiếng thở nặng nề. Đã có những ngày dài đằng đẵng tôi nằm trơ trọi nước mắt khô. Mới 17 tuổi, sao tôi khinh bỉ bản thân mình đến thế? Tôi ngủ với đàn ông chẳng vì một lý do gì, cứ dễ dãi như một “nhu cầu” mà tự nhiên tôi thậm chí không hề thấy thích!
Tôi không quá ngoan nhưng cũng không hư, so với một đứa con gái, có lẽ là tôi hơi bướng một chút, học lực tôi tốt và những mối quan hệ bạn bè luôn cởi mở – tôi hoà đồng.
Tôi đã từng như thế, đó là khoảng thời gian đã qua không một chút sóng gió gì. Bây giờ, tôi đã khác, là một đứa con gái 17 tuổi, tôi đã khác trước rất nhiều rồi.
Tôi yêu khi mới học lớp 9, điều đó là thay đổi lớn nhất cuộc đời tôi. Một sự hưng phấn mới lạ. Người ta thì vẫn cứ hay nói là, trẻ con, ko bao giờ biết yêu thực sự cả.
Nhưng, tôi tin là khi đó, tôi đã biết yêu thực sự rồi. Hay ít ra, là lúc đó, tôi đã yêu đủ nhiều để bây giờ, cảm thấy trong lòng mình một vết xước quá sâu của những thứ lướt qua gọi tên là “kỷ niệm”.
Lớp 9, thì còn quá non nớt phải không truyện nàng hạ cơ Chắc non nớt đủ nhiều để hồn nhiên. Tôi cũng có quá nhiều điều chưa biết. Người yêu tôi khi ấy, chỉ hơn tôi một tuổi thôi, anh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ. Chúng tôi quan hệ với nhau ngay sau vài tháng yêu nhau. Bởi vì cả hai đều cho rằng, điều đó quá đỗi bình thường, khi chúng tôi là những “người hiểu biết”.
Báo chí nói nhiều về tình yêu giới trẻ, những thứ này nọ, nguy hiểm khi quan hệ…v.v nhưng đối với chúng tôi khi ấy, những điều đó thật ngớ ngẫn và chỉ dành cho những kẻ “ngu ngốc”. Còn chúng tôi?
Chúng tôi biết, chúng tôi hiểu, tự cho rằng mình thông minh khi đang “quá dễ dãi”. Và chúng tôi đã ngủ với nhau, vì anh ấy “cho rằng” anh ấy sẽ yêu được tôi mãi mãi.
Chỉ vài tuần sau khi chúng tôi lần đầu tiên quan hệ, chỉ vài tuần sau khi tôi đánh mất cái mà người ta gọi là “đời con gái” vào tay anh. Anh ra đi, ra đi ở đây mang một nghĩa không hề cầu kỳ, chỉ đơn giản là anh ta bỏ tôi, như kiểu trẻ con chán đồ chơi vậy.
Tôi không khóc, tôi không buồn, tôi không đau khổ. Đối với tôi khi đó, có những sự mơ hồ, căm ghét anh vì sự ruồng rẫy đó nhiều đến mức khiến tôi cảm giác rằng anh không xứng đáng với những gì tôi đem cho. Đó là tôi nghĩ thế! Cái cảm giác bị bỏ rơi khi còn quá… trẻ đã khiến tôi “ngã” mãi đến tận bây giờ.
Và cứ như thế, suốt 3 năm nay, tôi đã quan hệ “thử” với biết bao nhiêu người con trai khác, khoảng 11, 12 người… Đấy là tôi nhớ thế, có khi, còn nhiều hơn ấy chứ. Tôi luôn bỏ họ trước khi họ bỏ tôi, như một sự đề phòng cần thiết vì đã từng bị người ta bỏ rơi khổ sở.
“Hồn nhiên đánh mất” bởi lần đầu tiên bỡ ngỡ… để giờ đây tôi mang những tiếng thở nặng nề. Đã có những ngày dài đằng đẵng tôi nằm trơ trọi nước mắt khô. Mới 17 tuổi, sao tôi khinh bỉ bản thân mình đến thế? Tôi ngủ với đàn ông chẳng vì một lý do gì, cứ dễ dãi như một “nhu cầu” mà tự nhiên tôi thậm chí không hề thấy thích!
Tôi muốn dừng lại, nhưng với cái ý nghĩ, “mất rồi” thì bao nhiêu lần chả thế, với ai chả thế, và với bao nhiêu người có quan trọng gì? Thế là, tôi lại tiếp tục quăng mình đi… Tôi đang trả giá trong một sự “hưởng thụ” lạ lùng…Có lẽ…
Vẫn mặc đồng phục, vẫn áo trắng tinh, vẫn cái vẻ tinh khôi đến trường như thế, nhưng tôi đã … khác xưa quá nhiều rồi…Tôi đang hối hận ư? Tôi viết ra để làm gì? Để cảm thấy mình… đáng khinh quá sao ?
Vẫn mặc đồng phục, vẫn áo trắng tinh, vẫn cái vẻ tinh khôi đến trường như thế, nhưng tôi đã … khác xưa quá nhiều rồi…Tôi đang hối hận ư? Tôi viết ra để làm gì? Để cảm thấy mình… đáng khinh quá sao ?