vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Truyen Sex Sụp Bẫy Bồ Nhí

Hai năm trước trong lần đi vui chơi uống bia tại quán nọ, ông Nguyễn Trọng Xuân, Giám đốc một Công ty xuất nhập Hồng Hà ở thành phố Mỹ Tho, bị hớp hồn bởi cô gái quê khá xinh đẹp với nét trẻ trung, thì không hiểu tại sao ông Xuân không chớp mắt được, cứ dán mắt lên nhìn người đẹp tuyệt sắc giai nhân từng bước; hình như bộ óc và thần hồn đã bị mỹ nhân cướp lấy tự bao giờ rồi. Người đẹp độ 20, 21 xuân xanh, mỹ danh Tuyết Hoa sanh quán ở xã Đại Điền, tỉnh Bến Tre.

Cô Hoa bảo vì cha mẹ em nghèo, đang cơn nợ nần nên phải đi làm cái nghề “nhạy cảm” đó tại quán bia đèn mờ phố đêm. Tuyết Hoa có nét hồn nhiên ngây thơ của cô thôn nữ da trắng, thân hình thon gọn hấp dẫn, óng mượt với suối tóc đen huyền, bỏ thỏng ngang lưng như “bóng dừa hoang dại” xứ dừa bạt ngàn Bến Tre. Giọng nàng trong trẽo, ngọt ngào như dòng Cửu Long xuôi chảy êm đèm hiền hòa quanh năm, dịu dàng kèm theo vẻ đẹp trời phú, đã lọt vào mắt xanh của viên Giám đốc giàu sang cơ sở vững vàng, ông cũng đang cần “tý tình” , chút duyên tình nở muộn, cần tìm thằng cu nối dõi tông đường, vì bà vợ già hương duyên ở nhà lâu nay không “sản xuất”, cảnh sinh hoạt gối chăn kém mặn nồng đâm chán ngấy...

Trao đổi tâm sự qua lại với người đẹp. Khi biết cha mẹ cô đang mang món nợ 25 triệu đồng VN, ông Xuân ngửa mặt cười ngất.
-Ồ, có khó khăn gì. So với các anh chàng ngoại quốc, còn ít hơn tiền “báo hiếu” của mấy chú rễ gốc Đài Loan, xứ kim chi Đại Hàn... nào đó sang đây đem “củ sâm” tìm ý trung nhân, gạ gẩm gái Việt Nam. Ông không muốn nói món tiền nhẹ như lông hồng.
-Chuyện quá nhỏ để anh lo, miễn em về sống với anh.

Ông móc bóp dúi tý tiền “bo” vào tay Hoa, đó là thói quen chung của khách muốn tiếp cận người nữ phục vụ nào đó. Ông Xuân ghì xiết Hoa vào lòng trao nụ hôn như làm bằng, cô gái quê có vẻ ngây thơ bỗng bối rối đến ngượng ngùng, nhắm mắt ngả đầu đứng chết lặng trong niềm hoan lạc đam mê của vị khách lạ muốn tận hưởng mùi da thịt của mình. Để tạo tín hiệu cuộc chung sống bên nhau lâu dài, trong tiếng nói cười vui như ra lệnh thuộc hạ của Công ty xuất nhập bấy lâu nay:
- Ngày mai, Hoa em phải rời khỏi chỗ nầy.

Tuyết Hoa quyết định chọn lựa sự nghiệp là núp bóng tùng quân cho đời mình tuy có chút nguy hiểm -làm bồ nhí -cho người tuổi đáng cha, chú mình- kiểu đành hanh một con đường hẹp độc đạo, để sướng thân có tiền, có quyền uy, thoát ra khỏi chốn “đèn mờ” ban đêm như con thiêu thân không định hướng tương lai. Thâm tâm Tuyết Hoa đời đời mang ơn, ngậm vành kết cỏ vì ông đầy lòng hào phóng, nhân ái cứu vớt nàng ra khỏi chốn ăn chơi- vũng lầy sa đọa thời đại. Một xã hội có kẻ lắm bạc dư tiền thì cũng lắm người bần cơ hàn, cực vạn bất đắc dĩ mang “ vốn tự có” đổi từng lon bia, cố gượng làm vui qua giọng cười hầu hạ khách... kiếm chút tiền “boa” sống qua ngày.

Sau khi cảm nhận cô gái chấp thuận điều kiện của mình, đãđặt ra không mấy khó khăn, ông Xuân vui mừng khôn xiết như trúng loto, vài ngày sau đưa cô ra xã Điều Hòa ngoại-ô thành phố Mỹ Tho thuê căn nhà để ở tạm. Nhà không lớn nhưng có cả sân trước sân sau được trồng cây che mát đề huề.

Nhưng đối với Tuyết Hoa, ông Xuân có sự cảm mến và thân thiện, da thịt thơm tho lừng tận ngách mũi, khá tuyệt hảo cách đối thoại khiến ông mê mệt ngay từ phút đầu sơ giao. Lòng ông buông thả đắm đuối như bị điểm trúng huyệt mạch xâm hại.

Để người yêu yên tâm, vài tháng ông lại bỏ tiền mua ngôi nhà gạch làm quà người đẹp, tạo mái ấm chỗ hẹn hò lui tới hằng ngày, xem ra êm ấm và khá tươm tất trong ngoài.

Vì ông Xuân không có con trai, sự kín đáo đi lại với Tuyết Hoa nuôi hy vọng sanh cho mình một thằng cu. Mỗi lần đến thăm giai nhân ông không tực tiếp cho xe ngừng ngoài mặt lộ, kín đáo hơn đậu xa khu phố ít người, ông đánh lạc hướng đi vòng qua khu chợ mới men theo con hẽm vào ngả sau- vào tổ ấm thăm Hoa.
-Anh ơi, có nấu cháu gà điểm tâm chung với em cho vui.

Cám ơn cưng, em ăn một mình đi. Lòng ông rộn ràng đến đây chỉ thật đói tình Hoa chưa hiểu. Ông nhìn miệng Hoa sao mời chào chồng đầy ngọt ngào dễ thương...hơn vợ nhà.

Hai người còn đứng tự sự tỷ tê, hỏi han khá lâu như chợt cao hứng, ông Xuân ôm người Hoa đặt nụ hôn trên má trên môi, nàng lịch sự tìm môi chồng với tất cả nồng nàn, khiến ông thật xúc động trong phong cách “cô gái tân” đầy lúng túng đầy vụng về như mới về nhà chồng càng làm ông thương mến hơn.
-Tuyết Hoa ơi !, anh hưng phấn quá chúng mình lên giường nằm, ông Xuân dang tay cho người tình bé bỏng làm gối, tay phải mò mẫm, xoa nắn đôi gò bồng đảo săn chắc đang căng đầy nhựa sống. Ôi nó như đoá hoa Quỳnh đang nở, hoa Hải đường vừa hé nụ, khom xuống hôn từng ly thịt, hơi ấm từ bầu vú tỏa ra làm ông miên man nổi niềm... phải chi duyên tình nở sớm giờ nầy có con đã gọi tiếng ba, niềm hy vọng to lớn bấy lâu nay.

Ông Xuân chợt ngồi dậy cởi áo quần Tuyết Hoa ngắm nhìn khắp thân thể mỹ miều, bất giác làm nàng ngượng ngùng mắc cở nhắm nghiền đôi mắt, cảm giác chạy nhanh trong châu thân, chân lông nổi gai khắp người.

Ông Xuân bắt đầu cho miệng ngậm vú mút, với nổi niềm khoan khoái cho lưỡi lướt qua chỡm vú, rồi lúc thiết tha liếm, lúc rạo rực mút, lúc nhâm nha đầu vú làm Hoa như tê dại, sướng ngất ngây như cơn sóng ba đào. Hai tay ông banh rộng cặp đùi cô thôn nữ để thám hiểm khu đám lá tối trời “dừa nước” mọc cao, dương tính bàn tay của ông làm nàng rần rật bắt đầu dâm thủy nàng âm ỷ tuôn ra.

Trong niềm háo hức với sự đam mê ông cho tay banh nhẹ “đám lá dừa nước”. Ôi chòm âm mao đen kịt xoắn xít che kín hang sâu, phủ lấp hết khe lạch chốn đào nguyên của cô thôn nữ ngây thơ xứ dừa. Ông cứ thích thú, tay rạch ròi chòm lông tém qua bên.
-Ôi! nó tươi tắn đỏ hồng, đầy nhụy-sắc của gái tuổi đôi mươi, dâm thủy nàng cũng ứa rịn bóng bóng như ánh “thạch nhũ” li-ti khi bàn tay dương tính giao cảm lướt qua. Cơn hưng phấn dâng tràn, càng rạo rực thôi thúc ông Xuân “xuất quân” ấn nhẹ vào chốn thâm cung. Rồi ông ấn mạnh một phát khiến dương vật mất hút trong hang sâu “Ba Động”, Hoa tiếp cận, khiến nàng ưỡn cong người lên trong sự đau đớn hơn hưởng ứng sự khoái lạc đồng nhịp. Hơi ấm từ âm đạo lan tỏa e-ấp dương vật làm ông như hồi xuân, cảm nhận nàng đúng con nhà nghèo đáng thương, ông cứ tiếp tục thụ hưởng nắc thọt ra vào cách tưng bừng, chừng mươi phút ngưng. Ông banh hai chân rộng đưa “mép lồn” một thẹp thịt dầy đỏ hồng. Ông Xuân le lưỡi liếm từ dưới lên tận mồng đốc, dòng âm tinh măn mẳn của cô thôn nữ kích thích vị giác, hòa với dương tinh ông nuốt ngon lành như hưởng tinh túy của cô gái đang xuân thì hiến dâng. Hoa cảm nhận sướng khoái miên man tận hưởng thú trăng hoa cách trọn vẹn; bất chợt Xuân bơm vào, rút ra lại nắc tới tấp cho thỏa cơn dục vọng. Con cu ông thoăn thoắt ra vô trơn tru, cơ bắp vòng âm hộ co thắt từng chập khiến Hoa sướng khoái, như lạc lối vào động đào tiên.
-Anh ơi!, sướng quá em chết mất.

Nàng liền ôm ghì lưng người chồng hờ, ông gò lưng khom xuống nắc thọt thật sâu vào tận cổ tử cung, Hoa phát ra tiếng rên ư.. hự.. đầy nổi hoan lạc với âm hộ ấm đầy kích dục. Khi hai người đồng đạt khoái cảm dâng trào, chàng không thể kéo dài cuộc truy hoan, ông bắn xối xả dòng tinh dịch ấm hiểm đầy nhóc chốn thâm cung. Ông đầy hy vọng cấy chút tinh vào người thôn nữ- niềm hy vọng to lớn cho tông đường mai hậu.
Cứ sáng ra ông lấy lý do đi công tác ngoài thực địa, kiểm soát bến bải ghé qua “ấp ủ duyên tình” với Tuyết Hoa, cho đến trưa hay xế mới rời nhau.

Sau hơn hai tháng tư thông qua lại. Một buổi sáng đẹp trời hằng ngày gặp nhau.
-Anh ơi!, Tuyết Hoa báo tin hai bên bầu vú của mình cảm thấy đau râm ran, chõm vú đỏ hồng tế bào con tróc ra, da thịt mịn dẻ cứng thêm. Có lẽ do anh vò bóp mân mê quá trớn chăng, hay triệu chứng thụ tinh?
-Nè anh nhớ không ngày nào vợ chồng mình cũng rậm rật, âu yếm hai ba cử.
Em nghi dính bầu rồi anh à!?. Em sẽ sanh cho anh thằng nhóc giống anh như đúc chịu hôn?
-Thật vậy hả cưng?. Anh vui mừng và hy vọng lắm, như đồng cảm ông Xuân nhảy lại ôm Hoa hôn, mút môi miệng tưng bừng lòng thầm mừng đạt niềm tin trọn vẹn theo lời cô bồ nhí, xong kéo nhau lên giường hát bản “đường xưa lối cũ” ngày trình diện mới.

Cũng chính ông không ngờ mỗi sáng ông đến thăm cô nhân tình, ở ăn uống sở hữu tấm thân ngà ngọc, để truy hoan cho đến trưa hay trễ lắm là xế xế mặt trời phải quay về cơ quan. Khoảnh khắc còn lại đêm đến sáng không nghĩ suy ra. Phải chăng khi yêu người ta tin cậy nhau đến mức mù quáng con tim và đôi mắt. Tuyết Hoa đã làm gì thậm chí dan díu tình tự, cắm cho ông thêm hai cái sừng chần ngần nữa vẫn chua hay...

Chín tháng sau mái ấm gia đình có thêm thành viên mới.

Ngày khai hoa nở nhụy của nàng, ông vào nhà hộ sinh gửi gấm xin bác sỹ cho nằm phòng riêng biệt, săn sóc Hoa cho đến khi về nhà thêm thuốc men y tá tư đến chích bổ sức- “vổ béo”, nên trông Hoa da dẻ hồng hào mướt rượt. Bầu vú căng cứng mỗi ông nhìn vạch cho thằng con nhâm nhi không hết chảy tràn ướt đẩm thành luồng, yêu cầu giai nhân nặn vào ly, ông nuốt dòng tinh túy ấy khỏi uổng của trời. Còn “việc kia” đang bị “quân canh” chắn cổng phải mất ba tháng mới hết hạn, đứng nhìn “súng” ông chỉa cứng lên cục như chịu hết nổi trước mặt Hoa.

Nâng niu, ngọt ngào tự vung trồng cây hạnh phúc cho riêng mình, thêm nổi vui mừng vì có được con trai nối dõi tông đường, mai hậu với tổ tiên liền mua tặng Hoa chiếc xe gắn máy mới toanh đắt tiền, vật dụng trong nhà đầy đủ hơn, đồng thời gửi vài triệu về biếu cha mẹ cô lấy lòng nhạc gia, như đứa con rễ vuông tròn trong ngoài.
Bà nhạc gia vì tuổi còn nhỏ hơn “chàng rễ” -giám đốc- xưng hô thấy ngượng miệng, ra vào chạm mặt; con mắt ông hau háu đổ dồn vô vùng núi đồi của bà thói quen không mặc áo ngực, nên chỉ ở săn sóc con vài ngày phải về nhà sửa soạn cho kịp mùa đi “làm cá”- đánh và bắt cá lóc, cá trê- ướp muối làm com mắm cho vào lu hũ ở Miệt Thứ gần Rạch Giá, chiếc ghe “cà đom” ông bà vừa sang nhượng trên 20 triệu-vốn vay mượn do Hoa vừa được chàng rễ quý biếu trả dứt; để khai thác làm cuộc sống sanh nhai. Bèn nhắn vợ chồng Hạnh Nhi ở An Hóa xuống phụ lực; chồng cô rành máy móc nên theo ghe với vợ chồng bà, cô vợ ở lại coi sóc giùm Tuyết Hoa.

Hạnh Nhi cho rằng làm việc nhẹ tránh nắng mưa thật sướng thân, tháng trả nửa triệu, ăn uống ngủ nghĩ ở nhà chủ bao luôn là quá to tát, trong khi đa số thanh niên, nam nữ lao động phải leo hái dừa, lột võ, gặt luá mướn làm cật lực chưa kiếm ra hai trăm ngàn. Cả tháng nay thất nghiệp không việc, nghe nhắn mừng húm. Vợ chồng cưới nhau chưa dám sanh đẻ, nay chồng nơi vợ nẽo nữa.

Nhi luôn kêu Tuyết Hoa bằng cô và ông Xuân bằng dượng, họ chẳng bà con, họ hàng gì ráo; miền quê hễ thanh niên có tay nghề là các nhà giàu, ông chủ thuê mướn như “kép độc” của gánh hát được họ nễ trọng, thậm chí thương còn gã con gái để bắt rễ ở luôn.

Cả tháng trường nhịn thèm, vợ –bồ nhí- đang nằm cử. Sáng sáng lại thăm, uống “suối nguồn tươi trẻ” của vợ nặn ra, thằng “ôn con” trong quần cứ đòi biễu dương tý “võ” tung “đoản côn” múa may. Ông ngắm nghé Nhi –để mắt tới giai nhân mà cô thân phận bề dưới nào dám trèo đèo!?.

Sẵn nhà hết nước mắm, hết gạo... đi xe lôi lên chợ Mỹ Tho để mua cô không rành, đề nghị “dượng” sẵn có xe chở đi mua ở các tiệm tạp hóa bến đò An Hóa gần hơn quán tiệm cô rành rẽ. Lên xe cô ngồi ghế sau với ông, mùi da thịt, mùi dầu hoa lài tỏa ra lòng ông càng lâng lâng sung sướng, bên người đẹp An Hóa. Còn Hạnh Nhi quá hảnh diện ngồi xe láng cóong chạy về khu phố chợ có người quen.

Sau khi mua xong gạo nước mắm, ông xuất tiền chi trả, hai người cùng khiêng, xách ra xe do tài xế ngồi chờ trước tiệm. Còn cá thịt quay lại mua sau, vì trước khi rời nhà Tuyết Hoa đã được hầu cơm nước, tắm rửa thằng cu rồi, cô an tâm đi đến trưa không sao.

-Dượng cho phép em ghé thăm nhà chút, sau khu phố chừng vài chục thước, hay mời dượng theo cho biết nhà em luôn; như mở cờ trong bụng-cơ hội đã tới. Nhi mở cửa xem xét trước sau không gì lạ, lại tủ soạn áo, vừa mở banh hai cánh cửa, thì ông Xuân vòng tay ôm nàng từ đàng sau.

-Dượng, -tiếng cô phát ra, ngước nhìn ông thấy ánh mắt biểu lộ thèm khát dục tình mãnh liệt. Ông khôn khéo dúi vô tay cô xấp bạc gần cả triệu, ông nghĩ “trai háo sắc, gái ham tiền” đánh ván bài tố phé nầy. Tay cô nắm chặt món bạc lòng phân vân, chồng vắng..., chủ đòi “đưa mình về dinh” nếu cô thiếu tế nhị xử sự một phút, có thể bị sa thải mất việc- chi bằng chiều ý ông, nhất nhị tam tứ đều lưỡng tiện đôi đàng. Biết đâu gặp được duyên may về sau nữa!...

Cô quăng xấp tiền ngay vào tủ đóng cửa ập lại, ngầm đồng ý.

Xoay người lại đầu giường gần đó, ông nương theo không bỏ “con mồi” xổng chạy, tay tiếp tục mở từng nút áo thoa vòng vòng bâu vú cứng ngắt ngào ngào hương thơm hoa đồng gió nội. Nhi như sợ kéo dài mất thời giờ, dượng ra áo quần gấp đi, em sẵn sàng đây. Nàng leo giường nằm ngửa phía trong, dang tay cho ông lên sau gối đầu, ông vói tay mân mê vò vọc khi cảm thấy hưng phấn móc ‘khúc côn” trám vào hang “Ba Động” nàng rướn người, hôm qua từ giả chồng anh thỏa thuê, hồi tưởng của chồng du hý “vườn đào” của mình, Nhi nhắm mắt mơ màng theo từng cú thụt vào rút ra của ông “dượng”, là gái quê thật bót sát ôm lấy dương vật ông Xuân khít khao, hai tay nàng cứ ôm ghi chặt cho hai thân hòa nhập chìm ngập trong niềm đam mê, bên vắng chồng được chủ cưng, người thụ hưởng thỏa thuê “hàng thật” thì giá cao, đáng đồng tiền bát gạo bỏ ra. Ông nắc cầm chừng một lúc để kích thích khiến Nhi sướng tê rần cả châu thân, thần sắc phương phi, hai má hồng, máu tăng nhanh chạy dồn về tim muốn vở mạch vành luôn. Chợt ông nằm ngửa ra dấu cho Nhi trèo lên bụng “thế cưỡi ngựa” nàng cứ ngập ngừng không biết làm sao, vì vợ chồng xưa nay cứ bài bản cổ điển. Em trèo lên mình “anh“ đi, nắm nhét vô, nó sướng thần kỳ, em nhịp anh dưới nắc ngược lên, chút Hạnh Nhi quá sướng tận hưởng thú phòng the bên người đàn ông la, có chức quyềnï- gọi dượng nghe thân thương nhưng không liên hệ máu mủ. Nàng cứ nhún nhảy người khom xuống cho ông nựng “trái dừa nước”. Nàng như chết đứng tận tâm can...
-Anh làm em hạnh phúc quá!!

Ông lấy đùi gạt gạt ra dấu nàng nằm ngang xong. Co chân trái gác lên vai mình, ông nắc thụt mạnh bạo, âm đạo ôm sát “khúc côn” hơn, hai người đồng tận hưởng khi cùng nhau lên “chốn bồng lai”, sợ hậu quả ông thốt lên tiếng Nhi ơi, rút ra ngoài xả bỏ. Nàng cứ kẹp cho hơi ấm của dượng tồn đọng khỏi cho thoát mất thời gian bên nhau.

Tàn cuộc, cả hai rửa rái mặc đồ trở ra chợ, tranh thủ người mua cá, ông mua thịt xách ra xe. Mua ba ly nước mía lạnh lên xe giải lao. Về nhà tài xế và Tuyết Hoa hoàn toàn không biết họ đã ăn vụng, khéo tém miệng thật nhanh.

*
* *

Nhưng có điều ông giám đốc Xuân không ngờ, bị bà vợ và cô con gái đồng tình, họ manh tâm theo dõi sự việc mỗi khi ông rời cơ quan, tuy rằng ông khôn khéo, cẩn thận không hề đi đêm vắng nhà gây ngộ nhận.

Ông thật sui xẽo gặp toàn ngày 08 tháng 3. Người bạn đời quyết chí chờ cơ hội “phục kích” đối phương phá rối ổ uyên-ương cho đôi “gian phu dâm phu”-ï bồ nhí biết tay mình một phen.

Sau chiến thuật và chiến lược trường kỳ của bà “vợ già”ø ở nhà áp dụng: là cáu-ó gắt gỏng giận hờn, nước mắt kể cả việc “cấm vận” lên giường lâu dài. Nhưng ông Xuân đâu có ngán đã có giai nhân Tuyết Hoa trẻ phục vụ với lửa tình ngùn ngụt bốc cao đầy dạt dào yêu thương đến bến. Mỗi lần ông ghé thăm đã quần thảo nhừ tử đến mức giai nhân chịu không nổi sức hồi xuân của ông. Ông mê mệt vì nhìn được thân thể Hoa mà thầm so sánh, thầm chán ngán vợ, không sanh nở lại cáu gắt, “thánh” cũng phải hạ san tìm nơi “ẩn trốn” chứ nói gì ông.

Tưởng bà vợ cảm thông cởi mở với mình khi hay tin có con trai nối dõi, giúp cho vợ chồng tràn đầy hạnh phúc mai hậu. Ông Xuân cũng không kém, áp dụng chiến thuật “du kích” cố thuyết phục cô con gái chia rẻ làm hai, cô bắt đầu thấy xiêu lòng thương cha và hiểu phần nào việc tằng tịu cô gái là chánh đáng, nguồn hạnh phúc sâu xa của gia đình nhà ta. Ông minh chứng mẹ con có tuổi, cả tháng mới vui thú ái ân được lần nhưng chẳng đến đâu, may những ngày còn trẻ ba cho con ra đời sớm không nhà ta vắng tiếng cười, vắng tanh như chùa Bà Đanh rồi.

Nhịn thèm và dồn ép quá nên tinh dịch dư thừa của ba tràn ra trong cơn mộng mị hằng đêm, thật phí đi của trời. Ba muốn “đem gửi” để có người áp ủ kiếm thằng cu, chuyện nối dõi nó quan trọng:”vô hậu chi đại” lắm con à. Tuôn hết dòng tâm sự tự đáy lòng của người cha cho con gái nghe, tưởng mình trút gánh nặng tâm lý, tình cảm bấy lâu nay lòng nhẹ nhõm. Con gái biết được sự vụng trộm của ông ngăn cản, khuyên bà “vợ già” suy nghĩ lại hay cô đứng thế “trung gian” không theo bên nào.. Ông không cho mình “ham đèo bồng” mà đích thực cần thằng cu.

Ông Xuân hoàn toàn không ngờ, máu của “Hoạn thư” trong ngày vui thôi nôi của đứa bé, vợ ông và các cô con gái kéo đến đập phá tan hoang đồ đạc, gia sản mái ấm của ông gây dựng sắm cho và đánh Hoa một trận tơi bời... Bởi cô quên lời cha chia sẻ, chỉ nghe tiếng réo gọi của mẹ nghiêm khắc lên án bênh vực cho ý thức đạo đức xã hội. Cô nghe thầm như tiếng “bồ nhí” đàn ông “ham hố đèo bồng” đã liên tưởng đến tệ nạn xã hội, biến tướng do nhu cầu đàn ông đòi hỏi.
Sau trận đánh nhau với tình địch, bà vợ “cáo già” dọa sẽ đem chuyện ông Nguyễn Trọng Xuân có vợ bé, rút rỉa tiền cơ quan phung phí cho bồ nhí sẽ trình báo với cấp trên biết, nếu ông không cam kết đoạn tuyệt với Tuyết Hoa ngay lập tức. Đổi lại bà vợ hứa chấp thuận đem đứa bé trai, con rơi về nuôi, săn sóc chu đáo xem nó như con ruột của mình.
Không còn suy tính cách nào khác ông Xuân sợ ảnh hưởng sự thăng tiến của mình và bị tội suy thoái đạo đức, buộc phải chấp nhận “điều kiện” bên vợ đưa ra chỉ vì bồ nhí.

Chuyện gia đình đang thời kỳ tốt đẹp, kín đáo khỏa lấp trong ngoài không hề ai hay biết.


Thế rồi, đùng một cái “hung tin” báo đến ông Nguyễn Trọng Xuân bị tòa án địa phương gửi giấy triệu tập với tư cách bị đơn trong vụ:”tranh chấp quyền nuôi con”. Nguyên đơn không phải chính Tuyết Hoa, mà là anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai nghèo kiết xác hơn ông Xuân rất nhiều.

Trước phiên xử, trong vành móng ngựa của tòa Hoa chẳng nói những lời hoa mật như những ngày sống chung lén lút với ông Xuân. Nàng cũng chẳng trớ trêu, dong dài chỉ thừa nhận đó là con riêng của anh chàng trẻ tuổi đang có mặt ở đây, còn chứùng minh hai người là vợ chồng hợp pháp qua giấy đăng ký kết hôn tại xã Đại Điền, tỉnh Bến Tre trước tòa minh chứng sự thật.

Thất kiện hoàn toàn bởi không ngờø ông Xuân cuối mặt gầm xuống, xiết bao đau khổ trong tâm can nhìn bước chân hai người bế thằng Cu tý bụ bẩm đưa nhau ra về.

Mới tỉnh lại biết mình đã:”sụp bẩy... bồ nhí”, nơi ông từng bỏ tiền xây dựng mái ấm thứ hai của mình...

Ông muốn bắt thang lên hỏi ông Trời. Ông Thiên thật cao dịu vợi lòng đâm hụt hẩng, quay nhìn bà vợ già dự khán phiên tòa thêm đắng cay cuộc đời, vì sao nên nỗi, ông bước thật nhanh, đầu óc lẩn thẩn ra xe. Trong bước chân ông âm thanh nghe quen quen tiếng “dượng” vang không rõ ràng, ông lầm lủi bước nhanh hơn. Tài xế trực sẵn đón ông nổ máy, ép ga mạnh nhả nhiều cuộn khói trắng mịt mù trời đất, phóng biệt thật nhanh, nhìn kính chiếu hậu mờ ảo hình một thiếu phụ theo chân ông, người tài xế nói nhỏ cô Hạnh Nhi chạy theo ông từ bậc thềm tòa án ra xe...

Không một ai hiểu sự gì đã xảy ra bên trong phiên xử của tòa án nghị án thường nhật hôm ấy, bàng nhân chỉ nhìn cụm khói vô tình bốc cao, tan biến theo mây trời trôi lững lờ trong không gian.

Hết